Lô-gic này nghe có phần vòng vo rối rắm, thậm chí còn không hợp lý, Dữu
Khánh nhìn chăm chú gã ta một hồi, rồi hỏi: “Ngươi xác định ngươi không có
nhận lầm những chiếc lông vũ này?”
Phượng Tàng Sơn: “Ta lớn lên trong vùng núi rừng này từ khi còn nhỏ, săn bắn
phi cầm làm thức ăn là chuyện bình thường. Có một số lông vũ, ta thậm chí còn
không cần dùng mắt nhìn, chỉ cần dùng tay chạm vào là có thể cảm nhận ra
được. Ngươi nói xem, ta có nhận lầm được hay không?”
Còn có chuyện kỳ quái như vậy sao? Dữu Khánh có phần không tin, “Nếu trong
đó đã không có phượng vũ, dựa vào đâu để xác định rằng phượng vũ giấu ở
trong đó?”
Phượng Tàng Sơn: “Bởi vì đây là chiếc đầu quan của A cha ta. Có một số việc
ta biết nhiều hơn ngươi.” Dù sao, không nói rõ được.
Cách nói này không dễ lý luận, Dữu Khánh lại lật xem chiếc đầu quan trên tay,
ngón tay búng nhẹ lên những sợi dây mây đan bện đầu quan, “Phải chăng
những sợi dây mây này có liên quan đến phượng vũ?”
Phượng Tàng Sơn: “Dây mây chính là dây mây, mọi người đều dùng cùng một
loại dây mây để đan bện mũ đội. Chiếc đầu quan này chắc chắn đã được nhiều
lần thay đổi dây mây, ta đã từng thấy đổi cái mới.”
Dữu Khánh lập tức hỏi: “Vậy lông vũ có từng đổi hay không?”
Phượng Tàng Sơn hiểu ý của hắn, phượng vũ thực sự khẳng định sẽ không bị
thay thế, dùng phương pháp loại trừ, chiếc lông vũ không bị thay đổi rất có khả
năng là phượng vũ, gã trả lời: “Cho dù từng có thay đổi thì thế nào, đặt ngay tại
trước mặt ngươi, ngươi cũng không phân biệt ra được, thay lông vũ một lần,
ngươi làm sao biết chiếc nào chưa bị đổi? Việc đó liên quan đến phượng vũ,
ngươi cảm thấy A cha ta sẽ để cho người khác nhìn thấy quá trình thay đổi
sao?”
Suy nghĩ thấy cũng đúng, Dữu Khánh thả lại chiếc mũ lông vũ vào trong hộp,
thành thật thừa nhận: “Ta đọc sách có nhiều cũng chưa từng thấy cuốn sách nào
chuyên nói về lông vũ. Ta không nhận ra được.”
Nhưng Phượng Tàng Sơn lại lấy chiếc mũ lông vũ ra khỏi hộp, sau đó tháo
chiếc mũ ra ngay tại trước mặt Dữu Khánh, chiếc mũ tròn biến thành một dải
dài, gã đưa cho Dữu Khánh, ra hiệu hắn cầm lấy, “Như vậy thuận tiện giấu ở
trên người, không dễ bị phát hiện.”
Dữu Khánh giật mình, “Cho ta?”
Phượng Tàng Sơn phì cười, nói: “Làm sao có thể cho ngươi được, là nhờ ngươi
hỗ trợ tìm ra phượng vũ ở trong đó. Dù sao ta cũng là người của Phượng tộc, tại
trong tộc, không thể tránh được tai mắt của nhà này nhà kia, ta giữ ở trong tay
không tiện tìm hiểu, đành phải nhờ cậy huynh đệ ngươi hỗ trợ, ta tin tưởng vào
ngươi, ta tin tưởng tỷ ngươi sẽ không nhìn lầm người.”
Việc này có gì khác với việc cho mình sao? Dữu Khánh khó thể ổn định lại tâm
tình, hỏi: “Không giao trả cho tộc trưởng sao?”
