Nghe lời nói này, Nam Trúc thoáng sửng sốt một chút rồi hiểu được ý của hắn,
chỉ cần phượng vũ ở trong đó, đốt luôn một lần sẽ không sai, nhất định phù hợp
với câu “Đốt tại thiên đỉnh” đó.
Cách nghĩ này không sai, nhưng rõ ràng có vấn đề, gã tức giận hỏi: “Ngươi
không phải đang tán nhảm sao? Lỡ như ‘Phượng đài’ đó không phải là ‘Thiên
đỉnh’ thì làm sao bây giờ? Chẳng phải đã đốt phượng vũ một cách lãng nhách
sao?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Vậy ngươi nói xem, làm sao để xác định có phải là
‘Thiên đỉnh’ hay không?”
“Cái này…” Nam Trúc nghẹn lời, lắc lắc đầu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm
ra cách nào khác để xác định, gã chỉ có thể thở dài nói: “Nhưng ngươi mạo
muội đi thử như vậy cũng không phải là biện pháp nha! Không ngại tiếp tục tìm
xem đã, nếu thực sự tìm không ra nơi nào khác, lúc đó đi thử cũng không muộn.
Thừa dịp này, xác minh lại xem trong số những chiếc lông vũ đó đến cùng có
phượng vũ hay là không.”
Mục Ngạo Thiết khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý với ý kiến của Nam Trúc, “Có
được phượng vũ thực sự mới có thể chân chính xác định ‘Thiên đỉnh’ có đúng
là thật hay không, ‘Thiên đỉnh’ thật mà phượng vũ giả cũng vô dụng.”
Tại tình huống thông thường, khi gặp phải tình cảnh nguy cấp thì y sẽ đứng về
phía Dữu Khánh, y tin tưởng hơn vào lựa chọn của Dữu Khánh, nhưng lần này
là một lần rất hiếm y lựa chọn đứng về phía Nam Trúc, bởi vì ý kiến của Nam
Trúc quả thực có lý hơn.
Dữu Khánh: “Không có gì để xác nhận, nếu đúng là ‘Thiên đỉnh’ thì tốt nhất,
nếu không phải ‘Thiên đỉnh’ cũng không sao. Nói chung, có một số lời, Hướng
Lan Huyên nói không sai, với tình cảnh hiện tại của chúng ta, bất kể có thể
thành công hay không, sau đó chúng ta đều không thể thoát thân. Cách duy nhất
chính là dồn những đại nhân vật đó vào nấu trong một nồi.”
Nam Trúc cười khổ, “Đúng là vậy, nhưng nếu là phượng vũ hoặc thiên đỉnh có
sai lầm, không mở ra được tiên phủ, làm sao nấu được? Lão Thập Ngũ, ngươi
không đến mức mắc phải sai lầm hồ đồ như vậy chứ?”
Dữu Khánh: “Ai nói nhất định phải tìm được thiên đỉnh mới có thể mở ra? Nếu
thực sự không được, đưa bọn họ vào trong Bách Hoa tiên phủ cũng giống như
nhau.”
“Hả?” Nam Trúc thất thanh, trợn tròn mắt.
“…” Mục Ngạo Thiết có chút sững sờ.
Dữu Khánh nhỏ giọng chậm rãi nói: “Bọn họ có thể chậm rãi chơi đùa, nhưng
chúng ta không kéo dài được nữa, nếu tiếp tục kéo dài, tấm lưới xung quanh sẽ
quấn lấy chúng ta càng ngày càng chặt. Hiện tại đa số người còn không biết rốt
cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì, cứ chậm rãi giày vò như vậy, mọi người
đều không ngốc, nếu để cho tất cả các thế lực to to nhỏ nhỏ đều biết được là
đang tìm tiên phủ, đều biết rõ có liên quan với chúng ta, vậy thì, ngay cả khi
chúng ta đẩy được mấy tên cầm đầu đó vào hết trong một nồi để hầm cũng vô
dụng, đám binh tôm tướng cua còn lại sau này vẫn có thể giày vò chúng ta đến
chết, cho dù Hướng Lan Huyên thật sự nguyện ý giúp đỡ chúng ta, nàng ta có
thể một mình chống lại nhiều cao thủ như vậy hay sao?”
