Bán Tiên

Chương 1112: Thoải mái tự nhiên (2)




Tại sảnh phía sau, Dữu Khánh từ từ xoay người ngồi dậy, đâu có nhìn thấy chút

men say nào, thoáng nhìn ánh lửa lắc lư ở sảnh trước bên ngoài cửa, hắn đứng

dậy men tới cửa lặng lẽ quan sát động tĩnh ăn uống ở sảnh trước.

Hướng Chân ngồi ở bên cạnh quay đầu nhìn hắn, yên tĩnh quan sát những gì

diễn ra.

Quay đầu lại nhìn một đám người nằm trên mặt đất, Dữu Khánh quay trở lại

nhỏ giọng khẽ gọi, “Dậy đi.”

Vì vậy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đòng thời mở mắt ra, đứng lên, Dữu

Khánh đưa tay ra hiệu, ba sư huynh đệ lập tức ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu

tìm kiếm xem “Người say” Ô Lạc tộc nào phù hợp với mình, sau đó cởi y phục

của bọn họ ra, đồng thời cũng cởi y của mình, thay đổi y phục với nhau.

Hướng Chân không phải là người khôn khéo lõi đời gì, nhưng cũng không

ngốc, thoáng chốc liền nhận ra được bọn hắn muốn làm gì, gã lập tức làm theo,

cũng đi tìm kiếm “người say” có hình thể thích hợp với mình.

Trong lúc gã đang xõa tóc mình ra, Dữu Khánh nhìn thấy liền sửng sốt, bước tới

hai bước, chụp lấy cổ tay gã, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Hướng Chân nhỏ giọng đáp, “Không phải đang cần thay đổi y phục để rời đi

sao?”

Dữu Khánh: “Ngươi đổi cái rắm a! Ngươi đổi quần áo xong là có thể hóa trang

đi ra ngoài được hả? Ngươi vác theo một thanh kiếm to như thế đi khắp nơi,

muốn giấu trong người cũng giấu không được, có thể giống người Ô Lạc tộc

sao? Chúng ta mang theo sơ hở như ngươi vậy, còn thế nào thoát thân được

không?”

Hướng Chân thái độ kiên quyết, “Ta cũng muốn đi.”

Dữu Khánh trấn an, “Ngươi hãy nghe ta nói, ngươi tạm thời ở lại nơi này phối

hợp với chúng ta một chút, đừng để cho mấy người ăn ăn uống uống ở bên

ngoài phát hiện ra chúng ta không còn ở đây. Nếu có người tới đây nhìn chúng

ta, ngươi đối phó chiếu lệ một chút. Còn nếu như lại có người say được đưa tới

đây, ngươi đến cửa vào nhận lấy đưa vào trong, đừng để người ta có thể dễ dàng

phát hiện được chúng ta đã rời đi, kéo dài nhiều một chút thời gian cho chúng

cho thoát thân.”

Hướng Chân nói một cách đơn giản và trực tiếp: “Các ngươi định ném ta lại

đây, chạy trốn.”

Dữu Khánh ôi ôi nói: “Lần này sẽ không. Ngươi không nhìn xem tình huống

bây giờ ư, chỉ với những bí mật mà ngươi đã biết, chúng ta cũng không dám để

cho ngươi rơi vào trong tay những người đó. Lần này, chúng ta nhất định sẽ dẫn

ngươi cùng nhau độ kiếp. Trước tiên ngươi cứ ở lại đây kéo dài thời gian đi.

Ngươi cũng không cần phải dịch dung hay cải trang, khi ngươi muốn rời đi thì

có thể thoải mái đi ra từ phía trước, mấy tên đang ăn uống nhậu nhẹt bên ngoài

nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt nhìn ngươi mà thôi, với đức hạnh không được lòng

người của ngươi, đảm bảo bọn họ còn chẳng thèm mở miệng hỏi han ngươi câu

nào.

Sau khi ra khỏi căn nhà này, ngươi có thể tìm một góc nào đó rồi trực tiếp rời đi

là được. Chúng ta phải chạy trên mặt đất, nhưng ngươi có thể ngự kiếm phi

hành, rất dễ dàng đuổi theo chúng ta. Khi ngươi đột nhiên bay đi, bên này sẽ

không kịp phản ứng, cho dù có ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta, ta cũng

không tin đích thân những cao thủ Cao Huyền biết bay sẽ đi làm công việc theo

dõi, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, làm sao có thể tìm được ngươi, lúc đó

ngươi đã chạy vô tung vô ảnh rồi.”

Trong lúc tận tình khuyên bảo như vậy, trong lòng hắn ít nhiều cũng có phần

oán giận vị Ong chúa trong Bách Hoa tiên phủ kia, tại thời điểm rời đi tiên phủ,

nếu không phải có vị Ong chúa đó giúp tên này thoát khốn, thì với tính cách của

Hướng Lan Huyên, nàng ta nhất định đã giết tên này diệt khẩu rồi, như vậy

chẳng phải đã bớt được khối rắc rối rồi ư.