Phượng Tàng Sơn: “Đương nhiên phải trả. Trước lúc trả, ta phải xác nhận xem
phượng vũ có ở trong đó hay không đã. Nếu như không có, ta sẽ không hé răng,
nếu không, e rằng không thể giải thích được rõ ràng.”
Dữu Khánh: “Chủ động giao nộp lên trên là chuyện tốt, để tự tộc trưởng phân
biệt thật giả đi. Có gì mà giải thích rõ ràng hay không rõ ràng?”
Phượng Tàng Sơn: “Chuyện trong bộ tộc mặc dù không có phức tạp như ngoại
giới các ngươi, nhưng cũng không phải đơn thuần như ngươi nghĩ. Ngươi cho
rằng, không có ai muốn cắn ta sao?”
Lời đã nói đến nước này, Dữu Khánh không hé răng ra nữa. Hắn biết có nói tiếp
cũng vô ích, người ta luôn có thể tìm được lí do cho chuyện họ muốn làm. Một
số chuyện hắn muốn vãn hồi lại, nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là mong muốn của
một mình hắn.
Nhìn thứ ở trong tay, hắn nhịn không được cất tiếng cười khổ, vừa mới cùng với
Hướng Lan Huyên xác định tìm tiên phủ, quay đầu lại liền có người đưa “Chìa
khóa” tới tay. Thật sự phải thuận thế mà làm giống như Hướng Lan Huyên đã
nói sao?
Hắn cởi áo ra, quấn dải đầu quan lên trên người.
Sau đó hai người đi ra mật thất, Dữu Khánh cần phải đua với thời gian, không
thích hợp ở lâu, đích thân Phượng Tàng Sơn đưa tiễn.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, Dữu Khánh chợt dừng bước, xoay người lại,
nói với Phượng Tàng Sơn: “Quên chưa tạm biệt tỷ.”
Phượng Tàng Sơn không đặt nặng, nói: “Nàng không có so đo điều đó, không
cần rắc rối như vậy, ta sẽ nói lại với nàng ấy sau.”
Dữu Khánh khá kiên trì, “A Lạc Công hạ lệnh trục khách, lần này đi chính là rời
khỏi Phượng tộc, không biết khi nào mới có thể gặp lại, vẫn nên đi tạm biệt tỷ
tỷ một chút đi.”
Hắn đã nói như vậy rồi, Phượng Tàng Sơn không tiện cưỡng ép nữa, lập tức dẫn
hắn quay trở lại.
Đi đến đại sảnh đường, chờ đợi một lúc, Diệp Điểm Điểm nghe tin đi ra, vừa
gặp mặt liền hỏi, “Phải rời khỏi Phượng tộc rồi sao?”
Dữu Khánh gật đầu, bắt gặp ánh mắt của nàng, trong đầu hiện lên hình ảnh hai
người từ biệt nhau lần đầu tiên tại U Giác Phụ.
Hiện tại hắn không biết lúc đó mình lựa chọn sai lầm, hay là lựa chọn của đối
phương thời điểm đó đã sai, lúc này hắn có rất nhiều lời nhắc nhở muốn nói với
đối phương, nhưng khi ánh mắt rơi tại trên cái bụng bự của nàng, một ít lời như
mắc nghẹn trong cổ họng rốt cuộc không thể nói ra, cuối cùng, tất cả mọi ý nghĩ
đều biến thành động tác chắp tay cúi người chào, “Tỷ, bảo trọng! Nếu ở trong
núi lâu ngày cảm thấy buồn chán, Đào Hoa cư lúc nào cũng giang tay chào đón
tỷ. Cứ coi nơi đó là nhà của mình, tỷ đều có thể đến đó bất kể lúc nào.”
Diệp Điểm Điểm vuốt ve bụng bầu, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn của
người sắp làm mẹ, “Làm gì nghiêm túc như vậy chứ? Có chuyện gì sao? Đi rồi
thì không thể đến nữa ư?”
