Bán Tiên

Chương 1115: Tựa như mộng ảo (1)




Trước lò lửa nhà cộng đồng, một giá gỗ chữ thập rắn chắc vừa mới được tạm

thời đựng lên, một người bị trói vào đó, khuôn mặt xấu xí như mặt chuột, chính

là Tô Bán Hứa. Lò lửa đã được thêm củi, ánh lửa hừng hực rọi sáng nóc nhà,

cũng đốt nóng người bị trói trên giá gỗ.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt có phần kinh ngạc của Tô Bán Hứa, cho

đến bây giờ y vẫn còn không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, y đang nghỉ

trong nhà sàn, đột nhiên bị vây kín trong nhà, y mơ hồ cảm giác được có lẽ đã

xảy ra chuyện gì đó.

Nhị Động chủ Ô Ô của Thiên Lưu sơn, Đại hành tẩu Cừu Hạp của Đại Nghiệp

ty, hai người đứng hai bên lò lửa, sắc mặt đều nghiêm túc và lạnh lùng, đây rõ

ràng là khung cảnh của một cuộc thẩm vấn.

Sở dĩ cả hai bên đều ở nơi đây là bởi vì Tô Bán Hứa cùng bị hai bên bắt giữ, khi

một bên vừa bắt giữ Tô Bán Hứa thì một phương khác cũng đúng lúc chạy tới,

một nơi chỉ có rộng chừng đó, muốn không đến kịp cũng khó. Hai bên rơi vào

giằng co, không ai nhường ai, nhưng cũng không thích hợp để lỡ việc, cuối

cùng chỉ có thể thỏa hiệp với nhau, cùng thẩm vấn chung.

Ngọn lửa bập bùng lay động trong lò lửa giống như là muốn nuốt chửng người.

Cừu Hạp mở miệng trước, “Tô Bán Hứa, đã đến tình trạng này, ngươi chắc hẳn

biết rõ sẽ có kết quả như thế nào nếu cứng miệng, chuyện đến bây giờ, chúng ta

cũng không cần phải che che giấu giấu nữa, chỉ cần ngươi thành thật nói rõ, sẽ

không phải gánh chịu nỗi khổ da thịt, hai chúng ta còn có thể cam đoan cho

ngươi một con đường sống, thậm chí còn có thể giúp cho ngươi tiến xa hơn

trong Cẩm quốc tiền trang, bảo đảm cuộc đời này của ngươi được vinh hoa phú

quý tại Tu hành giới. Ngươi đã biết hai chúng ta đều có năng lực này. Nói đi, ai

là chủ mưu đứng sau ngươi?”

Tô Bán Hứa cười khổ hỏi: “Đại hành tẩu, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Ô Ô tiếp lời, “Điều đó không quan trọng. Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói rằng

ngươi xuất hiện bên cạnh Thám Hoa lang chỉ là sự trùng hợp. Ai bảo ngươi đến

bên cạnh hắn, tiếp cận bên hắn để làm gì, hãy thành thật nói ra đi. Chúng ta

không có kiên nhẫn ôn hòa với ngươi mãi.”

Tô Bán Hứa thở vắn than dài nói: “Nhị Động chủ đã hiểu lầm rồi, không ai sai

khiến ta cả. Ta và Thám Hoa lang mới quen đã thân là bởi vì ta thật sự rất

ngưỡng mộ tài hoa của Thám Hoa lang, tuyệt đối không có ý khác.”

“Không thấy quan tài không đổ lệ. Ta chưa từng gặp qua mấy kẻ thật sự có thể

cứng miệng mãi. Hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi có phải kẻ như vậy hay

không.” Ô Ô cất tiếng hừ lạnh, nghiêng đầu ra hiệu.

Tùy tùng đứng bên cạnh lập tức rút từ trong lò lửa ra một thanh sắt đang được

nung cháy đỏ rực, kéo rê trên phiến đá gồ ghề phát ra âm thanh “Keng keng”,

bắn tung lên một dải đốm lửa, đi tới trước mặt Tô Bán Hứa, giơ lên.

Có người cạy mở một bàn tay Tô Bán Hứa ra, đè vào trên giá gỗ, lòng bàn tay

xòe ra, thanh sắt đỏ rực nhắm ngay giữa lòng bàn y, chuẩn bị đâm vào.

Nếu thanh sắt này đâm vào lòng bàn tay, có thể tưởng tượng được sẽ đau đớn

như thế nào, nhưng Tô Bán Hứa đã có chuẩn bị tâm lý, hầu kết y bởi vì khẩn

trương mà liên tục chạy lên chạy xuống, y vội vàng giãi bày: “Nhị Động chủ,

không có ai sai khiến, thật sự không có ai sai khiến, ngươi nghe ta giải thích

trước đi…”

Đúng lúc này, những âm thanh bốp bốp bốp liên tiếp vang lên, vách tường gỗ

ngăn cách sảnh trước và sau vỡ tung ra một cái lỗ.

Sắc mặt Cừu Hạp và Ô Ô lập tức đại biến, cùng lúc khẩn cấp vọt về phía Tô

Bán Hứa.

