Bán Tiên

Chương 1114: Đã chạy rồi (2)




Sau đó Quỳ Quỳ hứng một quyền vào bụng, tròng mắt suýt chút nữa lồi cả ra

ngoài, gã phun ra một đống chất nhầy mùi muốn ói, thân thể cong lại như con

tôm, ngã xuống đất, rồi lập tức bị người kéo đi thẩm vấn.

Dược Đồ có mặt tại đây chứng kiến tất cả những điều này nhưng vẫn không nói

gì, lão ta chỉ hỏi Xích Lan các chủ ở bên cạnh, “Rốt cuộc thì ngươi đang làm cái

gì vậy?”

Xích Lan các chủ khẽ thở dài, “Ta cũng không biết tên Thám Hoa lang đó đã

chạy đi đâu?”

Dược Đồ: “Ngươi có biết hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ngươi

nên suy nghĩ xem trong số những người tại đây, Đại tộc trưởng sẽ tìm ai để làm

đối tượng đáp lễ. Giày vò Phượng tộc xong lại đi giày vò Ô Lạc tộc, cho rằng

Đại Hoang Nguyên không có người sao? Chỉ mong vị Đại thánh đó có thể bảo

vệ được Xích Lan các của ngươi.”

Sắc mặt Xích Lan các chủ lập tức kịch biến, ở bên ngoài chạy đến gây rắc rối

cho Đại Hoang Nguyên, vị Đại tộc trưởng đó có thể không ghi nợ tính sổ lại

sao? Mà Xích Lan các chủ bà ta cũng có mặt trực tiếp nhúng tay vào, đúng là

như vậy, lời nhắc nhở của Dược Đồ không sai chút nào, vị Đại tộc trưởng đó hạ

thủ với Xích Lan các là khả năng rất lớn.

Sau một phen giày vò, Ô Ô lướt tới hạ xuống bên ngoài căn nhà sàn treo chuông

gió, cửa mở ra, gã trước tiên đưa mắt nhìn vào bên trong, nhìn thấy Bạch Sơn

đang ngồi xếp bằng tại trước bàn thấp nhắm mắt dưỡng thần, hóa trang đã bị bỏ

đi, râu giả bị bóc ra, y khôi phục lại diện mạo vốn có.

Người của mình đều đã công khai tiến vào, y cũng không cần phải hóa trang

nữa.

“Đã dò hỏi ra được tình huống cơ bản, ngay từ đầu, bữa rượu đó chính là một

bố cục, mục đích là để che giấu tai mắt người khác…”

Ô Ô đều đều thuật lại quá trình đám người Dữu Khánh thoát thân, giống như là

gã tận mắt nhìn thấy, những gì gã nói gần như không sai chút nào.

Chậm rãi mở mắt ra, Bạch Sơn hừ một tiếng, “Nghênh ngang rời đi, tài tử đệ

nhất thiên hạ quả nhiên là danh bất hư truyền, đảm phách không giả.”

Ô Ô: “Sự thật đã rất rõ ràng, tên Quỳ Quỳ đứng ra thực hiện bố cục đó lại chết

sống không thừa nhận…”

Bạch Sơn ngắt lời, nói: “Hắn chỉ là một tên ngốc, không làm ra được chuyện

thông minh như thế, cũng không biểu diễn chân thực được như vậy. Không liên

quan gì với hắn, chắc hẳn hắn đã bị tên Thám Hoa lang đó lợi dụng. Vốn định

lợi dụng hắn… Hừ hừ, không nghĩ tới lại bị tên Thám Hoa lang đó lợi dụng

trước.”

Mình từ Quỳ tộc rất xa kéo người đến đây, cuối cùng lại thành toàn cho người

khác, trên mặt y có chút tự giễu.

Thấy y đã nói như vậy, Ô Ô đành phải đồng ý.

“Nhưng còn các ngươi, bọn hắn nghênh ngang chạy đi ngay dưới mí mắt mình,

các người đều đã mù hết rồi sao?”

Ô Ô chỉ có thể biện giải: “Ở trong nhà người khác, chúng ta ngay từ đầu đã

không tiện quá gây chú ý, không tiện phái quá nhiều nhân thủ đến Ô Lạc tộc,

cũng không ngờ tới hắn vừa đền liền bỏ chạy. Tên đó cũng thật là gian xảo, cải

trang vốn là để che giấu ánh mắt người khác, nhưng hắn vậy mà đi làm ngược

lại, thậm chí còn ngang nhiên thắp đuốc soi sáng mình. Người của chúng ta

không nhận ra được ai là người của Ô Lạc tộc, người ở bên ngoài nhìn thấy chỉ

nghĩ rằng đó là người Ô Lạc tộc tuần sơn, không chỉ có bên chúng ta, phía bên

Đại Nghiệp ty cũng bị lừa gạt. Không thể không thừa nhận, hắn quả thực là một

kẻ can đảm và cẩn thận. Tên tài tử đệ nhất thiên hạ này đúng là có chút thủ

đoạn.”

