Bán Tiên

Chương 1104: Mũ phượng tái hiện




Dữu Khánh nhanh chóng chui ra khỏi mặt nước, Tô Bán Hứa cũng thoát ra

theo.

Dữu Khánh đứng ở trên mặt nước nhìn khắp nơi xung quanh, hắn tất nhiên

không nhìn thấy được bóng dáng của Hướng Lan Huyên, trong lòng hoang

mang mờ mịt, đây là loại mịt mờ hoang mang với con đường phía trước, trời đất

bao la không biết đi phải phương nào, khi biết được tình cảnh hiện tại, ngoại trừ

giãy giụa hấp hối ra, hắn cũng không biết phải làm gì bây giờ.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy tâm tình hắn tựa hồ có chút không ổn, Tô Bán Hứa

cất tiếng hỏi.

“Không có gì.” Dữu Khánh nói như vậy, nhưng trong vô thức hai chân lại khép

khép kẹp kẹp lại với nhau, phía dưới đũng quần vẫn còn đang ngấm ngầm đau.

Hắn nhìn nhìn sắc trời, nhanh chóng đạp sóng lướt trở về, không tiện để cho

Phượng Tàng Sơn đợi lâu.

Tô Bán Hứa không có lựa chọn khác, trực tiếp đi theo.

Ở trên núi, chờ đợi đã lâu, vừa gặp mặt Phượng Tàng Sơn không có nhiều lời,

nói Tô Bán Hứa chờ một chút rồi nói Dữu Khánh đi nơi khác nói chuyện. Gã

trực tiếp đưa Dữu Khánh vào một căn mật thất trong lòng núi.

Không còn có người ngoài, Dữu Khánh dõi mắt nhìn Phượng Tàng Sơn chờ

đợi, hắn đặt hi vọng vào Phượng Tàng Sơn. Trong tình huống không có lối ra

nào, hắn hi vọng đối phương có thể cung cấp trợ giúp nào đó, còn về việc vì sao

người ta lại bắt cóc nữ nhi của chính mình, chuyện của cha con nhà người ta,

hắn không muốn hỏi nhiều.

Nhưng Phượng Tàng Sơn chỉ cúi đầu trầm mặc, một hồi lâu vẫn không nói gì.

Dữu Khánh chờ đợi thêm một lúc, sau đó thực sự là không chờ được nữa, hắn

không thể không thúc giục: “Tỷ phu, A Lạc Công kỳ hạn cho chúng ta phải rời

đi trước lúc trời tối, ta cần phải có chút thời gian quay trở về Phượng Đầu lĩnh.

Ngươi có lời gì cần nói, không ngại nói thẳng ra đi.”

Phượng Tàng Sơn từ từ ngước mắt lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế,

nhưng trong mắt hắn đã phủ đầy tơ máu, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt bộ lộ ra

nét hung dữ khó thể che giấu, điều này khiến cho Dữu Khánh vô cùng kinh

nghi.

Phượng Tàng Sơn cũng chậm rãi mở miệng, “Huynh đệ, ngươi nói phu thê ta

đối xử với ngươi như thế nào?”

Đột nhiên nói ra lời này, trong lòng Dữu Khánh cảm thấy nặng nề khó hiểu, hắn

trả lời: “Tất nhiên là không có gì để phàn nàn.”

Phượng Tàng Sơn: “Vậy ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, lần này các ngươi

tới Phượng tộc, đến cùng có mục đích gì?”

Dữu Khánh dừng một chút, nghiêm túc đáp lại: “Tỷ phu, ta biết trước mắt rõ

ràng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng ta vẫn muốn nói rằng, khi chúng ta tới

đây thực sự chỉ là vì chuyện buôn bán đặc sản Phượng tộc, ngươi tin ta không?”

Phượng Tàng Sơn hỏi ngược lại: “Ngươi nói thử xem, ta có nên tin không?”

