Đống lửa bập bùng rọi sáng trên Phượng Đầu lĩnh, trong khung cảnh yên tĩnh,
Phượng Kim Kỳ đắp tấm da thú nửa nằm trong làn gió hiu hiu, nhìn ánh đèn lưa
thưa trong tộc.
Từ dưới núi đi lên, A Lạc Công đến gần trước mặt ông ta, bẩm báo: “Tộc
trưởng, toàn bộ các vị khách đều đã đi hết rồi.”
Phượng Kim Kỳ lẩm bẩm, “Cuối cùng đã có thể yên tĩnh lại rồi sao? Có lẽ nên
làm như vậy từ lâu rồi.”
A Lạc Công không thể không nhắc nhở: “A Hoàn và đầu quan thì phải làm
sao?”
Phượng Kim Kỳ: “An nguy của Phượng tộc là trên hết.”
Khi nói ra những lời này ông ta cũng bộc lộ sự bất lực, ông ta biết rõ thực lực
của kẻ bắt cóc A Hoàn và cướp đi đầu quan cường đại như thế nào, nếu Đại tộc
trưởng nhất quyết bàng quan lạnh nhạt, ông ta cũng không biết phải làm sao,
cho dù sự việc liên quan đến tính mạng cháu gái ruột của mình.
Trong bóng đêm mờ mịt, lại có một nhóm khách đến Ô Lạc tộc, bởi vì đích thân
tộc trưởng hiện thân nghênh tiếp, nên đã khiến cho không ít tộc nhân xuất hiện
nhìn xem.
Đang ngồi bên đống lửa cầm khúc sườn nướng trong tay gặm ăn, Quỳ Quỳ chú
ý đến động tĩnh, gã đứng dậy rồi cũng đi đến phía đó tham gia góp vui, hỏi hai
bên, “Trời đêm trời hôm như thế này, có chuyện gì vậy?”
Có người trả lời: “Đích thân tộc trưởng ra nghênh đón, hình như có quý khách
tới.”
“Quý khách?” Quỳ Quỳ ồm ồm hỏi lại một tiếng, nuốt hết thức ăn trong miệng
xuống bụng, rồi chúi người tới trước để có thể nhìn thấy rõ hơn. Gã muốn nhìn
xem, tại trên Đại Hoang Nguyên này có kẻ nào dám làm quý khách ở trước mặt
Quỳ tộc gã. Gã chỉ nhìn thấy có một đám người đang đi tới trong bóng đêm,
càng ngày càng gần, rồi sau khi mơ hồ thấy được khuôn mặt của đám người đó,
con ngươi của gã đột nhiên trợn to lên mấy phần, ngay sau đó lại nhấc tay dui
dụi mắt, gã cho rằng mình đã nhìn lầm rồi.
Dụi xong, gã mới nhận ra không ổn, trên tay dính đầy mỡ, mấu chốt là sườn
nướng có tẩm rắc không ít gia vị, con mắt nóng rát, cay xè, gã vội vàng giơ
cánh tay lên, dùng cánh tay lau mắt, khúc xương trên tay cũng bị ném đi, vừa
lau mắt gã vừa đi về phía đám khách đó, rất nhanh gã đã tới trước mặt đám
người.
Nhóm khách mới đến không phải ai khác, chính là mấy người Dữu Khánh.
“A?” Nhìn thấy Quỳ Quỳ xuất hiện tại nơi này, Dữu Khánh cũng rất kinh ngạc,
“Quỳ huynh?”
Một nhóm người dừng bước lại theo, Quỳ Quỳ lau mắt lắc đầu nói: “Trương…
Dữu huynh, sao ngươi lại tới nơi đây?”
Gã vẫn còn nhớ rõ lời dặn của Dữu Khánh, không thể tiếp tục gọi Trương Chi
Thần nữa.
“À, ta theo người khác tới, ngươi tại sao… Ngươi tại sao lại khóc?” Dữu Khánh
chỉ vào bộ dạng đang gạt lệ của gã, có chút ngạc nhiên, không đến mức gặp
được mình mà vui vẻ đến như vậy a?
Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc, người biết Quỳ Quỳ
hay không biết Quỳ Quỳ đều đang tự hỏi, cảm tình của người này với Thám
Hoa lang đã sâu đậm đến mức này sao?
“Không phải khóc, chỉ lau thôi.” Quỳ Quỳ đưa bàn tay bóng loáng vết mỡ đến
mũi trước hắn, để cho hắn ngửi.
Ngửi được mùi vị cay nồng đó, Dữu Khánh đã hiểu được, tên này phải bất cẩn
đến thế nào mới có thể xảy ra chuyện như vậy, hắn lại hỏi: “Sao ngươi lại ở nơi
này?”