Lần này hai vị sư huynh đại khái đã hiểu được ý hắn, đã biết được lí do vì sao
lão Thập Ngũ khẩn trương, lão Thập Ngũ chính là không muốn bị người ta đè
chết ở nơi này, hắn muốn nghĩ hết mọi cách, dốc hết sức để giành lấy một
đường sinh cơ.
Nam Trúc ngập ngừng hỏi: “Cho nên, ý của ngươi là phải nhanh một chút đưa
bọn họ vào trong, Thiên Đỉnh tiên phủ không được thì dùng Bách Hoa tiên
phủ?”
Dữu Khánh gật đầu: “Chuyện cho đến lúc này, chúng ta không thể cứ chằm
chằm vào Thiên Đỉnh tiên phủ trước mắt, nhất định cần phải thay đổi, không thể
tiếp tục để cho bọn họ mặc sức thao túng, không thể tiếp tục để cho bọn họ dắt
mũi chúng ta đi, nếu không, đi tới cuối cùng rất có thể là tử lộ của chúng ta.
Nếu có thể thành công tại Phượng đài thì tốt, không thể thành thì thuận thế bố
trí một chút manh mối ở đó, dẫn dụ bọn họ đến Bách Hoa tiên phủ.”
Nam Trúc: “Vậy chẳng phải sẽ khó giữ được quả kim châu của ta?”
Dữu Khánh trừng mắt hỏi: “Quả kim châu đó quan trọng, hay là tính mạng mọi
người quan trọng hả?”
Nam Trúc bĩu môi, không lời phản bác.
Mục Ngạo Thiết chen lời nhắc nhở, “Hướng Lan Huyên đã đi vào Bách Hoa
tiên phủ, lừa gạt được người khác, sợ rằng không lừa được cô ta.”
Dữu Khánh: “Ít nhất cô ta không có khả năng vạch trần âm mưu.”
Nam Trúc nghi hoặc hỏi: “Hiện tại sợ là có không ít người nhìn chằm chằm vào
chúng ta, chúng ta có thể lén lút ra ngoài sao?”
Dữu Khánh: “Nếu như không gặp được Quỳ Quỳ ở đây, ta cũng sẽ không có ý
nghĩ này. Bây giờ, muốn thoát thân, chỉ có thể lợi dụng gã để hỗ trợ. Một lát
nữa chúng ta đi uống rượu mời của gã, nói gã mời thêm nhiều người của Ô Lạc
tộc tới cùng uống, đến lúc đó chúng ta thay đổi y phục của Ô Lạc tộc để chạy
đi.”
Nam Trúc: “Như vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến gã?”
Dữu Khánh: “Liên lụy cái gì? Việc gã xuất hiện tại bên cạnh chúng ta còn chưa
biết chắc có phải là trùng hợp hay không.”
Mục Ngạo Thiết lại chen vào nói: “Thoát thân bằng cách đó chưa chắc đã ổn
thỏa. Không phải Hướng Lan Huyên sẵn sàng hỗ trợ sao, nói cô ta suy nghĩ biện
pháp yểm hộ chúng ta thoát thân có lẽ càng ổn thỏa hơn.”
Dữu Khánh cau mày nói: “Ngươi tin cô ta ư? Ngươi dám dễ dàng giao tính
mạng của chúng ta vào trong tay cô ta sao? Kẻ ngốc mới tin cô ta sẽ thực lòng
giúp chúng ta.”
Cho dù hắn đã hoài nghi nữ nhân trong mộng triền miên khoái hoạt với mình
chính là Hướng Lan Huyên, nhưng hắn không tin nữ nhân như Hướng Lan
Huyên có thể bởi vì loại chuyện đó mà giúp hắn, đây chính là chuyện mất đầu.
