Bán Tiên

Chương 1111: Thoải mái tự nhiên (1)




Trong phòng vừa mới dứt lời, ngoài cửa vào liền vang lên một tràng tiếng ho

khan có vẻ cố ý, làm cho mọi người đồng loạt quay nhìn ra phía ngoài cửa. Bọn

hắn nhìn thấy một lão già tóc nửa vàng nửa đỏ xuất hiện nơi cửa vào, đó chính

là Dược Đồ.

Bậc cấp bên ngoài không cao, chỉ có ba bậc cấp bằng đá, Dược Đồ bước ra khỏi

bóng tối, đi lên bậc cấp nhưng không vào cửa, lão ta đứng ở bậc thềm trước cửa

nhà, quét mắt nhìn mọi người một lượt, rồi chăm chú nhìn Quỳ Quỳ với ánh

mắt phức tạp.

Tiếng cười nói xôn xao trong đại sảnh lập tức dừng lại, ngoại trừ đám người

Dữu Khánh ra, những người khác đồng loạt đứng lên hành lễ, Quỳ Quỳ cũng

vậy, địa vị của Dược Đồ tại Đại Hoang Nguyên không phải tầm thường, ngay cả

với tính tình của gia gia gã mà cũng phải nhường nhịn ba phần, huống chi là gã.

Không có cảm xúc gì với việc mọi người hành lễ, lão ta nhìn thẳng vào Quỳ

Quỳ, hỏi: “Ngươi là người Quỳ tộc?”

Quỳ Quỳ khúm núm gật đầu, “Vâng.”

Dược Đồ hỏi tiếp: “Quỳ Bảo là gì của ngươi?”

Quỳ Quỳ đáp: “Là gia gia của ta.”

Dược Đồ cười ha hả, nói: “Xem ra, Quỳ Bảo đúng là đã sinh được một đứa

cháu tốt. Tiểu tử, giữ lại cho Quỳ tộc ngươi một chút khẩu đức đi.” Rồi cũng

không nói là có ý gì, nói xong lập tức quay người bỏ đi.

Lão ta vốn là đi tìm Dữu Khánh, muốn hỏi thăm về loại thuốc giải kia, nhưng

phát hiện thấy mấy người Dữu Khánh không có ở trong nhà, sau khi hỏi thăm

lão ta được biết bọn hắn đang ăn uống ở nơi này, liền đến đây tìm, khi vừa mới

đi đến bên ngoài liền nhìn thấy Bạch Sơn nghênh ngang ra khỏi cửa.

Ban đầu, lão ta chỉ cảm thấy người này trông có vẻ quen mắt, nhưng chưa nhận

ra đó là ai, trùng hợp là sau đó, Quỳ Quỳ ở bên trong lôi chuyện cũ năm xưa của

Bạch Sơn ra trêu chọc, tức thì đã gợi ý cho lão ta. Trong lúc lão ta còn đang

hoài nghi chưa thể xác định thì lại nhìn thấy Tử Xuyên và Dữu Khánh cùng đi

ra.

Lão ta đứng trong bóng tối ở một bên nhìn thấy Tử Xuyên nói chuyện với Dữu

Khánh, với tu vi của mình, lão ta thậm chí còn nghe được nội dung nói chuyện

của hai người, bởi vì khi nói chuyện, hai người không có quá mức che giấu.

Và trong lúc nói chuyện, Tử Xuyên cũng nhàn nhạt liếc nhìn về phía bóng tối

nơi lão ta đứng, tựa hồ đã phát hiện ra lão ta.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Bạch Sơn và Tử Xuyên, trong lòng lão ta như kinh

đào hãi lãng, không ngờ rằng một số người đã bắt đầu đích thân xuất hiện trên

sân khấu, như vậy lão còn có thể làm gì? Lão ta lập tức ý thức được, mình đã

không còn tư cách nhúng tay, hơn nữa, Đại tộc trưởng lại chậm chạp không có

phản ứng, đối mặt với trung tâm cơn lốc đang dần hình thành, lão ta đã muốn

tránh đi. Lão ta đã sợ rồi, không có ý định tìm Dữu Khánh nữa, dù sao đồ đệ

của mình đã được thoát thân, mình trốn ở một bên đi.

Nhưng sau đó, Quỳ Quỳ lại bắt đầu đâm chọc sau lưng Tử Xuyên, lão ta nghe

một hồi, thực sự là không nhịn được nữa, cho nên mới lộ diện nhắc nhở một

chút.

Đáng tiếc, cả đám người đều không hiểu được ý của lão, sau khi lão ta đã rời

khỏi, mọi người lại tiếp tục nâng chén cụng ly, hừng hực khí thế chiến đấu.

Từng vò rượu cạn đáy, đêm càng ngày càng sâu, vốn vẫn luôn âm thầm cân

nhắc thời cơ, Dữu Khánh nhận thấy thời điểm này đã phù hợp, hắn đưa mắt ra

hiệu cho Nam Trúc.

Nam Trúc hiểu ý, lập tức cụng chén với người cùng uống mặt mày đỏ bừng bên

cạnh, “Cạn chén, không thể chỉ uống một nửa, uống hết nào.”

“Cạn.” Người đó mới ngửa đầu uống cạn, thân thể liền nghiêng sang một bên,

ngã vào trong người Nam Trúc, chén rượu trong tay rơi xuống.