Theo bản năng hắn đã có hoài nghi Quỳ Quỳ. Lần trước, tại sự kiện Đại Hoang
tự đụng phải gã ở trong khu trại của Phượng tộc thì hắn đã hoài nghi tên này
không phải ngẫu nhiên xuất hiện tại trước mặt mình, bây giờ tái ngộ, hắn càng
thêm nghi ngờ.
Quỳ Quỳ: “Ta đã đến đây ở lại một khoảng thời gian, đi cùng hai bằng hữu, về
sau ta sẽ giới thiệu cho ngươi làm quen. Ai nha, không được rồi, con mắt ta cay
quá, ta đi rửa sạch rồi quay lại tìm ngươi.” Nói xong, gã vừa lau nước mắt vừa
chạy đi, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ những người khác là ai.
“Đó là ai vậy?” Xích Lan các chủ cất lời hỏi.
Tộc trưởng Ô Lạc tộc cười đáp: “Cháu trai của Quỳ Bảo, Tộc trưởng Quỳ tộc.
Xếp thứ hai trong Triêu Dương đại hội lần trước, cũng đang là khách ở đây.”
Xích Lan các chủ à một tiếng, bà ta vẫn không biết mối quan hệ giữa Quỳ Bảo
và Bạch Sơn.
Dược Đồ liếc nhìn bà ta, rõ ràng rất bất mãn với bà ta, chỉ vì sau khi đến nơi
này lão ta mới phát hiện được rằng, Xích Lan các chủ nói có thể sắp xếp nơi
dừng chân tại Ô Lạc tộc, thực ra chính là nhân danh Dược Đồ của lão ta, và vì
vậy Ô Lạc tộc tự nhiên là rất nể mặt, nhiệt tình tiếp đãi.
Nhóm người tiếp tục tiến tới trước, đi đến nơi ở đã được bố trí…
Trong núi rừng âm u, hai bóng người chạm mặt nhau, một người trong số đó là
Hướng Lan Huyên, nàng ta cảnh giác xung quanh.
Một người khác là Thiên Vũ, y thấy vậy thì khẽ cười, “Địa sư nói ngươi liên lạc
với ta, ngươi sợ cái gì? Yên tâm đi, trước đó ta đã có kiểm tra rồi. Có chuyện gì
mà vội vàng gặp mặt vậy?”
Hướng Lan Huyên dò hỏi: “Xích Lan sắp xếp mấy người Thám Hoa lang đến ở
lại Ô Lạc tộc là có ý gì?”
Từ chỗ Tô Bán Hứa, nàng ta đã biết được chuyện này là do Xích Lan các chủ
sắp xếp.
Thiên Vũ: “Không biết, chắc là vì Phượng tộc ở gần đây, cho dù có nguyên
nhân khác, ngươi cảm thấy bên này có thể dễ dàng nói cho ta biết sao?”
Hướng Lan Huyên: “Tô Bán Hứa nghe ngóng được ‘Thiên đỉnh’ gì đó, ngươi
có manh mối gì không?”
Về thông tin này, nàng không yêu cầu Tô Bán Hứa giấu giếm Thiên Vũ, để Tô
Bán Hứa thông báo cho Thiên Vũ, vừa là vì lí do hợp tác, cũng là vì nàng thực
sự chưa từng nghe nói tới thiên đỉnh gì gì đó, nàng muốn có thêm một phần lực
lượng đi điều tra.
Trong mắt Thiên Vũ lộ ra vẻ hưng phấn, hừ một tiếng, nói: “Ta đã nói tên tiểu
tử đó có nắm giữ manh mối về tiên phủ, thứ gọi là ‘Thiên đỉnh’ này nhất định
có liên quan với tiên phủ.”
Hướng Lan Huyên: “Ngươi có manh mối rồi à?”
Thiên Vũ: “Ta cũng chưa từng nghe nói tới trên đời này có thứ gì gọi là ‘Thiên
đỉnh’. Loại dụng cụ nấu ăn gì hay là đồ cúng bái nào có thể xứng được với cách
gọi ‘Thiên đỉnh’ chứ? Nếu tên tiểu tử đó đã nói rằng đó cũng có thể là một địa
điểm, vậy thì chứng tỏ nơi hắn muốn tìm có thể là lối vào tiên phủ. Mặt khác,
lối vào tự nhiên là tại một nơi nào đó. Ngươi cảm thấy địa điểm như thế nào sẽ
được gọi bằng tên ‘Thiên đỉnh’ chứ?”
Hướng Lan Huyên: “Nếu ta biết, ta còn cần hỏi ngươi sao?”