Chỉ cần nhìn bờ môi đỏ mọng rực lửa khiêu gợi đó là biết nàng ta không phải
kiểu người trinh tiết liệt phụ. Loại nữ nhân như thế làm sao có khả năng vì một
nam nhân mà mạo hiểm lớn như vậy, cho dù nàng ta giúp hắn nhất định cũng là
có mục đích.
Nam Trúc cũng gật đầu tán đồng, nói: “Việc nữ nhân đó hỗ trợ lúc trước quả
thực không thể giải thích được. Loại người này làm việc đều có mục đích của
mình. Lão Thập Ngũ nói không sai, tính mạng của chúng ta không thể gửi gắm
vào trong tay cô ta. Hơn nữa, cô ta biết rõ sự lợi hại bên trong Bách Hoa tiên
phủ, đó không hẳn là điều cô ta muốn, nếu như để cô ta biết được kế hoạch của
chúng ta, chưa chắc cô ta đã để cho chúng ta tiếp tục thực hiện, thực sự có khả
năng cô ta sẽ can thiệp vào.”
Tiếp đó không có gì để nói, sau khi thảo luận với nhau một chút, mấy người
cùng nhau ra khỏi nhà. Bọn hắn đi lang thang khắp nơi, nói dễ nghe là đi tìm
Quỳ Quỳ, thực ra là muốn làm quen với đi xá ở nơi này trước.
Đương nhiên, tìm Quỳ Quỳ cũng là thật.
Khi Hướng Chân đang trông chừng ở bên ngoài đụng phải bọn hắn, gã liền
được yêu cầu ở lại giữ nhà.
Hướng Chân quay đầu lại nhìn căn nhà sàn đơn sơ, đây là nhà gì chứ, nhà này
cũng cần phải giữ sao? Gã hoàn toàn không thèm để ý đến lời mấy sư huynh đệ
nói, cứ lẽo đẽo đi theo ở phía sau.
Mấy sư huynh đệ thỉnh thoảng quay đầu lại đều cảm thấy đau đầu, không biết
gã là kẻ nằm vùng do nhà nào phái tới, có phần tùy tiện, phương thức nằm vùng
ngang bướng như nước đổ đầu vịt này không khỏi quá không đáng tin cậy.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của bọn hắn.
Vì vậy, Tô Bán Hứa, người cũng muốn chạy tới tham gia trò vui liền được sắp
xếp làm thay, bị yêu cầu ở lại trông nhà.
Bọn hắn đi đến đâu hỏi đường đến đó, sau vài lần đi nhầm đường, cuối cùng
cũng tìm được chỗ ở của Quỳ Quỳ. Bọn hắn không có khách sáo, trực tiếp đẩy
cửa đi vào.
Quỳ Quỳ đang nằm bắt chéo chân trên sàn nhà, nhắm mắt lại và rên rỉ một làn
điệu nào đó, đôi mắt tô vẽ thứ gì đó màu đen thui, vẽ đôi mắt nhìn như con gấu
trúc. Gã bị động tĩnh mở cửa làm giật mình, khi nhìn thấy là mấy người bọn hắn
thì thở phào yên lòng, tươi cười hớn hở đứng lên, “Ôi, Dữu huynh, không phải
ngươi muốn nghỉ ngơi sao?”
Gã còn phất tay chào Hướng Chân, về phần Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì
gã không quen.
Mấy người nối đuôi nhau tiến vào, một người tiến vào trong vừa nhìn thấy bộ
dạng của Quỳ Quỳ thì sửng sốt, kết quả cả đám ngây người đứng bịt kín cửa
vào.
Cả đám bọn hắn đều không hiểu nổi, cái trò quái gì thế này?
Dữu Khánh chỉ vào đôi mắt gã, hỏi: “Quỳ huynh, ngươi làm sao vậy? Tại sao
mỗi một lần nhìn thấy ngươi đều có bộ dạng khác nhau? Đây là không chịu nổi
con mắt của mình sao?”