Dữu Khánh bất đắc dĩ nói: “Tỷ phu, ngươi và tỷ ta đối xử với ta rất tốt, ta thật

sự không cần phải lừa gạt các ngươi.”

“Hay cho câu không cần phải lừa gạt chúng ta.” Phượng Tàng Sơn đột nhiên

ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến nổi khiến cho Dữu Khánh cảm thấy

không được tự nhiên, rồi bỗng nhiên gã tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm vào

hắn, “Vậy vì sao các ngươi lại nhằm vào A Hoàn để tìm hiểu đầu quan truyền

thừa của Phượng tộc, vì sao phải tìm hiểu về phượng vũ trong đầu quan?”

“…” Dữu Khánh như bị sét đánh, ngây người ra đó, không nghĩ tới đối phương

lại biết được cả chuyện này, nhưng sự việc căn bản không phải như đối phương

tưởng tượng, hắn mấy lần muốn nói rồi lại thôi, không biết nên giải thích như

thế nào, thực sự là có một số việc không tiện nói ra.

Và như vậy, thực sự trông hắn có vẻ vong ân phụ nghĩa, nói rằng không lừa gạt

người ta thì càng giống như là nói dối quá mức.

Giờ phút này, hắn thật sự có nỗi khổ khó nói, hiện tại cũng không phải thời

điểm để làm phức tạp thêm, mấu chốt là hắn không biết đối phương nhắc tới

chuyện đó vào lúc này là có ý gì, hắn chỉ có thể giả ngây giả dại, ra vẻ ngơ ngác

không hiểu hỏi: “Tỷ phu, tìm hiểu đầu quan, phượng vũ gì chứ?”

Phượng Tàng Sơn lưu ý đến phản ứng của hắn, tiếp tục nói: “Tên Lâm Long

trong Đào Hoa cư của ngươi, lúc trước qua lại với A Hoàn thì từng dò hỏi A

Hoàn để tìm hiểu về đầu quan. Ngươi dám nói ngươi không biết sao?”

Dữu Khánh không hiểu ra sao, “Hắn tìm hiểu về đầu quan làm gì? Tỷ phu,

ngươi có lầm không vậy? Ngươi nghe được từ đâu?”

Phượng Tàng Sơn: “Còn có thể nghe được từ đâu, sau khi hắn hỏi thăm A

Hoàn, A Hoàn liền nói với ta ngay ngày hôm đó.”

Là như vậy ư? Dữu Khánh ít nhiều có chút hoài nghi, đã biết được ngay ngày

hôm đó, nhưng chờ tới bây giờ mới hỏi là có ý gì? Hắn thử trả lời: “Không thể

nào như vậy a. Tỷ phu, ngươi không phải là nghi ngờ Lâm Long lấy trộm đầu

quan của tộc trưởng chứ? Ta biết rất rõ thực lực của hắn, hắn căn bản không có

năng lực đó.”

Phượng Tàng Sơn nheo mắt hỏi: “Không phải ngươi nói hắn tìm hiểu về mũ

phượng sao?”

Việc này nếu có, hiện tại Dữu Khánh cũng không thể thừa nhận, huống chi căn

bản không có việc này, hắn lập tức nhấc tay thề thốt, “Tuyệt đối không có. Ta

tuyệt đối không để cho hắn làm ra việc này. Ta cũng không tin rằng Lâm Long

sẽ làm chuyện như vậy. Chờ khi ta tìm được hắn, ta nhất định phải hỏi cho rõ

ràng.”

Phượng Tàng Sơn nhìn chằm chằm vào biến đổi vẻ mặt của hắn, “Huynh đệ, ta

có thể tin tưởng ngươi không?”

Dữu Khánh cười khổ, “Ngươi không tin ta, ta cũng không còn cách nào. Nhưng

ta có thể cam đoan, ta tuyệt đối không có ác ý với tỷ tỷ và tỷ phu, Dữu Khánh

tuyệt đối không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa.”