Bạch Sơn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Chúng ta ở đây loanh quanh bố cục, tiểu

tử này lại trực tiếp lật bàn, xem ra hắn quả thực là có chút mánh khóe.”

Đúng vào lúc này, từ bên ngoài có một người che mặt sải bước đi vào, khẩn cấp

bẩm báo: “Hướng Chân không rõ đã đi đâu. Ba người kia đi từ ba hướng khác

nhau, cuối cùng tụ tập lại một chỗ, đi cùng một đường. Thao hướng đi hiện nay,

hẳn là quay trở lại Phượng tộc.”

“Quay về Phượng tộc ư?” Bạch Sơn đứng lên, cất bước đi tới đi lui suy nghĩ,

lẩm bẩm nói, “Lật bàn, đã có manh mối, trực tiếp hất bàn, đã có manh mối,

Phượng tộc, quay lại Phượng tộc…” Y chợt dừng bước, quay đầu thoáng nhìn

qua hai người bọn họ, sau đó chợt lóe lên, người đã biến mất.

Ô Ô và người che mặt lập tức lắc mình lướt ra ngoài nhà, chỉ nhìn thấy một

bóng người lóe lên trong màn đêm rồi biến mất, sau đó lại nhìn thấy một bóng

người khác vọt lên bầu trời đêm, đuổi theo.

Bạch Sơn đang bay nhanh trong không quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tử Xuyên

theo sát ở phía sau, lúc này Tử Xuyên cũng đã khôi phục lại diện mạo của mình,

y liền quay đầu lại tiếp tục bay tới trước, không có gì để nói, mấu chốt là có nói

nhiều cũng vô ích, không có cách nào để người ta không đi theo.

Người của Đại Nghiệp ty và Thiên Lưu sơn đã công khai tiến vào chiếm đóng Ô

Lạc tộc, nên Hướng Lan Huyên và Thiên Vũ không cần phải tiếp tục che giấu,

hai người cũng công khai hiện thân tại Ô Lạc tộc.

Thiên Vũ tìm một cơ hội tình cờ gặp được Hướng Lan Huyên trên đường đi,

trong lúc tạm dừng, y có chút bực tức nhỏ giọng chất vấn, “Chúng ta đã chuẩn

bị lâu như vậy, tên đó nói như thế nào mà bỏ chạy rồi, lại còn gây ra náo loạn

ầm ĩ như thế. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

Hướng Lan Huyên rất bất đắc dĩ, “Ta làm sao biết được, ta thật sự không biết,

trước đó ta không nhận ra một chút dấu hiệu nào.”

Sau khi đến đây tìm hiểu tình hình, trong lòng nàng ta cũng âm thầm nghiến

răng ‘ân cần thăm hỏi’ Dữu Khánh, mọi người đã lập kế hoạch rất tốt, kết quả

tên chết tiệt này nói không chơi liền không chơi nữa, trước đó không báo tiếng

nào đã trực tiếp lật bàn, bây giờ thì hay rồi, khiến cho cả nàng và Thiên Vũ đều

rơi vào hiểm cảnh, các phương thế lực đã âm thầm chuẩn bị một đống thủ đoạn

đoán chừng đều đang rất bối rối.

“Ngươi không biết?” Thiên Vũ kinh ngạc, nếu như chỉ nói là không biết, y còn

có chút nghi ngờ, nhưng đối phương lại nói là trước đó không nhận ra được một

chút dấu hiệu nào, tức thì làm cho y lâm vào trầm tư, y tự cất tiếng lẩm bẩm,

“Đang yên lành, chạy làm gì? Trước đó không chạy, vì sao lại chạy vào lúc

này…”

Chỉ vì lời nói này, hai người đột nhiên quay lại nhìn nhau, có thể nói là tâm ý

tương thông, đều nghĩ đến cùng một chỗ, đó chính là “Phượng đài”, lúc trước

không chạy, giờ vừa biết đến “Phượng đài” liền bỏ chạy, làm cho bọn họ khó

thể không có liên tưởng.

Thiên Vũ chợt lắc mình lóe lên, bay thẳng vào bầu trời đêm.

Hướng Lan Huyên muốn đi, nhưng khi quay đầu lại nhìn về phía một nơi nào

đó trong Ô Lạc tộc, nàng ta nghiến răng mắng một tiếng, “Chết tiệt.”

Thiên Vũ dù sao cũng đã bộc lộ, vò mẻ chẳng sợ sứt không cần lo lắng gì,

nhưng nàng thì không được, cảm thấy lần này mình đã bị hại thê thảm.