Sau khi gặp mặt nói chuyện với Hướng Lan Huyên, hắn đã có hiểu biết nhất
định về tình thế, biết rõ Xích Lan các chủ và Dược Đồ không dám làm bậy hay
động tới hắn? Hai vị tu sĩ Cao Huyền này không thể tự làm chủ, không cần phải
tiếp tục bắt giữ con tin.
Mục Ngạo Thiết cố ý chạy tới đây xác nhận lại, sau khi xác định đúng là vậy,
lập tức thả Long Hành Vân và Bặc Tang Tang ra.
Hai con tin vừa được tự do ngay lập tức tìm tới trưởng bối của mình, Dược Đồ
nói với đồ đệ, “Ngươi trở về Tích Lư sơn trước đi. Về ngay bây giờ.”
Bặc Tang Tang quay sang nhìn Nam Trúc, Nam Trúc lập tức quay đầu đi nơi
khác, làm như không biết gì cả, mặt ngoài gã làm như không có gì xảy ra, kỳ
thực trong lòng rất hoảng sợ.
May mà Bặc Tang Tang không có nói lời gì gây bất lợi cho gã, chỉ là đang nhắc
nhở sư phụ, “Sư phụ, giải dược đó…”
Dược Đồ ngắt lời nói: “Ta biết rồi, ngươi trở về đi.”
Phía bên kia, Long Hành Vân cũng gặp cảnh tương tự, bị mẫu thân ra lệnh bắt
buộc phải trở về ngay lập tức, không cho phép nhiều chuyện hỏi thêm bất cứ
điều gì. May mà có Bặc Tang Tang cùng đi, nên Long Hành Vân cũng không
quá xúc động, liền cùng với Bặc Tang Tang rời đi.
Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Dữu Khánh nhân cơ hội này dẫn Tô Bán Hứa vào mang tiến sâu trong sơn
động, nhỏ giọng thì thầm, “Gửi tin cho cô ấy, để cô ấy tra tìm xem có thứ gì gọi
là ‘Thiên đỉnh’ hay không. Thiên trong thiên không, đỉnh trong đỉnh thịnh.”
Bắt đầu ngay từ khi chia tay Phượng Tàng Sơn, hắn đã quyết tâm đưa ra quyết
định cuối cùng, quyết định thực hiện theo như lời Hướng Lan Huyên nói, tìm
tiên phủ và mở nó ra. Bây giờ, “Chìa khóa” để mở ra có thể đã ở trong tay,
trong khi xác nhận tính xác thực của chìa khóa thì hắn cũng cần phải tìm xem
cánh cổng vào tiên phủ nằm ở đâu.
Bây giờ không giống như trước đây, bọn hắn không cần phải tốn thời gian đích
thân làm mọi chuyện, đã có được đối tác đắc lực như vậy, hắn nhất định phải lợi
dụng.
Tô Bán Hứa nghi hoặc, “Thiên đỉnh là thứ gì?”
Dữu Khánh: “Ta cũng không biết đó có phải là một đồ vật hay không, xét theo
nghĩa đen của chữ, đó hẳn là một thứ dùng để đốt đồ thờ cúng, nhưng phán
đoán từ một số tình huống tương ứng, nó có thể ám chỉ một nơi nào đó, có khả
năng tại Phượng tộc, cũng có khả năng không tại Phượng tộc. Tóm lại, cứ hỗ trợ
tra tìm xem có thứ gì hay một nơi nào đó gọi là ‘Thiên đỉnh’ hay không, hoặc là
điều gì đó liên quan đến nó.”
Tô Bán Hứa âm thầm ghi nhớ, sau đó gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Trước lệnh đuổi khách của Phượng tộc, một đám khách không có ai nán lại, đều
lần lượt rời khỏi trước khi trời tối…
Mặt trời xuống núi ở phía tây, bầu trời tối xuống, Bạch Sơn đang bước chậm
bên dòng suối chợt hơi quay đầu, nhìn thấy Nhị động chủ Ô Ô của Thiên Lưu
sơn bộc lộ nửa thân thể sau một cây đại thụ ở phía đối diện bên kia dòng suối, y
tức thì dừng bước.