Phượng Tàng Sơn hỏi tiếp: “Nếu như cần ngươi phải lựa chọn giữa ta và

Phượng tộc, ngươi sẽ đứng về phía bên nào?”

Dữu Khánh lại bị gã làm cho sửng sốt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và không rõ,

không biết gã đột nhiên nói ra những chuyện này là có ý gì, gặp quỷ rồi, vị này

gọi mình đến đây lén lút mật đàm đến cùng là muốn nói cái gì?

Hắn vốn đang mong đợi vị tỷ phu này sẽ giúp đỡ mình, nhưng bây giờ gã lại

làm cho nỗi lòng hắn càng thêm thấp thỏm bất an.

Đối với những câu hỏi như vậy, cũng không khó để trả lời, thông thường đáp án

sẽ ở ngay phía đối diện với mình, người nào đang đối diện với mình, tự nhiên

mình sẽ đứng về phía người đó, hơn nữa, giao tình giữa hắn và đối phương rõ

ràng ra đó. Hắn lập tức khẳng định: “Không có tỷ tỷ và tỷ phu, Phượng tộc

không có chút quan hệ nào với ta, ta tự nhiên là về phía các ngươi.”

Trong lời nói ít nhiều lưu lại chút đường lui, một khi chuyện không thể làm,

mình còn có thể rút về phía bên Diệp Điểm Điểm.

“Tốt.” Phượng Tàng Sơn có chút hài lòng vỗ vỗ vai hắn, “Ta đã biết, huynh đệ

ngươi tất nhiên sẽ không phụ ta, vậy ta đây cũng không tiếp tục giấu giếm nữa.”

Dứt lời, gã xoay người, đi tới trước một cái thạch đôn, đưa tay đẩy nó sang một

bên, để lộ ra một cái hố ở phía dưới, trong hố có một cái hộp gỗ không lớn lắm.

Gã cách không chụp lấy, cái hộp nhảy ra ngoài, rơi xuống trên thạch đôn.

Phượng Tàng Sơn đưa tay ra hiệu cho hắn mở ra nhìn xem.

Đụng phải chuyện không hiểu ra sao, lại thêm đang ở trong tình thế hiện tại,

tính cảnh giác của Dữu Khánh khá cao, dù là đang đối diện với vị tỷ phu này,

huống chi một số tình tiết về vị tỷ phu này thực sự khiến cho hắn có chút không

yên lòng, giống như việc vừa rồi hắn không thừa nhận mình biết chuyện Trùng

Nhi từng tìm hiểu về đầu quan của tộc trưởng Phượng tộc.

Hắn không có vội vã mở hộp ra, không biết bên trong là thứ gì, có điều gì

không tốt hay không, nói thẳng ra là, hắn lo lắng bên trong ẩn chứa nguy hiểm

gì đó, cho nên hắn chậm rãi đi vòng quanh quan sát cái hộp.

Thấy hắn cứ lề mề mãi, Phượng Tàng Sơn không kiên nhẫn được nữa, dứt khoát

tự mình ra tay, gã đưa tay nhấc nắp hộp lên, nhìn thấy bên trong có một chiếc

đầu quan cắm đầy các loại lông vũ.

Đầu quan bình thường không đến mức bày vẽ như vậy nha? Trong đầu Dữu

Khánh chợt lóe lên một ý nghĩ không tầm thường, mí mắt giật giật, thử hỏi: “Tỷ

phu, đây là?”

Phượng Tàng Sơn dứt khoát trả lời thẳng thắn, “Đây là chiếc đầu quan mà Lâm

Long đã hỏi thăm.”