Thiên Vũ: “Sau khi biết tên Thám Hoa lang đó tới Phượng tộc, lẽ nào ngươi có
thể không tìm hiểu gì về tình hình của Phượng tộc ư? Có thể nhẫn nhịn không
chú ý nhiều hơn đến những chi tiết về Phượng tộc sao? Ví dụ như địa hình.”
Hướng Lan Huyên ánh mắt lấp lóe, đối phương nói không sai, khi biết được
Dữu Khánh tới Phượng tộc, nàng cũng lập tức liên tưởng đến chuyện này có
liên quan với tiên phủ, tự nhiên liền hiếu kỳ không biết nơi nào tại Phượng tộc
có khả năng giấu tiên phủ, vì vậy nhịn không được đã xem kĩ thông tin về
Phượng tộc.
Mà với một tổ chức như Đại Nghiệp ty, những thông tin như vậy vốn là có sẵn.
Thông tin của đa số các nơi trên thế gian đều có sẵn tại Đại Nghiệp ty, huống
chi là Phượng tộc, vốn có liên quan đến truyền thuyết về tiên nhân. Thông tin
địa hình trong lãnh thổ của Phượng tộc thậm chí còn được phân loại, sắp xếp rất
kỹ càng, rõ ràng.
Nàng lẩm bẩm, “Địa hình? Trong lãnh thổ Phượng tộc chắc hẳn không có địa
danh nào tên là ‘Thiên đỉnh’, ý của ngươi là hình dáng tương tự?”
Thiên Vũ: “Phượng tộc có một nơi địa mạo địa thế tương đối đặc biệt, một ngọn
núi cao màu đỏ sẫm, bốn phía vuông vức, gần như không có một ngọn cỏ, trên
núi còn có một cái hồ nước nhỏ, mọi việc tế tự thờ cúng của Phượng tộc đều
thực hiện trên núi đó.”
Hướng Lan Huyên buột miệng nói ra một địa danh, “Phượng đài?”
Thiên Vũ: “Phượng tộc gọi tế đàn đó là như vậy. Ngươi nhìn xem, hình dạng
của cả ngọn núi đó, bên trên còn có một hồ nước nhỏ, trông nó có giống như
một cái đỉnh nấu một nồi nước không?”
Hướng Lan Huyên: “Trên đó không phải là hồ nước nhỏ. Nó vốn là một ngọn
núi đá, bị đào bới thành hình dạng đó, phía trên đào một cái hố, khi tế tự,
Phượng tộc dùng cái hố đó để thiêu đốt vật dụng tế tự. Gọi nó là hồ nước, thực
ra là bởi vì nước mưa tích tụ lại sau khi trời mưa, nó chỉ sâu khoảng nửa người,
nước trong thấy đáy, vào mùa khô nước sẽ cạn đến đáy. Khi tế tự, Phượng tộc
cũng sẽ rút cạn nước ở bên trong. Cả ngọn núi đó là một ngọn núi đá cứng rắn,
trong hố cũng rất cứng rắn, không tồn tại bất kỳ mánh khóe gì. Ngươi đừng có
nói là Thiên Lưu sơn các ngươi chưa bao giờ điều tra nó nha?”
Thiên Vũ: “Những gì ngươi nói ta đều biết rõ, nhưng địa hình nơi đó quả thực
rất phù hợp với cái gọi là ‘Thiên đỉnh’, hơn nữa nó còn nằm trong phạm vi của
Phượng tộc. Phải nghĩ cách để Tô Bán Hứa âm thầm nhắc nhở cho tên Thám
Hoa lang đó. Có phải là ‘Thiên đỉnh’ đó hay không, tên Thám Hoa lang kia có
lẽ có biện pháp xác minh. Nếu như không phải, chúng ta tiếp tục chậm rãi tìm
cách điều tra thêm.”
Hướng Lan Huyên im lặng không nói, sau khi suy nghĩ một chút, nàng ta nhắc
nhở một chuyện khác, “Đối với việc ngươi và Tô Bán Hứa âm thầm có liên lạc,
Địa sư vẫn còn nghi ngờ, chắc hắn ông ta sẽ bố trí xác minh.”
Thiên Vũ có vẻ không đặt nặng, bình thản nói: “Vốn là có liên lạc, không sợ
xác minh, cũng không sợ hắn còn nghi ngờ. Mục đích của chúng ta là ổn định
hắn trước khi tìm được tiên phủ, có thể khiến cho hắn không động tới Tô Bán
Hứa là đủ rồi.”
Vì để tạm thời bảo vệ Tô Bán Hứa mà ngay cả tính mạng của mình cũng không
màng tới sao? Hướng Lan Huyên hơi cau mày, “Tất cả các hành vi của ngươi
lần này đều có vẻ cực đoan, giống như hoàn toàn không chừa lại đường lui cho
mình, cảm giác không giống với phong cách hành động trước đây của ngươi,
sau khi ra khỏi Tiểu Vân gian, ngươi đã ẩn nhẫn lâu như vậy.”