Nhưng khi nghe được âm thanh thì đã muộn, giá gỗ chữ thập cắm trên sàn nhà

chấn động, Tô Bán Hứa nhìn thấy một đám màu đỏ tươi bùng nổ ra trước mắt

mình, y mơ hồ nhìn thấy một bóng đen lướt qua trước người mình, trực tiếp

đánh gục một kẻ canh giữ tại cửa vào chính đường ngã xuống đất, đồng thời y

cũng phát hiện thấy mình không thể thở được nữa, cố gắng hít vào một hơi

nhưng không hít được, có chất lỏng gì đó nghẹn trong khí quản.

Miệng phát ra tiếng ùng ục, y cúi đầu nhìn ngực mình, nhìn thấy vị trí trái tim

xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu tươi ồ ồ phun ra.

Đến chậm một bước, Cừu Hạp và Ô Ô cũng nhìn thấy được tình trạng này, gần

như không có dừng lại chút nào, cả hai lại lần lao đi, làm gì còn quan tâm có

đường hay không có đường, một người trực tiếp phá vỡ bức tường gỗ ngăn cách

tiền sảnh và hậu sảnh, rồi tiếp tục phá vỡ bức tường sau nhà lao ra bên ngoài,

một kẻ thì cấp tốc phóng lên cao phá tan mái nhà, mảnh vụn tung tóe rơi xuống

khắp nơi.

Bên trong sảnh cũng trở nên hỗn loạn, người xông tới đây nhanh chóng cởi trói

cho Tô Bán Hứa, đặt xuống cấp cứu, nhưng đã muộn rồi, hung thủ không chút

nương tay, một kích lấy mạng.

Chỉ chốc lát sau, Cừu Hạp và Ô Ô lại cùng nhau quay trở về, đều lao vào từ lỗ

thủng trên mái nhà, hạ xuống, quan sát Tô Bán Hứa, thấy y trợn trừng đôi mắt,

các loại cảm xúc bi phẫn, tuyệt vọng và thê lương đan xen nhau đọng lại trên

gương mặt, miệng đầy máu tươi, tình trạng thê thảm khiến vẻ mặt hai người đầy

u ám.

Một bóng người từ ngoài cửa lớn lóe lên lướt vào trong nhà cộng đồng, Hướng

Lan Huyên sải bước đi tới, lớn tiếng chất vấn: “Chuyện gì vậy?”

Người trong nhà đều quay đầu lại nhìn đến, Cừu Hạp giải thích một chút cho

nàng ta, “Còn có thể là chuyện gì, trong lúc chúng ta thẩm vấn, có người tại đã

giết chết Tô Bán Hứa để diệt khẩu rồi.”

Hướng Lan Huyên nhìn vách tường bị phá vỡ, rồi quay nhìn mái nhà vỡ nát,

hỏi: “Hung thủ là ai?”

Cừu Hạp: “Không thấy rõ, đã để cho hắn chạy thoát rồi.”

Hướng Lan Huyên tức thì kinh ngạc, “Diệt khẩu Tô Bán Hứa ngay tại dưới mí

mắt của các ngươi, lại còn chạy thoát khỏi tay các ngươi ư? Làm sao có thể như

vậy? Chẳng lẽ là Địa Mẫu chạy đến đây làm ư? Không đúng nha, nếu Địa Mẫu

đích thân tới đây, trực tiếp cứu người là được, không cần phải diệt khẩu, cho dù

Phán quan hay vị Đại tộc trưởng đó tới cũng là như vậy. Ngoại trừ bọn họ ra,

còn có ai có thể dễ dàng chạy thoát trước sự liên thủ của các ngươi?”

Cừu Hạp chậm rãi quay đầu lại nhìn Ô Ô, tiếp lời nàng ta, cười lạnh nói:

“Ngươi thấy sao, ngoại trừ bọn họ ra, trong thiên hạ này còn có ai có thể dùng

tốc độ để dễ dàng thoát khỏi chúng ta?”

Gương mặt Ô Ô lập tức căng cứng, sắc mặt âm trầm khó coi.

“Hừ!” Cừu Hạp cất tiếng hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi, Hướng Lan Huyên và các

nhân viên khác của Đại Nghiệp ty cũng rời đi theo.

Nhìn thấy bọn họ đã đi rồi, Xích Lan các chủ đứng ngoài cửa mới đi vào, đám

người Ngân Sơn Hà và người của Xích Lan các tụ tập ở bên ngoài thì không

dám tùy tiện đi vào trong.

Đi tới bên cạnh Ô Ô, Xích Lan các chủ hỏi một câu, “Hắn ám chỉ là lão Tam

ư?”

Khi ở bên ngoài, bà ta rõ ràng đã nghe được lời đối thoại ở bên trong.

Ô Ô quay đầu nhìn chăm chú vào bà ta, giọng có phần nghiêm khắc, “Đại tẩu,

không có bằng chứng là có thể nói lung tung được sao? Nếu truyền ra ngoài

nhất định sẽ có phiền toái. Ngay cả Cừu Hạp cũng có thể nhận ra lý lẽ này, lão

Tam có thể hành động mù quáng như vậy sao? Diệt khẩu như vậy còn có ý

nghĩa gì nữa? Nơi đây không có chuyện của ngươi, ngươi quay về tránh trước

đi.”

Xích Lan các chủ hơi có chút bối rối, bà ta cũng không tiện quấy rầy Thiên Lưu

sơn làm việc, khẽ gật đầu rồi rời đi.

Đã không còn người ngoài, Ô Ô quay đầu lại nói: “Đi, lập tức tìm lão tam cho

ta.”

“Vâng.” Có người nhận lệnh rời đi.