Bán Tiên

Chương 1102: Bỏ lệnh cấm




Một câu nói liền khiến Hướng Lan Huyên không thể làm ra vẻ nữa, nàng ta

quay đầu lại hỏi, “Ngươi đang nói chuyện với ta?”

Dõi mắt nhìn mây trôi bồng bềnh phương xa, Thiên Vũ bình thản nói: “Khi Tô

Bán Hứa xuất hiện tại bên cạnh A Sĩ Hành, lại có hành vi tương tự với Thiện

Tri Nhất thì ta đã biết hắn là người do ai phái đến. Người cũng bố trí tương tự

bên cạnh A Sĩ Hành như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, ngoài ta ra, cũng chỉ có ngươi

mà thôi.”

Hướng Lan Huyên vẻ mặt chế giễu, “Ngươi là đang niệm sai kinh, hay là bái sai

thần rồi, ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Thiên Vũ: “Ngươi không hiểu? Vậy thì để ta nói một số thứ ngươi có thể nghe

hiểu. Sau Triêu Dương đại hội, Côn Linh sơn xảy ra một chút nhiễu loạn, hai

năm trước, Thiên Tích sơn cũng xảy ra một chút nhiễu loạn, người khác có lẽ

không hiểu, nhưng ta hơi suy nghĩ liền biết là có chuyện gì xảy ra, bởi vì sau

chuyện Tiểu Vân gian, ta đã biết A Sĩ Hành có thể sẽ làm gì.”

Lần này, Hướng Lan Huyên thay đổi sắc mặt, mặt không biểu cảm, lạnh lùng

nhìn chằm chằm y.

Một hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Thiên Vũ nghiêng đầu liếc nhìn nàng ta,

thấy được phản ứng của nàng ta thì biết rằng mình đã đoán đúng, y nở nụ cười,

“Nếu chỉ là Côn Linh sơn, ta thật sự sẽ không suy nghĩ nhiều, về sau xảy ra

chuyện tại Thiên Tích sơn, ta mới nhìn ra được manh mối, ngươi đang xóa đi

một số dấu vết tại hai nơi có liên quan tới A Sĩ Hành.

Lúc đầu ta luôn suy nghĩ, vì sao ngươi lại làm như vậy, là do Địa sư bày mưu

đặt kế sao? Không giống. Cũng không thể là vì để giúp A Sĩ Hành a? Người

như ngươi và ta làm sao có khả năng mạo hiểm lớn như vậy để giúp đỡ người

khác. Có một số việc, cho dù ta đã có suy đoán nhưng cũng không thể chắc

chắn, cho đến lần này, khi Tô Bán Hứa xuất hiện, ta mới thực sự xác định, mục

tiêu của ngươi và ta là nhất trí, đều muốn đạt được thứ mình muốn thông qua vị

Thám Hoa lang kia. Nếu đã là như vậy…”

Y xòe hai tay ra, nhìn tay phải rồi nhìn tay trái, “Một đôi tay không thể lấy

được, sao không liên thủ, cùng chia lợi ích, thế nào?”

Hướng Lan Huyên ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt tâm tình bất định, không có hé răng,

không có trả lời.

Thiên Vũ lại nghiêng đầu liếc nhìn nàng ta, “Có phải ngươi cảm thấy Thiện Tri

Nhất rơi vào trong tay Địa sư, ta đã là cá trong chậu, không còn bất kỳ giá trị gì

nào để hợp tác nữa phải không? Thậm chí, ngươi đang cân nhắc xem nên làm

thế nào để che giấu bí mật của mình, ví dụ như giết ta diệt khẩu?” Giọng điệu

đang nhẹ nhàng bình thản đột nhiên thay đổi, mang theo chút chế nhạo, “Nếu

không phải trước đó ta để cho ngươi tình cờ nghe được tung tích của Thiện Tri

Nhất, ngươi cho rằng Địa sư có thể dễ dàng bắt được Thiện Tri Nhất sao?”

Nghe được lời này, sắc mặt Hướng Lan Huyên lại biến đổi, trong ánh mắt tràn

đầy kinh ngạc, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Là ngươi bố trí để lộ

bí mật?”

Thiên Vũ: “Cừu Hạp cũng đã tới đây, vì sao ta không chọn hắn, mà chỉ để lộ bí

mật cho ngươi?”

Hướng Lan Huyên: “Muốn thăm dò ta?”

Thiên Vũ: “Có lẽ vậy, và cũng là để rửa sạch cho ngươi, nếu không, Địa sư

chưa chắc sẽ để cho ngươi tới liên hệ với ta.”

Hướng Lan Huyên không có phản ứng gì nhiều, “Một đống rắm đầy vô nghĩa,

ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”

Thiên Vũ: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cảm thấy mấy người Tô Bán Hứa

còn có thể thoát thân sao? Thiện Tri Nhất đã biến mất, hắn lại dễ thấy như vậy,

e rằng những người để mắt đến hắn đều muốn tìm được manh mối từ chỗ hắn.