Trông có vẻ như là tửu lượng không tốt, đã say rồi, thực ra là bị Nam Trúc âm

thầm điểm huyệt ngã xuống, Nam Trúc thuận thế đỡ lấy, rú lên quái dị: “Ai nha,

tửu lượng chỉ như vậy mà dám ồn ào với ta sao?”

Gã trực tiếp giở trò động tay động chân ngay trước mặt nhiều người như vậy,

mà không có chút nào e sợ, hơn nữa, ra tay rất thoải mái tự nhiên, đây là điều

không thể tưởng tượng được trong những năm đầu rời núi.

Nhìn thấy một người đã say gục ngã, mọi người đều cười ha hả.

Dữu Khánh lập tức lên tiếng trách: “Không phải là nữ nhân, đỡ làm gì, kéo hắn

vào trong phòng, để hắn ngủ ở đó đi.”

Hắn chủ động lựa chọn tổ chức ăn nhậu trong nhà cộng đồng này, tự nhiên là

bởi vì đã xem xét trước hoàn cảnh, địa thế và cấu trúc của căn nhà này.

Nam Trúc lập tức đứng dậy kéo nam tử say rượu đi.

Trong lúc mọi người còn đang sửng sốt thì Dữu Khánh lại nhấc tay quay một

vòng chỉ tới mọi người, nói: “Gục người nào kéo đi người đó, cú lần lượt như

thế, ai gục xuống thì kéo vào bên trong, Để xem ai có thể ở lại đến cuối cùng.”

Quỳ Quỳ ha hả cười to, hai tay đấm bộp bộp lên ngực, “Được, cứ làm như vậy

đi.”

Một đám người lại bắt đầu dốc sức tố nhau, không lâu sau, đến lượt một người

ở bên cạnh Mục Ngạo Thiết gục xuống.

Hướng Chân thờ ơ quan sát, gã đã nhận thấy tình hình không thích hợp, cũng

thấy Dữu Khánh âm thầm nháy mắt với mình, gã không ngốc, có thể hiểu ý,

đang nhắc mình đừng có vạch trần.

Trong mắt của những người ngoài, Hướng Chân một mực tách riêng mọi người,

không hòa vào bầu không khí, lúc đầu người Ô Lạc tộc còn muốn ép gã tham

gia, nhưng thấy gã thực sự không dung nhập, hơn nữa Quỳ Quỳ còn chêm một

câu “Hắn chính là khúc gỗ, không cần quan tâm tới hắn”, vì vậy những người

khác liền xem gã như khúc gỗ, không để ý đến gã nữa.

Một lúc sau, Dữu Khánh cũng kéo một người say rượu khác vào căn phòng phía

sau.

Người này đổ xuống, người kia gục xuống, cũng không thể chỉ có người ta say,

thời cơ đến rồi, Dữu Khánh đưa mắt ra hiệu, Mục Ngạo Thiết cũng đổ nhào

xuống. Tửu lượng của tên to con này gây nên một tràng cười nhạo. Người Ô

Lạc tộc bên cạnh liền kéo y đi, ném lại trong căn phòng phía sau.

Sau một thời gian dốc sức cụng ly, lại lần lượt có người gục ngã, vẫn đang một

mực suy nghĩ phải xử lý tên Hướng Chân theo đuôi này như thế nào, Dữu

Khánh chợt nói với gã: “Hướng Chân, ngươi không thích khung cảnh này thì

đừng có ở đây nữa, chúng ta đều uống rất cao hứng, ngươi đừng ở đây làm hỏng

nhã hứng của chúng ta. Ngươi vào bên trong trông chừng mọi người đi, nếu có

ai nôn mửa gì đó thì giúp đỡ một chút.”

Hướng Chân lúc đầu không muốn để ý tới, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt ra

hiệu của Dữu Khánh thì gã tự phán đoán rồi thực hiện theo lý trí, cho dù không

biết mấy tên này rốt cuộc muốn làm gì, y vẫn đứng dậy đi làm theo lời dặn. Một

số thời điểm, y rất hợp tác với mấy sư huynh đệ bọn hắn.

Hiện trường ít người đi, vòng người vây quanh lò lửa lại thu hẹp đi một ít, mỗi

người đều bày ra quyết tâm chiến đấu đến cùng.

Lại tiếp tục uống, Nam Trúc, người nói nhiều nhất tại đây cuối cùng cũng gục

xuống, nhanh chóng bị kéo ra phía sau.

Khi bắt đầu buổi tiệc, tổng cộng có khoảng hai mươi người, lúc này đã có gần

một nửa gục ngã xuống. Sau một lần mấy khúc gỗ được ném vào trong lò lửa,

bắn tung lên một đống đốm lửa, đến phiên Dữu Khánh gục xuống, đổ vào trên

người Quỳ Quỳ.

Đã khiến cho đệ nhất nhân Triêu Dương đại hội phải gục xuống, người đứng

thứ hai là Quỳ Quỳ thực sự rất phấn khích, cảm thấy rất tự hào, gã ngửa mặt lên

trời cười to, rồi đích thân kéo Dữu Khánh đi, ném ra phía sau. Sau đó quay lại

kêu gọi những người còn lại tiếp tục chiến đấu, gã thề phải đoạt lấy danh hiệu

đệ nhất đêm nay.