Dữu Khánh cũng mỉm cười, “Tỷ, ta phải trở về Phượng Đầu lĩnh trước khi trời
tối, nên không nói được nhiều nữa, mong tỷ sống tốt, quan trọng nhất là bảo vệ
và chăm sóc bản thân.” Dứt lời lại chắp tay, tiếp đó xoay người sải bước rời đi.
Thúy Vũ hồ có bố trí phi kỵ đưa tiễn người, Tô Bán Hứa nhận thấy biểu hiện
của Dữu Khánh khác thường, sau khi bay lên trời liền thử hỏi, “Có chuyện gì
vậy?”
Dữu Khánh khẽ lắc đầu, “Không có gì.”
Trên thực tế, trong lòng hắn ngổn ngang tâm sự, những lời nói không hiểu ra
sao của Lâm Thành Đạo đột nhiên hiện ra trong đầu.
Phu phụ hai người nhìn theo bóng khách đi xa, sau đó Phượng Tàng Sơn quay
đầu nhìn sang phu nhân ở bên cạnh, như cười như không nói: “Có thể nhận thấy
được, vị đệ đệ này của ngươi rất có cảm tình với ngươi, tình thâm nghĩa trọng
a!”
Lời nói đầy ẩn ý sâu xa.
Diệp Điểm Điểm khẽ cau mày, đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe được
những lời nói quái gở tương tự, nàng cũng không thể một mực lảng tránh mãi,
chuyện này cần phải được giải quyết, nếu không, hai người làm sao có thể sống
với nhau cả đời? Nàng lập tức nghiêm mặt nói: “Sự việc không có như ngươi
tưởng tượng. Nếu ngươi như cảm thấy qua lại với hắn là không thích hợp, thì cứ
nói rõ ràng ra, ta cũng có thể nói rõ ràng với hắn. Chỉ cần ngươi cảm thấy cần
thiết, ta có thể cắt đứt quan hệ với hắn.”
Phượng Tàng Sơn nhìn chăm chú thật sâu vào đôi mắt nàng, rồi bỗng nhiên
cười ha hả, đưa tay ôm lấy vòng eo nàng, xoay người nàng lại, “Đừng có tức
giận, chẳng phải là vì ta quan tâm đến nàng sao? Tài tử đệ nhất thiên hạ a, có
một đệ đệ như vậy có gì không tốt chứ, ta rất thích, cắt đứt thật đáng tiếc.”
Khi Dữu Khánh trở về tới Phượng Đầu lĩnh thì mặt trời chiều đã treo nghiêng
sát trên đầu núi, Dược Đồ đang chờ hắn.
Xích Lan các chủ đã quay lại, cũng đang chờ hắn, vừa thấy hắn liền hỏi,
“Phượng tộc đuổi khách, ngươi tính đi đâu?”
Dữu Khánh: “Nguyện ý nghe cao kiến của Các chủ?”
Xích Lan các chủ: “Vẫn còn chưa tìm được độc thủ đứng sau vụ bắt người, làm
sao đi được? Ô Lạc tộc ngay sát bên Phượng tộc, ta có thể sắp xếp dừng chân ở
đó.”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, vậy thì tuân theo ý Các
chủ.” Đồng thời hắn nhìn sang Dược Đồ, không biết thái độ của vị này như thế
nào.
Dược Đồ nói: “Việc đã đến nước này, ngươi tiếp tục giữ đồ nhi của ta cũng
không có ý nghĩa gì, thả nó ra đi.”
Lão ta cũng ý thức được chuyện này có vẻ lớn, sợ nếu như xảy ra chuyện gì,
mình không thể chiếu cố được cho đồ đệ.
Xích Lan các chủ cũng gật đầu nói: “Thả người đi, sẽ không ảnh hưởng đến
việc chúng ta tiếp tục giúp ngươi tìm độc thủ phía sau.”
Dữu Khánh không có nhiều lời, quay đầu về phía miệng sơn động, cất tiếng gọi,
“Thả người.”