Đã cuốn vào trong loại chuyện này, hắn không chết cũng phải bị lột một tầng

da, mà ta thì có thể bảo đảm cho hắn tránh thoát được kiếp nạn trước mắt này.”

Hướng Lan Huyên châm chọc, “Bản thân ngươi còn khó bảo toàn, lại nghĩ đến

việc bảo vệ người khác, tấm lòng thật rộng lớn a.”

Thiên Vũ: “Xảy ra chuyện thụ tổ, hiện tại Địa Mẫu không có tâm trạng làm gì

với Tô Bán Hứa. Ánh mắt hai vị khác đang tìm kiếm khắp nơi có lẽ đã tập trung

vào Tô Bán Hứa, chắc hẳn là sắp hạ thủ rồi. Nếu như bọn họ phát hiện ra Tô

Bán Hứa là người của ta, vậy thì tình hình sẽ rất khác.”

Ánh mắt Hướng Lan Huyên hơi dao động, dường như ý thức được điều gì đó,

chần chừ hỏi: “Người của ngươi?”

Thiên Vũ: “Đúng, người của ta. Cả ngươi và ta đều biết rõ A Sĩ Hành đang tìm

cái gì, ngươi và ta bố trí tai mắt tại bên cạnh hắn chính là để chú ý đến nhất cử

nhất động của A Sĩ Hành, nhưng ta đã không còn người bên cạnh A Sĩ Hành,

ngươi cũng không muốn Tô Bán Hứa rơi vào trong tay bọn họ, đúng không? Cả

ngươi và ta đều không muốn thất bại nửa chừng, đều muốn tiếp tục nắm giữ

nhất cử nhất động của A Sĩ Hành, giao Tô Bán Hứa để ta liên lạc là thích hợp

nhất, vừa không chậm trễ liên lạc, vừa có thể tiếp tục chú ý đến động tác của A

Sĩ Hành, còn có thể khiến bọn họ án binh bất động với Tô Bán Hứa, ngoài ra

còn có thể làm cho Địa sư càng tín nhiệm ngươi hơn. Ngươi và ta liên thủ với

nhau, một công khai một bí mật, rất có triển vọng…”

Quá buồn chán, mấy người Dữu Khánh đang loay hoay phơi nắng ngoài sơn

động bỗng nhiên lũ lượt đứng lên, A Lạc Công tới đây, còn có Phượng Tàng

Sơn cùng đi theo.

Gặp mặt nhau, mấy người Dữu Khánh chắp tay chào lịch sự, A Lạc Công giống

như không nhìn thấy, quay nhìn vào phía trong sơn động, hỏi: “Long Hành Vân

và Bặc Tang Tang vẫn bị nhốt trong đó à?”

Lời này chẳng phải là đang nói nhảm sao, các ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm

vào ta, có ở bên trong hay không, các ngươi còn không biết được sao? Từ trong

lời nói của đối phương, Dữu Khánh nhận ra được sự không thiện cảm, cảm thấy

tình hình dường như có vẻ không ổn, hắn ậm ừ cho qua.

A Lạc Công liền dứt khoát nói thẳng: “Các ngươi còn muốn kinh doanh đặc sản

Phượng tộc nữa không? Nếu như muốn, các ngươi hãy nhận đi.”

Dữu Khánh ngẩn người, nhìn về phía Phượng Tàng Sơn cùng đi, không biết đây

là có ý gì, hắn sợ Phượng Tàng Sơn hiểu lầm, lập tức nhấn mạnh lại lần nữa

ngay trước mặt gã: “A Lạc Công, ta không phải đã từ bỏ rồi sao, đã nhường lại

cho Trữ Bình Côn a?”

Phượng Tàng Sơn vội ho khan một tiếng, giải thích: “Tình hình đã có một chút

thay đổi, Trữ Bình Côn bị người cướp đi, hiện nay không rõ chết sống.”

Dữu Khánh kinh ngạc, “Bị cướp đi? Ai cướp hắn, cướp làm gì?”

Một số ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn, chẳng lẽ là phía bên Tô Bán Hứa thực

hiện điều được gọi là hứa hẹn?

A Lạc Công: “Bất kể hắn sống hay chết, việc kinh doanh đặc sản Phượng tộc

không có khả năng giao cho hắn nữa.”

“Vậy ta…” Dữu Khánh chỉ vào mình, lại quay sang nhìn Phượng Tàng Sơn,

ngụ ý là hỏi, ta đây nên nhận hay là không nhận?

Phượng Tàng Sơn gật đầu, “Nếu như lão đệ vẫn còn có ý muốn hợp tác với

Phượng tộc, đây là một cơ hội.”

