Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Tử Xuyên đang ngồi xếp bằng phẩm trà
tại trước bàn thấp quay đầu nhìn đến, rồi bởi vì nhìn thấy một đôi mắt to đen
thui dường như đã được dịch dung mà lập tức làm ra động tác căng thẳng, sau
khi nhận ra đó là Quỳ Quỳ, y cau mày lại định quở trách thì Quỳ Quỳ nhận ra
được điều gì đó, gã lùi lại ra ngoài, đóng cửa lại.
Cái quái gì vậy? Tử Xuyên đang bực bội thì có tiếng gõ cửa cộp cộp vang lên,
sắc mặt không khỏi trầm xuống, “Trời tối đen rồi, không có việc gì thì đừng tới
quấy rầy ta.”
Sau đó cửa mở ra, Quỳ Quỳ trực tiếp xông vào, đi tới trước bàn vung vẩy cánh
tay kêu gọi, “Đi, đi uống rượu, ta giới thiệu bằng hữu mới cho ngươi làm quen.”
Tử Xuyên bình tĩnh nói: “Không cần.”
Quên đi, với tên gia hỏa tương đối khó tính này, nói một lần là được rồi, Quỳ
Quỳ cười ha hả hai tiếng rồi xoay người bỏ đi, so với Bạch Sơn, gã cảm thấy
người này thật nhàm chán, chơi không vui.
Tử Xuyên bỗng nhiên nhíu mày, chủ động hỏi: “Là mấy người mới đến hôm
nay hả?”
Quỳ Quỳ tức thì dừng bước quay đầu lại, ừ một tiếng.
Tử Xuyên nghe vậy, đặt cốc trà xuống, đứng lên, “Đi, đi xem.”
Hành động này trái lại làm cho Quỳ Quỳ có phần ngạc nhiên, gã ừ một tiếng
đồng ý, rồi cùng nhau rời đi.
Bên trong nhà cộng đồng đã được chiếu sáng lên, lò sưởi trong nhà bập bùng
ánh lửa, có người đang làm giá nướng thịt, có người đưa rượu đến, bày ra, đã có
không ít người có mặt, mấy người Dữu Khánh cũng đã đến rồi.
Bạch Sơn rõ ràng không quá quen thuộc với người của Ô Lạc tộc, ít nhất là
không quen như với Quỳ Quỳ, với những người qua lại bên cạnh, nhiều nhất
cũng chỉ là gật đầu cười thể hiện chào hỏi, không ai nói chuyện với y. Y cũng
không ảnh hưởng tới mọi người vui vẻ uống rượu, một mình di chuyển dựa theo
cạnh tường, ánh mắt quan sát đám người Dữu Khánh có cách ăn mặc khác với
người Ô Lạc tộc.
Trái lại, đám người Dữu Khánh thì trò chuyện nhiệt tình với người Ô Lạc tộc,
bọn hắn cảm thấy mình cũng giống như những người khác, không có gánh nặng
tâm lý ngăn cách gì với người khác, đặc biệt là Nam Trúc, dùng một cái miệng
và hai cái tay, gã có thể cùng lúc trò chuyện với mấy người.
Ánh mắt Bạch Sơn dừng lại trên thanh đại kiếm sau lưng Hướng Chân, rồi bỏ
qua.
Ánh mắt chỉ hơi đảo qua Nam béo, sau đó dừng lại một chút trên người Mục
Ngạo Thiết, cuối cùng khóa chặt Dữu Khánh, người có hai nhúm ria mép trông
hèn mọn, tập trung quan sát hắn.
Đối với Thám Hoa lang, y cũng đã ngưỡng mộ danh tiếng hắn từ lâu, hôm nay
nhìn thấy bộ ria mép đó thực sự cũng là bắt mắt, ngoại trừ hai nhúm ria mép đó
ra, không còn một sợi lông nào.
Không lâu sau, lại có mấy người ào ào đi tới, dung nhập vào trong khung cảnh
náo nhiệt xôn xao, đi theo ở phía sau chính là Quỳ Quỳ và Tử Xuyên.
Tử Xuyên bước vào, ánh mắt đảo qua, trước tiên là bắt gặp ánh mắt của Bạch
Sơn, sau đó tìm kiếm thân ảnh Dữu Khánh, nhìn chằm chằm Dữu Khánh, quan
sát hắn.
Quỳ Quỳ dẫn theo Tử Xuyên và kêu gọi thêm Bạch Sơn, cùng nhau đưa đến
trước mặt đám người Dữu Khánh, giới thiệu, “Dữu huynh, đây là…”
Mới nói đến đây, gã liền dừng lại, ngón tay chỉ về phía Tử Xuyên và Bạch Sơn,
trong lúc nhất thời gã cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, nếu giới thiệu
tên thật, nhưng hai người lại đang ăn mặc và đeo râu quai nón như người Quỳ
tộc, còn giới thiệu tên giả, vậy thì còn giới thiệu cái rắm gì nữa.
Khi chỉ tay vào Dữu Khánh, gã mới nhớ rằng “Tên thật” của Dữu Khánh là
Trương Chi Thần, trong lúc nhất thời, da đầu gã tê dại.