Thiên Vũ cười ha hả, “Trước đây có lẽ là bởi vì lo lắng quá nhiều, có lẽ phải
quyết chí tiến lên mới có thể thành công. Ví dụ như lần này, không phải đã có
hiệu quả rồi sao?”
Hướng Lan Huyên cũng chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, không muốn
dông dài với y, quan sát xung quanh rồi lặng lẽ biến mất trong bóng tối…
Bên trong nhà sàn, Quỳ Quỳ tìm tới nhà với đôi mắt đỏ hoe, gã bám lấy Dữu
Khánh ồn ào ôn chuyện cũ, còn muốn kéo Dữu Khánh đi gặp bằng hữu của gã.
Dữu Khánh không biết vị này có phải đang diễn xuất hay không, cảm thấy diễn
như thật, cho đến khi Tô Bán Hứa tiến vào nháy mắt ra hiệu, hắn mới lấy cớ quá
mệt mỏi muốn nghỉ ngơi để đuổi Quỳ Quỳ đi. Sau đó hắn lại nói mấy người
Hướng Chân ra ngoài canh gác, tránh để bị người khác nghe trộm cuộc nói
chuyện.
Không còn những người khác, Tô Bán Hứa áp sát bên tai Dữu Khánh, nhỏ
giọng nói cho hắn nghe những thông tin về “Thiên đỉnh” mà Hướng Lan Huyên
đã truyền đạt.
“Phượng đài, màu đỏ sẫm, góc cạnh vuông vắn…” Dữu Khánh lẩm bẩm suy tư,
hắn từng nhìn thấy ngọn núi này, có thể nhìn thấy nó phía xa xa từ Phượng Đầu
lĩnh, hình dạng rất đặc biệt, muốn không có ấn tượng với nó cũng khó. Ngọn
núi đó chính là thiên đỉnh sao?
Không nói tới thì thôi, kết hợp với những thông tin Hướng Lan Huyên gửi tới,
quả thực rất phù hợp với từ khóa, nhất là kết hợp với câu nói manh mối của Cửu
vĩ hồ, càng nghĩ càng có khả năng.
Tình huống này khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên, lúc này mới bao lâu, gửi
thông tin đi cho Hướng Lan Huyên còn chưa đến nửa ngày, đối phương đã đưa
ra đáp án có thể là mục tiêu, hiệu suất làm việc cao như vậy thực sự khiến hắn
ước ao.
Hắn ước ao là bởi vì hắn vô tri, hắn không biết rằng thông tin địa hình địa mạo
của Phượng tộc đã nằm sẵn trong tay những thế lực lớn đó.
Sau khi Tô Bán Hứa rời khỏi, hắn lập tức gọi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết vào
trong, nói cho hai người biết nội dung đại khái về những thông tin mà hắn mới
biết được.
“Nơi Phượng tộc tế tự chính là thiên đỉnh sao?” Nam Trúc cảm thấy rất bất ngờ,
đồng thời cũng có chút hoài nghi, “Lão Thập Ngũ, vì sao ngươi vội vàng nói
cho chúng ta biết thông tin này như thế?” Gã đưa tay chỉ trong nhà chỉ ngoài
cửa, chuyện này Tô Bán Hứa chỉ vừa mới tiết lộ, lão Thập Ngũ liền vội vã nói
cho bọn họ biết, rất hiếm có, gã có cảm giác không ổn.
Dữu Khánh hạ thấp giọng nói: “Đêm nay chúng ta sẽ lên trên ‘Phượng đài’ đó
để tìm hiểu cho rõ ràng.”
“Hả?” Nam Trúc rất giật mình, gã đưa tay đè vai hắn lại, hạ thấp giọng hỏi:
“Hướng Lan Huyên chỉ nói là có dấu hiệu khả nghi, chưa thể xác định, ngươi
cần phải gấp gáp như vậy sao?”
Dữu Khánh: “Có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào chúng ta, rất khó thoát
thân, hôm nay chúng ta mới từ Phượng tộc đến đây, người khác sẽ không ngờ
tới chúng ta lại lập tức chạy về Phượng tộc, bọn họ đề phòng lơ là, đêm nay
ngược lại là một cơ hội tốt.”
Nam Trúc phân vân nói: “Không phải, chúng ta lấy cái gì để thử chứ, ngươi vẫn
còn chưa thể phân biệt được trong số các lông vũ đó, chiếc nào là phượng vũ.”
Dữu Khánh: “Phân biệt cái rắm, quan tâm chiếc lông nào là phượng vũ làm cái
đếch gì. Đem theo đốt hết.”