“À, cái này a.” Quỳ Quỳ dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ lên mí mắt mình, “Lúc
trước không phải con mắt bị cay sao? Ô Lạc tộc đúng lúc có một loại thuốc,
nghe nói là rất tốt cho mắt. Đúng là không chỉ nói mà thôi, nó rất hữu hiệu, thoa
lên liền thấy mắt mát mẻ thoải mái. Các ngươi có muốn thử hay không?”
Gã cúi người cầm lấy chén thuốc trên bàn lên, khuấy khuấy hỗn hợp đen thui
bên trong, muốn đưa cho mọi người cùng thử.
“Không cần, không cần.”
Đám người Dữu Khánh dồn dập xua tay cảm tạ ý tốt của gã.
Quỳ Quỳ đành phải tự mình hưởng thụ, ngón tay chấm vào đống hồ đen rồi bôi
lên trên vành mắt, vừa bôi vừa hỏi, “Dữu huynh, có việc gì sao?”
Dữu Khánh đi tới, khoác lên vai gã, “Ta vốn định nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến lần
trước ở Đại Hoang tự vội vã chia tay chưa hết hứng, làm sao có thể an tâm nghỉ
ngơi. Đêm nay ta muốn cùng Quỳ huynh uống một trận không say không về,
uống đến hừng đông. Chỉ là không biết Quỳ huynh có muốn như vậy không?”
Quỳ Quỳ hai mắt sáng lên, “Ta cầu còn không được chứ. Các ngươi chờ chút,
để ta đi kiếm rượu.”
Gã bỏ chén thuốc xuống định chạy đi, nhưng bị Dữu Khánh đưa tay kéo lại,
“Chỉ có mấy người chúng ta uống không thú vị. Ngươi quen biết người nào của
Ô Lạc tộc, gọi tới nhiều nhiều một chút. Ta mới đến, thuận tiện ngươi giới thiệu
cho chúng ta biết luôn.”
Nam Trúc gật đầu mỉm cười, tỏ ý phải nên như thế.
Mục Ngạo Thiết vẫn là mặt không biểu cảm.
Hướng Chân ánh mắt lấp lóe, Dữu Khánh mà gã nhận thức luôn luôn lén lén lút
lút, phong cách hào sảng xưng bằng gọi hữu này tức thì khiến gã cảm thấy
không thích hợp.
Quỳ Quỳ cười ha hả nói: “Dễ thôi, giao hết cho ta. Đúng lúc ta có dẫn hai bằng
hữu tới đây, giới thiệu luôn cho ngươi làm quen.”
Dứt lời lại định chạy đi, nhưng bị Dữu Khánh giữ lại lần nữa, Dữu Khánh chỉ
chỉ không gian giới hạn bên trong nhà sàn, “Nơi này quá chật hẹp, không chứa
được bao nhiêu người, trên đường đi tới đây, ta thấy bên trái một chỗ giao lộ có
một căn nhà lớn, bên trong hình như để trống, không có người ở. Chúng ta tổ
chức ở đó được chứ?”
“Được chứ. Đó vốn là nhà cộng đồng. Mọi người thường đến đó ngồi nói
chuyện, bàn công việc cũng ở đó. Buổi tối không có ai dùng đến, phù hợp để
chúng ta vui chơi tận hứng. Quyết định ở đó đi. Để ta đi nói người làm đồ ăn
thức uống. Các ngươi đến đó chờ ta.” Nói xong, Quỳ Quỳ cộp cộp rời đi.
Mấy người còn lại trong phòng quay mặt nhìn nhau. Nam Trúc nhịn không
được lắc đầu cảm khái, “Ta còn định nhắc nhở hắn một tiếng chứ, đi ra ngoài
với cặp mắt đen thui như vậy, trong trời đêm trời tối như thế này, thật ngại cho
ai gặp phải a.”