Khi hứng khởi lên gã thực sự không suy nghĩ nhiều như vậy, đến lúc này mới
nhận thấy rằng cả ba người mà gã muốn giới thiệu cho nhau vậy mà đều dùng
tên giả.
Nếu như gã biết rõ tên gọi của ba người mà gã cho là tên thật đó thực ra đều là
tên giả, không biết gã sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Cuối cùng, gã cảm thấy nếu nói tên giả là lừa gạt người, gã đẩy người của Ô
Lạc tộc ở bên cạnh ra xa một chút, sau đó mới áp sát đến trước mặt đám người
Dữu Khánh, nhỏ giọng giới thiệu hai người ăn mặc kiểu Quỳ tộc này, “Vị này
tên thật là Bạch Sơn, tạm thời cải trang thành người của Quỳ tộc ta, dùng tên giả
là Quỳ Sơn. Vị này tên thật là Tử Xuyên, dùng tên giả là Quỳ Xuyên. Thực ra,
cả hai người đều là người nổi tiếng trong Tu hành giới.”
Hai người Bạch, Tử chào hắn bằng một nụ cười, hoặc là gật đầu.
Trên thực tế, đây có thể coi là mục đích chủ yếu khi hai người kéo Quỳ Quỳ tới
nơi đây, chính là để lợi dụng Quỳ Quỳ để tiếp cận mục tiêu với một thân phận
khác, nếu cần thiết, Quỳ Quỳ chính là một quân cờ dự phòng của bọn họ.
Bạch Sơn? Tử Xuyên? Người nổi tiếng trong Tu hành giới? Đám người Dữu
Khánh chắp tay làm ra vẻ ngưỡng mộ đã lâu, nhưng thực ra trong đầu đều đang
vắt óc suy nghĩ, hình như chưa từng nghe nói tới danh hiệu của hai người này.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực bọn hắn vẫn luôn chỉ lăn lộn tại một
góc của Tu hành giới, hiếm khi xuất hiện trên sân khấu, tu sĩ trong thiên hạ
nhiều như cá diếc sang sông, bọn hắn chưa từng nghe nói tới cũng là chuyện rất
bình thường. Điều bọn hắn không hiểu là tại sao họ phải hóa trang thành người
của Quỳ tộc? Bộ mặt đầy râu này thật là chướng mắt.
Quỳ Quỳ quay người lại, áp sát trước mặt hai người Bạch, Tử để giới thiệu, “Vị
này dùng tên giả là Dữu Khánh, vốn tên thật là Trương Chi Thần. Hắn không
phải là người bình thường, hắn đã đoạt danh hiệu đệ nhất trong Triêu Dương đại
hội lần trước. Đây là Hướng Chân, cũng là danh sĩ trong Triêu Dương đại hội,
thực lực bất phàm, nếu không phải tính cách vô cùng chất phác, nếu thực sự
muốn thi đấu, hắn tất nhiên sẽ nằm trong top mười người đứng đầu Triêu
Dương đại hội.” Tiếp đó gã quay sang nhìn Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, gã
không quen biết hai người này.
Nam Trúc chủ động chắp tay, cười cười tự giới thiệu, “Tại hạ là Nam Trúc, chỉ
là tán tu.”
Tiếp theo tự nhiên là Mục Ngạo Thiết, nhưng trước ánh mắt nhìn chăm chú của
mấy người, Mục Ngạo Thiết chỉ chậm rãi quay đầu nhìn sang một bên, hơi có
vẻ không coi ai ra gì, dù sao, y chính là không muốn xen lẫn vào mấy màn
khách sáo này.
Y không biết rằng những người khác cũng không quan tâm đến y, nhìn thấy bộ
dạng của y như vậy thì tự nhiên đều không hề để ý đến y nữa. Quỳ Quỳ trực
tiếp kêu gọi mọi người cùng ngồi xuống uống rượu, khung cảnh vui vẻ hân
hoan.
Không biết là cố tình hay vô ý, khi ngồi xuống thì Tử Xuyên bước tới một
bước, chen vào giữa Bạch Sơn và Dữu Khánh.
Nói là ngồi vào chỗ, thực ra cũng chỉ là ngồi vây quanh lò lửa, thịt còn chưa
nướng xong, mọi người ôm bình rượu lên rót rượu, trước tiên uống rượu đã rồi
tính tiếp.
Sau khi rượu đã đầy ly, Quỳ Quỳ là người đầu tiên nâng chén lên và nói, “Mọi
người uống cạn chén rượu này trước để nâng cao tinh thần nào.”
“Được.” Mọi người ồ lên hưởng ứng.
Bạch Sơn và Tử Xuyên vượt qua Dữu Khánh cùng nhìn thoáng qua rồi cũng chỉ
có thể nhấc chén lên ứng phó. Tuy nhiên, rượu vừa vào miệng, hai người đều
hơi nhíu mày, bình thường cả hai người đều đã quen uống hảo tửu, cho nên đối
với bọn họ mà nói, nói đây là rượu dở cũng không quá đáng.