Bán Tiên

Chương 1110: Uống rượu không say người tự say (2)




Sau khi uống hết một chén xuống bụng, một nam tử Ô Lạc tộc lại rót đầy rượu,

đứng lên, “Quỳ huynh, ta trước hết kính ngươi một chén! Ngươi rất có thể diện

a, bình thường tộc trưởng sẽ không cho chúng ta uống nhiều, huống chi là một

lần đưa đến mấy chục vò rượu.”

Quỳ Quỳ cười ha hả, cũng không nhiều lời, chấp nhận, ngẩng đầu uống cạn,

phong thái rất hào sảng.

“Tửu lượng tốt.” Dữu Khánh đột nhiên cất lên một tràng vỗ tay tán thưởng,

khiến cho tất cả mọi người dồn dập quay đầu nhìn hắn, kể cả hai người Bạch,

Tử, ngay cả mấy người Nam Trúc cũng không ngoại lệ.

Còn chưa hết, ngay sau đó Dữu Khánh lại đứng lên, đưa ra đề nghị, “Nếu đã là

không say không về, vậy thì không thể thi pháp giải rượu, nếu không chẳng phải

sẽ lãng phí rượu ngon của Ô Lạc tộc sao, sẽ làm hỏng ý tốt của Ô Lạc tộc?”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, đều ngầm hiểu

được, biết rằng lão Thập Ngũ bắt đầu gây rối.

Quỳ Quỳ tán đồng, vỗ vỗ ngực nói: “Có phải là tửu lượng tốt hay không phải

nhìn xem bản lĩnh thật sự, nếu như thi pháp hóa giải chẳng phải mọi người đều

là tửu lượng tốt hay sao? Tất cả đều không cho phép thi pháp, là nam nhân thì

dùng cơ thể chịu đựng.”

“Được.” Mọi người lũ lượt hưởng ứng.

Bạch Sơn và Tử Xuyên vô thức cùng cúi mắt xuống, nhìn một đống rượu dở

bày ở trước mặt.

Chẳng bao lâu, thịt đã nướng xong, và được cắt ra chia tới cho mọi người, có

người chuyên lo việc này.

Bầu không khí càng ngày càng sôi động, nhóm người Dữu Khánh, trừ Hướng

Chân ra, mỗi người đều rất nhiệt tình, liên tục nâng chén kính người này kính

người kia, rất có khí thế muốn đại chiến ba trăm hiệp với người khác, kích thích

nhóm người Ô Lạc tộc dâng trào chiến ý.

Hiện tại hai người Bạch, Tử mới phát hiện ra rằng thì ra mấy tên gia hỏa này

còn có một mặt nhiệt tình yêu thích hoạt động ăn uống nhậu nhẹt này, trước đây

chưa từng nghe nói tới điều này.

Nhìn thấy đám người trong căn phòng này thật sự ra sức ăn uống thả cửa, hai

người bọn họ không kiên trì được bao lâu liền không ngồi yên được nữa, bất kể

có thi pháp giải rượu hay không, cứu liên tục uống hết chén này đến chén khác

loại rượu dở như vậy, bọn họ thực sự khó thể giữ được cảm xúc của mình.

Đã quen tao nhã quen rồi, vốn cho rằng mình có thể thích nghi được nhưng thực

tế lại rất khó để thích hợp, không bao lâu sau hai người liền nảy sinh ý nghĩ rời

đi.

Sau đó, Bạch Sơn là người đầu tiên lấy cớ đứng dậy, giả vờ không uống nổi

nữa, thừa nhận chịu thua, rước lấy một tràng cười phá lên trêu chọc.

Khi đi qua bên cạnh Dữu Khánh, y hơi cúi người xuống vỗ vai Dữu Khánh, nói

hắn về sau có rảnh rỗi thì đến chỗ y chơi, nói là Quỳ Quỳ biết nơi y ở. Dữu

Khánh vui vẻ đồng ý, còn lịch sự muốn đưa tiễn y đi, nhưng y xua tay từ chối.

Loạng choạng đi ra khỏi nhà cộng đồng, vừa bước vào trong bóng tối, bước

chân của y lập tức khôi phục lại sự ổn định tự nhiên.

Cũng không biết có phải do tửu lượng ít ỏi của khiến cho Quỳ Quỳ xem thường,

hay là vì Quỳ Quỳ đã uống nhiều, gã cầm chén rượu lên bắt đầu nói xấu Bạch

Sơn, “Các ngươi đừng thấy bộ dạng hắn bình thường thoải mái tự tại, hồi trước,

hắn từng bị nữ nhân đá. Hắn vốn có một tình nhân, vô cùng yêu thích, nào ngờ

nữ nhân đó lại gặp được một nam nhân có thực lực cao hơn, không chỉ đá hắn,

còn suýt chút nữa bị đôi nam nữ đó hại chết. Mạng của hắn là lết từ trong hố đi

ra. Ôi! Thật thảm a! Đã một đống tuổi rồi, giờ rơi vào tình cảnh đến nay vẫn

không tìm được một bà nương nào.”

Dữu Khánh cúi đầu cụp mắt, rất muốn hỏi gã, bên trong Quỳ tộc cho phép xảy

ra chuyện như vậy sao? Ngươi là đang định vạch trần thân phận người ta không

phải là tộc nhân Quỳ tộc ngươi ư.