“Hả?” Cho dù đã có nghi ngờ, nhưng Dữu Khánh vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Mặc dù hắn đã nhìn thấy Phượng Kim Kỳ đội đầu quan tộc trưởng, nhưng nó

không có lưu lại ấn tượng gì rõ ràng để có thể nhận ra, huống chi, trong Phượng

tộc có không ít người đội mũ lông vũ, ngay cả vị thủ lĩnh Thúy Vũ hồ ở trước

mắt này cũng có một chiếc mũ lông vũ mà gã đội trong những dịp trang trọng,

nếu trước đây không có để ý tới thì thật sự không thể phân biệt được những

chiếc đầu quan đó. Lúc này, hắn chỉ có thể làm vẻ mặt đầy kinh hãi, nói: “Cái

này… Tỷ phu, thứ này làm sao lại ở trong tay ngươi, không phải nó đã bị lấy

trộm rồi sao?”

Nửa câu đầu là hắn muốn hỏi, nửa câu sau là lâm thời bổ sung.

Phượng Tàng Sơn thuận miệng trả lời: “Ngươi đã biết rõ việc thụ tổ trên

Phượng Đầu lĩnh bị hủy hoại rồi đó, mà ta là bởi vì kinh hãi khi nghe nói thụ tổ

bị hủy, nên khẩn cấp chạy đến tiếp viện, sau đó, trong lúc lục soát xung quanh

khu vực Phượng Đầu lĩnh thì tình cờ phát hiện được dấu vết của bọn cướp, sau

một phen đuổi đánh, ta để cho hắn trốn thoát, nhưng lại đánh rớt được vật tùy

thân của hắn, mở ra nhìn xem, thấy là vật này.”

“…” Dữu Khánh không nói nên lời, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng thẳng lên, sống

lưng ớn lạnh, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng thì như kinh

đào hãi lãng.

Nếu không phải trước đó hắn vừa mới gặp mặt Hướng Lan Huyên, nếu không

phải mới được nghe Hướng Lan Huyên nói rằng A Hoàn và chiếc đầu quan này

hẳn là đã rơi vào trong tay Địa Mẫu, có lẽ hắn thật sự sẽ tin vào lời đối phương

đã nói.

Vậy, có thể có khả năng là Hướng Lan Huyên nói dối hay không?

Xác thực có khả năng này, nhưng chuyện này có cơ sở để phân biệt đúng sai.

Dám chạy đến quấy rối tại Phượng Đầu lĩnh, trung tâm của Phượng tộc, không

chỉ hủy hoại thụ tổ, còn có thể lấy đồ vật khỏi tay Phượng Kim Kỳ và đem đi,

không nói đến việc có một yếu tố tính toán nào đó hay không, ít nhất thực lực

của người động thủ tuyệt đối không khác biệt nhiều với Phượng Kim Kỳ, nếu

không, sao dám làm như vậy, một người như vậy làm sao có thể bị Phượng

Tàng Sơn đánh cho chạy trối chết?

Đương nhiên, cũng có khả năng là sau khi hung thủ cướp được đồ, bởi vì lí do

nào đó nên giao lại cho người khác mang đi, đây không phải là lời nói đùa, hoàn

toàn có khả năng xảy ra như vậy, cách nói của Phượng Tàng Sơn đại khái cũng

là theo ý này, vốn là không có vấn đề gì để phải nghi vấn.

Tuy nhiên, khi đã có những thông tin của Hướng Lan Huyên để so sánh, lí do

của Phượng Tàng Sơn rất khó bảo vệ được.

Trong lòng hắn kinh hãi khó thể nào diễn tả được, hắn không thể tránh khỏi

trong đầu xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, đầu quan bị Địa Mẫu cướp đi vì sao lại

ở trong tay Phượng Tàng Sơn, vị tỷ phu này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, đến

cùng là mặt hàng gì?

Dữu Khánh trong lòng cũng không có khẳng định ngay, muốn xem thử rốt cuộc

thì đối phương có ý gì, hắn nghi ngờ hỏi: “Phượng tộc có nhiều mũ mão như

vậy, tỷ phu làm sao kết luận được đây là đầu quan truyền thừa của tộc trưởng?”