Như vậy thì còn gì để nói, Dữu Khánh quay sang chắp tay với A Lạc Công, nói:

“Cảm tạ Phượng tộc cho chúng ta cơ hội hợp tác này. Đào Hoa cư nguyện ý hợp

tác toàn tâm toàn ý.”

A Lạc Công: “Cứ quyết định như vậy đi. Về sau Phượng tộc sẽ phái người đến

Đào Hoa cư để trao đổi chi tiết cụ thể. Hiện nay Phượng tộc xảy ra một số

chuyện, không thể đãi khách được nữa, mời các ngươi lập tức rời đi.” Tiếp đó

lão ta lại hất hất cằm về phía bên trong sơn động, “Phượng tộc không phải là

nơi để các ngươi giải quyết ân oán, giam con tin tại đây cũng không ổn, là thả

hay là đưa đi, các ngươi muốn làm gì cũng được, nhưng cần phải có kết quả

trước khi trời tối.”

Từng câu từng từ đều bộc lộ rõ muốn giải quyết dứt khoát.

Đối mặt với lượng lớn tộc nhân bị thương vong, Phượng Kim Kỳ rút kinh

nghiệm xương máu, không thể nhịn được nữa, vị Đại tộc trưởng đó không phải

nói “Cứ thuận theo tự nhiên” sao? Được, vậy thì Phượng tộc của ông ta liền

thuận theo tự nhiên đi, đây chẳng phải là việc Phượng tộc nên làm thuận theo tự

nhiên ư?

Tình huống gì vậy chứ? Dữu Khánh lập tức quay nhìn Phượng Tàng Sơn, kết

quả nhận thấy mặt gã cũng đầy kinh ngạc, hiển nhiên gã cũng không biết là

mang theo “Lệnh đuổi khách” tới đây.

A Lạc Công không có nói thêm bất kỳ một câu nói khách sáo nào nữa, sau khi

đã truyền đạt nội dung đến đúng chỗ, lão ta lập tức xoay người rời đi, thái độ

thực sự không khách sáo.

Sau khi nhìn bóng lão ta rời khỏi, Phượng Tàng Sơn ho khan một tiếng, giải

thích: “Ta chỉ biết rằng đã dỡ bỏ hạn chế đối với các ngươi, cho phép các ngươi

tự do hoạt động.”

Dữu Khánh và Nam Trúc quay mặt nhìn nhau, trong mắt đều có câu hỏi giống

nhau, bây giờ phải làm gì chứ?

Không phải bọn hắn cứ muốn bám mãi vào Phượng tộc không rời đi, mà là

không dám chạy loạn a! Thực tế, bọn hắn rất muốn trốn về U Giác Phụ, vấn đề

là trở về được sao?

“Hai ngày này xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, đến cùng là xảy ra chuyện gì

chứ?” Dữu Khánh hất hất cằm về phía Thánh thụ đổ xuống, hỏi thăm Phượng

Tàng Sơn.

Phượng Tàng Sơn không có giấu giếm, gã kể lại những gì mình biết, mấu chốt

là gã cũng không biết được nhiều, chỉ biết đã xảy ra những chuyện gì, chứ

không biết tình hình cụ thể.

Tuy nhiên, những điều đó đã đủ khiến cho đám người Dữu Khánh cảm thấy

kinh hãi, bọn hắn không biết rốt cuộc phía sau đó là trò gì, chỉ mơ hồ cảm thấy

có liên quan đến điều bọn hắn lo lắng.

Ngay cả bọn hắn còn nhìn không hiểu, có thể hình dung được người ngoài cuộc

cảm thấy như thế nào.

Bất kể có hiểu hay không, bọn hắn đều nhận thấy xu thế gió mây vần vũ.

Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn sắc trời, cất tiếng lẩm bẩm, “Trước khi trời tối…”

Phượng tộc đưa ra kỳ hạn rời đi, khiến hắn có phần không biết phải làm sao,

trước đó hắn từng nói nếu tìm được độc thủ đứng sau là có thể tìm được A

Hoàn, muốn lôi kéo Xích Lan các chủ liên thủ với Dược Đồ hỗ trợ, hiện tại

Phượng Kim Kỳ dường như không quan tâm cả sự sống chết của A Hoàn.

Sau khi suy đi nghĩ lại, Dữu Khánh quyết định đi gặp Phượng Kim Kỳ một lần,

quyết định nói chuyện với Phượng Kim Kỳ, nói cho ông ta biết, mình đã xác

định được kẻ có hiềm nghi lớn nhất là độc thủ đứng sau.