Nam Trúc chậc chậc than thở, “Không thể nào a, trông không giống a!”

Quỳ Quỳ ha hả cười to, nốc một ngụm rượu rồi đột nhiên chỉ vào Tử Xuyên, vỗ

bắp đùi cười cạc cạc quái dị nói: “Không tin thì hỏi hắn đi, là hắn nói cho ta

biết.”

Mọi người đồng loạt quay nhìn Tử Xuyên, Tử Xuyên giật giật khóe mày, lườm

gã một cái, bất động thanh sắc cầm chén rượu lên nhấp một miếng, không có

đáp lại bất kỳ lời nào.

“Hắn còn nhờ ta tìm cho Quỳ Sơn một lão bà. Hương nhi cô nương của Ô Lạc

tộc các ngươi thật xinh đẹp nha, Quỳ Sơn đã từng lén lút đi xem rồi. Hắc hắc, là

ta dẫn hắn đi. Về sau, ta sẽ tìm tới tộc trưởng các ngươi nói chuyện hôn sự cho

bọn họ…”

Cả đám người hứng thú lắng nghe, lúc này Tử Xuyên cũng có vẻ không uống

nổi nữa, chỉ là y không muốn giả vờ làm bộ dạng say rượu, chỉ nói là mình

không thể uống nổi nữa, nói xong liền đi.

Khi rời đi, y cũng vỗ vai Dữu Khánh, Dữu Khánh lại lịch sự nói muốn đưa tiễn

y một đoạn.

Theo lẽ thường, với người đã uống nhiều rượu, nếu ngươi đề nghị đưa tiễn, cơ

bản đều sẽ bị từ chối, nhưng lần này thì khác, Tử Xuyên thuận miệng đồng ý.

Dữu Khánh không nói nên lời, lời đã nói ra không thể nuốt vào lại, hắn đành

miễn cưỡng tươi cười, đứng dậy đỡ lấy một cánh tay y.

Sau khi nâng đỡ y đưa đi đến một chỗ tối om bên ngoài, Tử Xuyên chợt đẩy tay

hắn ra, dừng lại nói: “Đa tạ đưa tiễn, ta không say, tạm biệt ở đây đi.”

Dữu Khánh cũng có cảm giác người này không giống say rượu, hắn ý thức được

rằng y để cho mình đưa y đi ra ngoài có khả năng có ý khác.

Quả nhiên, ngay sau đó Tử Xuyên liền hỏi, “Nghe nói Chung Nhược Thần của

Ty Nam phủ vốn là vị hôn thê của ngươi, nhưng bởi vì thế sự biến đổi mà bỏ lỡ.

Ta đã gặp cô nương đó ta, huệ chất lan tâm, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, là

một cô nương tốt để kết đôi, bỏ lỡ rất đáng tiếc. Kết hợp với nhau chắc chắn

được lợi cả đời. Hôm nay, ngươi và ta có thể quen biết nhau, cũng là duyên

phận, nếu như ngươi còn muốn gương vỡ lại lành, thì cứ nói một câu, có lẽ ta có

thể giúp được.”

Đối với thân phận Thám Hoa lang của mình, ở tại đây, Dữu Khánh cũng không

mong chờ có thể giữ được bí mật, chỉ là hắn có phần ngạc nhiên, không biết tại

sao vị này lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng hắn không muốn nói về

chuyện này, hắn nhạt nhẽo đáp lại một câu, “Chuyện quá khứ đều đã qua rồi.”

Tử Xuyên nhàn nhạt hừ một tiếng, “Chỉ cần các ngươi nam chưa kết hôn, nữ

chưa gả chồng, lời ta nói vĩnh viễn có hiệu lực, nghĩ thông suốt thì tới tìm ta,

ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Bộ dạng như trách hắn không biết suy xét, phất tay áo bỏ đi.

Chuyện gì vậy chứ? Dữu Khánh có phần khó hiểu nhìn theo bóng lưng y biến

mất, vuốt vuốt ria mép, xoay người quay lại.

Khi vừa mới quay trở lại trong nhà cộng đồng, hắn liền thấy Quỳ Quỳ chỉ vào

hắn, vẻ mặt hưng phấn nói to, “Đang chờ ngươi về đề nói đó. Ngươi không biết

đi, tên Quỳ Xuyên mà ngươi vừa mới đưa tiễn đó, đường tình của hắn cũng rất

lận đận nha. Hắn cũng có yêu thích một cô nương, nhưng cô nương đó lại thích

nam nhân khác, còn gả cho người ta. Kết quả, hắn không chỉ không oán hận, mà

còn luôn ở bên cạnh cô nương đó, còn một mực giúp đỡ nam nhân của cô

nương đó bảo vệ gia nghiệp…”

Hiện trường vang lên một tràng âm thanh xôn xao kinh ngạc, có người ngạc

nhiên hỏi: “Người khác cướp nữ nhân của mình, hắn lại còn giúp người khác

bảo vệ gia nghiệp, làm sao có thể có chuyện như thế?”

Quỳ Quỳ cười ha hả nói: “Các ngươi không tin thì đi hỏi Quỳ Sơn đi. Là hắn

nói cho ta biết.”