Biểu hiện của Phượng Tàng Sơn giống như muốn nói, ngươi đang nói nhảm

sao, “A cha ta vẫn luôn đeo cái đầu quan này ở trên đầu, ta không quen thuộc nó

được sao?”

Lời này không có vấn đề, Dữu Khánh thừa nhận, hỏi tiếp: “Nếu đã đoạt lại được

đầu quan trong tay đạo tặc, vì sao không giao trả cho tộc trưởng? Việc này hẳn

sẽ được tính là một đại công a?”

Phượng Tàng Sơn gõ nhè nhẹ ngón tay lóc cóc lên nắp hộp mở nghiêng, “Nghe

đồn rằng, trong chiếc đầu quan tộc trưởng truyền thừa đời đời của Phượng tộc

có giấu một chiếc lông vũ phượng hoàng thực sự, ta cũng rất tò mò về điều

này.”

Phượng vũ? Nói đến phượng vũ, Dữu Khánh tức thì cũng sinh lòng hiếu kì,

lông vũ của thần điểu bất tử trong truyền thuyết đặt tại trước mặt, hắn tránh

không được cũng muốn mở rộng tầm mắt. Hắn giả vờ vô cùng kinh ngạc kêu

lên một tiếng “A!”, sau đó cúi đầu ghé sát vào hộp để quan sát đầu quan. Nhìn

tới nhìn lui mãi mà vẫn không nhìn ra được bất kỳ điều gì thần kỳ từ những

chiếc lông vũ đó, hắn thử chỉ vào chiếc lông vũ nhìn đẹp nhất, hỏi: “Phải chăng

đây là chiếc lông vũ phượng hoàng trong truyền thuyết?”

Phượng Tàng Sơn lắc đầu, “Đây là lông vũ của một loài chim tên là ‘Tam Đoạn

cẩm’.”

Không phải sao? Nhìn lại những chiếc lông vũ khác, Dữu Khánh không khỏi

nhấc tay sờ sờ chút ria mép của mình, chỉ còn thiếu cắn ngón tay nữa thôi, nếu

không phải là chiếc vừa rồi, những chiếc khác trông càng không giống. Cuối

cùng, hắn nhịn không được duỗi hai tay tới, nâng chiếc đầu quan lên, cầm ở

trong tay quan sát.

Mà Phượng Tàng Sơn thì vẫn đang cẩn thận quan sát biểu cảm và phản ứng của

hắn, nhìn một hồi lâu, gã không khỏi âm thầm cau mày, cảm thấy không giống

như đang diễn xuất, lẽ nào việc Lâm Long dò xét phượng vũ thật sự không liên

quan đến tên này?

Một lúc lâu sau, khi đã lật qua lật lại xem kỹ hết toàn bộ những chiếc lông vũ,

Dữu Khánh lắc đầu, “Tỷ phu, ngươi đừng có lấp lửng nữa, ta còn phải trở về

Phượng Đầu lĩnh trước khi trời tối, ngươi hãy nói thẳng cho ta biết chiếc nào là

phượng vũ đi, để cho ta được mở rộng kiến thức.”

Phượng Tàng Sơn khịt mũi tự giễu, “Thực ra ta cũng không biết. Ta nghĩ rằng

huynh đệ ngươi là tài tử đệ nhất thiên hạ, đã xem đủ các loại sách trong thiên

hạ, có lẽ sẽ có phương pháp nhận ra, có thể giúp ta phân biệt.”

Có ý gì chứ? Dữu Khánh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Ngươi cũng không nhận

ra ư? Ngươi không phải rất quen thuộc với chiếc đầu quan tộc trưởng này sao?”

Phượng Tàng Sơn: “Đúng là quen thuộc, ta có thể phân biệt, nhận biết rõ mỗi

một chiếc lông vũ trên này là của loài chim gì, không sai chiếc nào. Không thấy

có phượng vũ, nhưng phượng vũ lại thực sự giấu ở trong đó, ngươi nói có kỳ lạ

hay không?”