Nào ngờ Phượng Tàng Sơn lại vỗ vỗ lên cánh tay hắn, nói một câu với đầy ẩn ý,

“Trước hết đi thăm tỷ ngươi một lần đi. Nơi này xảy ra nhiều chuyện như vậy,

ngươi lại bị cấm túc ở đây, tỷ của ngươi rất lo lắng cho ngươi. Dù sao bụng

nàng cũng đã lớn, đi an ủi nàng đi.”

Dữu Khánh đã đọc ra được thâm ý trong lời nói của gã, cũng tin rằng gã không

cần thiết hại mình, cho rằng gã có biện pháp nào đó để giúp mình, lập tức gật

đầu đồng ý. Hắn để mấy người Nam Trúc ở lại trông chừng, mình thì rời đi với

Phượng Tàng Sơn.

Hai người vừa mới rời đi không bao lâu, một bóng người lướt tới, không phải ai

khác, chính là Tô Bán Hứa, cũng mới có được tự do.

Nhìn thấy vị “Thần tài” mặt chuột này, Nam Trúc lập tức nhiệt tình chắp tay

chào hỏi, “Tô tiên sinh, cũng được tự tại rồi sao?”

Tô Bán Hứa gật đầu, nhìn trái nhìn phải sau đó nhìn vào trong sơn động, hỏi:

“Dữu Khánh lão đệ đâu rồi?”

Nam Trúc cười ha hả đáp: “Hắn mới vừa đi, đến Thúy Vũ hồ rồi.”

Gã vừa mới nói xong, cảm thấy có người nhè nhẹ kéo tay áo của mình, quay

đầu nhìn lại, thấy là Hướng Chân, gã chợt nhận ra mình đã có phần lắm miệng,

Phượng Tàng Sơn tìm lão Thập Ngũ hình như có việc, dường như không nên

bộc lộ hành tung của lão Thập Ngũ.

Ngay cả một tên đầu gỗ cũng có thể nhận thức được điều đó, Nam Trúc hơi cảm

thấy xấu hổ.

Tô Bán Hứa không có dây dưa lâu với gã, nói một câu chiếu lệ rồi lập tức rời đi.

Người vừa mới rời khỏi không bao lâu, lại có một đám mây đỏ hạ xuống, chính

là Xích Lan các chủ, ngay sau đó thân ảnh của Dược Đồ cũng lóe lên, xuất hiện

tại đây.

Xích Lan các chủ vừa hạ xuống liền hỏi: “A Sĩ Hành đâu?”

Lần này, Nam Trúc thông minh hơn rồi, nhún vai đáp: “Vừa được tự do hắn liền

chạy đi. Không biết đã đi đâu rồi.”

Xích Lan các chủ vẫn xông vào bên trong sơn động, tự mình kiểm tra một lần,

xác nhận Dữu Khánh quả thực không có mặt bà ta liền bay đi, cũng không quan

tâm tới con trai của mình đang kêu gào.

Dược Đồ cũng đi vào trong động nhìn xem một vòng rồi yên lặng đi ra, đứng ở

ngoài động tựa hồ không biết nên làm cái gì, lão ta liền đứng chở ở bên ngoài…

Non sông gấm vóc, phong cảnh tươi đẹp, Phượng Tàng Sơn về tới nơi, dẫn Dữu

Khánh đi gặp Diệp Điểm Điểm, chờ cho hai người hỏi thăm nhau một chút, sau

đó Phượng Tàng Sơn liền kéo Dữu Khánh đi nơi khác nói chuyện.

Hai người đang định đến một chỗ mật thất để nói chuyện riêng, đột nhiên

Phượng A Đao chạy tới bẩm báo: “Ngũ lang, Tô Bán Hứa Tô tiên sinh tới, nói

là có việc tìm Thám Hoa lang.”

Phượng Tàng Sơn và Dữu Khánh nhìn nhau, không nghĩ tới lại đuổi theo tới nơi

đây, không biết là có chuyện gì.

Không tiện không gặp, hai người bèn đi đến phòng khách, gặp mặt chào hỏi Tô

Bán Hứa.

Sau đó, Tô Bán Hứa lại chủ động mời Dữu Khánh rời một bước nói chuyện

riêng, Dữu Khánh không tiện từ chối, đành đi theo y.

Chỉ là một bước này có phần quá xa, Tô Bán Hứa dẫn Dữu Khánh đến bên bờ

Thúy Vũ hồ xì xào sóng vỗ, sau đó phong thái thay đổi, không có nói nhảm,

trực tiếp xòe bàn tay ra viết hai chữ cho hắn nhìn, “Ta là người của hắn, hắn nói

ngươi nhìn thấy hai chữ này liền biết hắn là ai, nói ngươi tin tưởng ta.”

Cái quỷ gì vậy? Ánh mắt Dữu Khánh dừng lại trên lòng bàn tay y, sau khi xác

nhận một chút, hắn thấy đó là hai chữ “Thiên dực”.