Cũng không sao, dù sao người bị dọa không phải là bọn hắn. Mấy người lục tục
ra khỏi cửa, trong màn đêm đầy sao khắp trời, bọn hắn đi đến nơi mà Dữu
Khánh đã nói. Màn đêm yên tĩnh, trên đường đi, bọn hắn còn có thể nghe được
tiếng Quỳ Quỳ đập cửa gọi người rầm rầm.
Bạch Sơn thì thoát được động tĩnh này, bởi vì Quỳ Quỳ đã quen với việc tùy ý
ra vào nơi này, gã hoàn toàn không thèm gõ cửa, lộp cộp chạy lên trên rồi trực
tiếp đẩy cửa ra, xông vào.
Bạch Sơn đang khoanh chân đả tọa nghe thấy động tĩnh này liền biết người tới
là ai. Y hơi hé mắt ra nhìn, chợt nhìn thấy một quái vật mắt to đen thui, tức thì
giật mình, hơi nhấc cánh tay, theo bản năng bày ra tư thế đề phòng, phản ứng rất
nhanh, nhưng trong nháy mắt liền kịp phản ứng lại, nhận ra đây là Quỳ Quỳ, dù
sao bộ dạng của Quỳ Quỳ rất rõ ràng ở đó, lập tức cau mày hỏi: “mắt ngươi làm
sao vậy?”
“Không có gì.” Quỳ Quỳ không giải thích nhiều về điều này, vừa xông tới liền
chụp lấy cánh tay y kéo đi, “Đi, đi uống rượu, ta giới thiệu mấy bằng hữu mới
cho ngươi làm quen.”
Bạch Sơn làm biếng chẳng muốn đi ứng phó đám người trong bộ lạc này, nhưng
bị gã kéo lê cái mông trên mặt đất, y cũng có chút không vui, vẫy tay thoát khỏi
bị gã lôi kéo, “Không đi không đi. Mấy thứ rượu đó chán phèo, có gì hay mà
uống, không uống.”
Y vừa hoàn thủ, Quỳ Quỳ không còn cách nào khác, đành phải bỏ qua, gã
không vui vung tay rời đi, “Ra vẻ ta đây làm gì, đó là bằng hữu của ta, người
khác muốn làm quen ta còn không có giới thiệu cho đó.”
“Chờ chút.” Bạch Sơn không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên gọi gã lại, hỏi:
“Ở đây ngươi lấy đâu ra bằng hữu mới? Là mấy người vừa mới tới hôm nay
hả?”
Quỳ Quỳ tức thì dừng bước quay đầu lại, “Đúng vậy, ngươi có đi hay không?”
Bạch Sơn một tay chống xuống đất, đứng lên, hai tay vuốt vuốt bộ râu quai nón
giả đặc trưng di truyền của Quỳ tộc, ung dung bước đi “Được, đi. Cho ngươi thể
diện, đến chơi một chút.”
Cùng đi theo ra cửa, Quỳ Quỳ vỗ một tay lên vai y, cười ha hả nói: “Các ngươi
ở bên ngoài là nói như thế sao? Ôi! Thật là đạo đức giả. Ở chỗ nhà cộng đồng,
ngươi tới đó trước đi, để ta đi gọi thêm mấy người nữa.”
Bạch Sơn nghiêng vai tránh khỏi bàn tay của gã, “Trời đêm trời tối chạy đập
cửa rầm rầm khắp nơi, ngươi định gọi bao nhiêu người?”
Quỳ Quỳ sải bước rời đi, quay lưng về phía y đáp một câu, “Gọi hết những
người thường qua lại, bỏ sót sẽ không vui.”
“Tên cháu trai này, người không biết còn tưởng rằng nơi đây là Quỳ tộc của
ngươi.” Bạch Sơn lắc đầu lẩm bẩm, liếc nhìn theo bóng lưng của gã, rồi chậm
rãi đi về phía nhà cộng đồng của bộ lạc.