Ô Ô hạ thấp giọng nói: “Phượng tộc đuổi khách, Tô Bán Hứa đã rời khỏi
Phượng tộc, đã có cơ hội hạ thủ rồi.”
Bạch Sơn có phần kinh ngạc, đã thống nhất chuyện này rồi, đối phương chấp
hành là được, có rất nhiều chuyện đủ các phương diện, y làm sao có thể đích
thân quyết định hết thảy mọi việc, y hỏi ngược lại: “Việc này còn cần tới ta xuất
thủ hay sao?”
Ô Ô vội giải thích: “Không phải…”
Nói đến đây, gã tựa hồ có phần không biết nên nói như thế nào, nói chung vẻ
mặt có chút nặng nề, bộ dạng ngập ngừng như có chuyện khó xử.
Bạch Sơn nhận ra không thích hợp, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ai!” Ô Ô cất tiếng khẽ thở dài, giọng điệu buồn bã nói: “Bởi vì theo dõi Tô
Bán Hứa, vô tình phát hiện thấy Tô Bán Hứa đang âm thầm liên lạc với lão
Tam…”
Bạch Sơn thả hai tay đang chắp sau lưng xuống, chậm rãi xoay người, đối diện
với bên kia bờ suối, hơi nheo mắt hỏi: “Ý của ngươi là, Tô Bán Hứa là người
của lão Tam?”
Ô Ô khẽ gật đầu, “Tám chín phần mười là như vậy, nếu không, sẽ không giải
thích được vì sao hai người phải âm thầm liên lạc.”
Tâm trạng của gã rất nặng nề, là huynh đệ với nhau, gã vốn không thực sự tin
rằng huynh đệ của mình sẽ phản bội mọi người, gã cũng luôn muốn bào chữa
giúp Thiên Vũ, nhưng bây giờ, sự thực đã chứng minh, Thiên Vũ quả thực đang
âm thầm động tay động chân sau lưng mọi người, mưu đồ làm chuyện sai trái.
Bạch Sơn khịt mũi, nói: “Xem ra ngươi nói không sai, về chuyện của Thiện Tri
Nhất, ta thật sự đã nghi oan cho hắn. Ta tự hỏi vì sao trong chuyện truy bắt
Thiện Tri Nhất và gia đình của lão ta, hắn không nương tay chút nào, hóa ra
chúng ta đã nhận lầm đối tượng, nhưng điều này có gì khác biệt sao?”
Ô Ô không nói nên lời, phái Thiện Tri Nhất đến bên cạnh Thám Hoa lang hay
phái Tô Bán Hứa đi, quả thực không có bất kỳ khác biệt nào, bản chất đều
giống nhau, đều chứng tỏ cùng một vấn đề.
Gã hít một hơi thật sâu, hỏi: “Có cần tiếp tục ra tay với Tô Bán Hứa không?”
Giọng điệu của Bạch Sơn trở nên khá gay gắt, đó là sự tức giận bộc phát ra khi
đã xác nhận được huynh đệ thủ hạ phản bội mình, “Ngươi còn có thể hỏi ta ư,
trong lòng ngươi không biết được sao? Nếu phía sau Tô Bán Hứa đã là lão Tam,
bắt lấy Tô Bán Hứa còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ lão Tam biết được ít hơn hắn?
Nếu như đường dây liên lạc này đã bị chúng ta nắm bắt được, vậy thì mở mắt
chờ xem đi, chỉ cần không đánh rắn động cỏ, lão Tam sẽ không bỏ chạy. Người
ở tại bên chúng ta, có gì phải sợ. Để đó nhìn xem đi, để xem đến cùng lão Tam
có thể chơi đùa ra cái gì. Ngươi đi nói với hắn, lão tứ thất bại trong việc tìm
kiếm tông nữ của Phượng Kim Kỳ, hắn tiếp nhận lại việc này.”