Không phải hắn chưa từng nảy sinh ý nghĩ diệt khẩu, mà là đến bây giờ hắn đã

không đành lòng hạ thủ nữa, lúc trước khi bọn hắn bị truy sát, người này đã liều

mạng để cứu bọn hắn.

Nói cách khác, nếu không phải có vị này đi theo, lúc đó bọn hắn có khả năng đã

ngã trong tay của Long Hành Vân và Bặc Tang Tang rồi.

“Đúng vậy, đúng vậy. Hướng Chân, ngươi cứ nghe lời lão Thập Ngũ đi, không

sai đâu.” Nam Trúc ở bên cạnh liên tục nhẹ giọng hùa theo, bộ y phục Ô Lạc tộc

trên tay có phần khó mặc, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì gã quá béo.

Hướng Chân suy nghĩ một chút, hỏi: “Cần kéo dài bao lâu?”

Dữu Khánh lập tức nói: “Một canh giờ, tối đa là một canh giờ rưỡi ngươi phải

rời đi, kéo dài quá lâu sẽ dễ gây ra nghi ngờ. Nếu như ngươi không thể kịp thời

rời đi, đó cũng là một phiền phức.”

Hướng Chân buông lỏng năm ngón, thả y phục của “Kẻ say” xuống, mặc dù

không nói ra, nhưng gã đã dùng hành động để thể hiện sự đồng ý.

Dữu Khánh tức thì thở phào nhẹ nhõm, sau khi vội vàng thống nhất địa điểm

gặp mặt xong, hắn nhanh chóng quay lại lột một bộ y phục, thay vào.

Là người thực hiện sau cùng, nhưng khi hắn đã thay đồ xong rồi, Nam Trúc vẫn

còn đang loay hoay vật lộn với bộ y phục của mình, trông gã có vẻ sốt ruột,

hình như trong đời này, đây là lần đầu gã thấy sốt ruột bởi vì hình thể của mình,

trước đây gã không bao giờ ngờ tới hình thể của mình lại liên quan đến tính

mạng của mọi người.

May mà Dữu Khánh lên tiếng hỗ trợ giải vây đúng lúc, “Ngươi còn muốn trang

điểm cho xinh đẹp hay sao? Thi pháp co thịt lại đi, tạm thời ứng phó cho qua

nơi đây đã.”

Nam Trúc tức thì như được đại xá, hít một hơi thật sâu, thi pháp co người lại,

thân thể tròn vo tức thì như một cục bột mì bị bàn tay bóp lại, cưỡng ép thu vào

không ít, cuối cùng gã thuận lợi mặc vào bộ đồ của Ô Lạc tộc.

Thực ra, thứ này không tính là quần áo, trang phục nam nhân của Ô Lạc tộc

ngay cả cái quần cũng không có, phần thân dưới rất mát mẻ, chí có đôi giày rơm

và xà cạp, nửa người trên quấn một tấm da thú để lộ cánh tay.

Tóc dài buông rũ xuống vai, thêm một chiếc băng đô nữa là xong.

Sau khi tự kiểm tra lại một chút, Dữu Khánh cảm thấy mấy nơi lộ ra như cánh

tay, bắp đùi quá trắng, vì vậy, bọn hắn lại phủ thêm một lớp bụi trên người.

Xem lại một lần nữa, nhận thấy đã khá ổn, Nam Trúc là người đầu tiên đi ra

ngoài.

Đi ra khỏi cửa nhỏ ở phòng trong, gã không dám đi vào sảnh chính, mà đi đến

cánh cửa sau của hậu đường, cọt kẹt, rất tự nhiên mở cửa ra.

Âm thanh mở cửa khiến cho những người đang nhậu nhẹt ở sảnh trước im bặt,

Dữu Khánh lập tức ra hiệu cho Hướng Chân ở bên cạnh làm theo thống nhất

trước đó, Hướng Chân lập tức hỏi với ra phía trước: “Có thể đi tiểu ở phía sau

không?”

Nếu như có người tới đây nhìn, gã còn phải bước tới ngăn cản.

May mà mấy người ở phía trước còn đang hăng hái đấu nhau, không ai muốn

đứng dậy, vừa nghe được giọng của gã, Quỳ Quỳ liền giành quyết luôn, “Nơi

này không có chú ý quá nhiều như bên ngoài của các ngươi, tự tìm một góc

tường để giải quyết đi.”

Hoạt động ăn uống ở sảnh trước lại tiếp tục diễn ra.

Nam Trúc hùng dũng đi ra ngoài, rồi thực sự tìm một góc tường ở phía sau, xèo

xèo xả nước tiểu, sau đó xoay người vén tóc dài, thoải mái tự nhiên rời đi, bước

đi hùng dũng dưới ánh trăng sao.

Dựa theo lần thăm dò đường đi nước bước trong Ô Lạc tộc lúc trước, sau khi ra

khỏi nhà cộng đồng một khoảng cách, gã lấy ra một cây đuốc từ dưới mái hiên,

đốt cháy lên, giơ cao hơn đỉnh đầu một chút, nhờ bóng tối dưới đuốc khiến

người khác khó nhìn rõ được khuôn mặt, gã thoải mái tự nhiên rời đi.