Ô Ô tự nhiên hiểu được câu nói cuối cùng có ý nghĩa gì, giả vờ tín nhiệm lão
Tam, để cho lão Tam dễ dàng bộc lộ ra càng nhiều động tác.
Thật sự sẽ tới một bước huynh đệ tương tàn đó sao? Gã rời đi với tâm trạng vô
cùng nặng nề.
Đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, Tử Xuyên chắp tay sau lưng, một lão già
hói đầu mặc đồ đen, sắc mặt lạnh nhạt ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm. Đây là
một vị Đại hành tẩu khác của Đại Nghiệp ty - Cừu Hạp.
Sau khi báo cáo xong một số thông tin, Cừu Hạp đang định rời đi thì chợt nhìn
thấy một bóng hình xinh đẹp phi thân lên đây, chính là Hướng Lan Huyên.
Hướng Lan Huyên chỉ khẽ gật đầu chào hỏi Cừu Hạp rồi bước nhanh đến trước
mặt Tử Xuyên, nói: “Chưởng lệnh, phía bên Thiên Vũ xảy ra chút chuyện.”
Đang định rời đi, Cừu Hạp nghe vậy thì dừng bước, quay đầu nhìn, lắng nghe.
Tử Xuyên: “Con súc sinh bằng mặt không bằng lòng đó chơi đùa chiêu trò gì
hay sao?”
Hướng Lan Huyên đáp: “Chưởng lệnh, ta phát hiện hắn đang âm thầm liên lạc
với tên Tô Bán Hứa kia của tiền trang.”
Tử Xuyên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ thẳng vào một vấn đề
khác của sự việc, “Bọn họ âm thầm liên lạc, làm sao lại để cho ngươi phát hiện
được?”
Hướng Lan Huyên: “Chưởng lệnh giao cho ta phụ trách liên lạc với hắn, ta
không yên tâm về hắn, sợ lầm lỡ đại sự của Chưởng lệnh, nên chú ý tới hắn
nhiều hơn, tổ chức âm thầm theo dõi hắn, trong lúc vô tình phát hiện thấy hắn
đang bí mật liên lạc với tên Tô Bán Hứa kia.”
Tử Xuyên lập tức ra hiệu về phía Cừu Hạp ở một bên, “Nói phương thức liên
lạc bí mật của bọn họ cho lão Cừu biết, ngươi tập trung vào việc liên lạc với
Thiên Vũ, không nên đánh rắn động cỏ.”
Cừu Hạp hiểu được, đây là muốn mình đi xác minh thông tin này, lập tức hỏi kỹ
Hướng Lan Huyên về quá trình sự việc.
Hướng Lan Huyên dặn dò hoàn tình huống tựu ly khai rồi.
Sau khi nhìn theo bóng dáng Hướng Lan Huyên biến mất, Cừu Hạp lập tức đến
trước mặt Tử Xuyên, “Động tới tên Tô Bán Hứa đó nữa không?”
Tử Xuyên: “Tạm hoãn đi. Để xem có phải là thật hay không, để xem rốt cuộc
thì Thiên Vũ đang làm trò quỷ gì. Một mặt sắp xếp Thiện Tri Nhất tiếp cận
Thám Hoa lang, mặt khác bố trí Tô Bán Hứa cùng tiếp cận. Cả hai nhóm người
cùng gom vào bên cạnh Thám Hoa lang không khỏi quá gây chú ý. Thiên Vũ có
thể làm ra chuyện như vậy sao? Tại sao ta cảm thấy chuyện này có chút không
thích hợp.”
“Để ta đi điều tra.” Cừu Hạp nói xong liền rời đi.