Có tin không? Tử Xuyên không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi ra vấn đề của mình,
“Manh mối về tiên phủ nào?”
Thiên Vũ: “Cô ta không nói. Hướng Lan Huyên và Mông Phá truy đuổi sát ở
phía sau, lúc đó cũng không có nhiều thời gian nói thêm gì. Cô ta chỉ nói một
câu A Sĩ Hành tìm được manh mối một tòa tiên phủ, còn đó là tiên phủ nào,
manh mối gì, cô ta không nhắc tới một chữ nào. Đối với lời này, ta luôn hoài
nghi, trước khi chết lại đột nhiên nói cho ta điều này, rõ ràng là đang hãm hại A
Sĩ Hành. Suy nghĩ kỹ lại cũng không khó lý giải, việc cô ta bị chết có thể nói là
do A Sĩ Hành ban tặng, nếu như không muốn báo thù mới là chuyện lạ, chẳng
qua là mượn đao giết người.”
Tử Xuyên suy nghĩ kỹ càng về từng lời y nói, “Theo ta được biết, sau việc đó,
Đinh Giáp Thanh cũng không có theo dõi A Sĩ Hành, mặc dù ngươi nghi ngờ
những lời này của Vân Hề, nhưng ngươi vẫn lựa chọn giấu giếm việc này, lựa
chọn tự mình âm thầm theo dõi A Sĩ Hành.”
Thiên Vũ không nói chuyện về quyết định ích kỷ của mình, y hỏi ngược lại:
“Cho dù ta nói ra sự thật, hắn có thể tin tưởng ta đã nói ra toàn bộ sự thật
không?”
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu trước sau gì cũng không được tin tưởng, vậy thì ta chỉ có
thể chọn một lựa chọn cho lợi ích cá nhân.
Tử Xuyên: “Mấy năm nay ngươi đã luôn theo dõi A Sĩ Hành, hay là đột nhiên
chú ý tới hắn khi hắn đến Phượng tộc?”
Thiên Vũ: “Các ngươi một mực nhìn chằm chằm vào ta, nên lúc trước ta phải
luôn kín tiếng ẩn nhẫn. Ngươi hẳn đã biết được, lần này mượn việc tới xem sự
kiện Đại Hoang tự, ta mới bắt đầu có hành động.”
Tử Xuyên mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng chuyển động, khẳng định
chắc chắn, “Ngươi nói dối. Để nhằm vào A Sĩ Hành, không cần tới cao thủ như
Thiện Tri Nhất, chỉ cần mấy kẻ tu vi Thượng Huyền là đủ, cũng không cần phải
dùng đến người dễ gây chú ý như Thiện Tri Nhất vậy. Hơn nữa, đầu mối liên hệ
trực tiếp bên trên của Thiện Tri Nhất chính là ngươi, không thông qua trung
gian nào, chỉ cần hắn bị lộ là có thể tra đến ngươi. Lần đầu theo dõi A Sĩ Hành
liền bắt đầu dùng đến Thiện Tri Nhất, ngươi cảm thấy nói được sao?”
Thiên Vũ: “Thứ nhất, phía bên Đại thánh theo dõi ta rất sát sao, trên tay ta
không có bất kỳ nhân lực nào tin cậy để sử dụng, cho dù có cũng không dám
manh động, sử dụng tới Thiện Tri Nhất cũng là vì không còn cách nào khác, bởi
vì hắn có nhân lực riêng để sử dụng, không cần ta sắp xếp thêm nhân lực để
điều khiển. Thứ hai, Thiện Tri Nhất và Phượng Kim Kỳ là người quen cũ, hắn
tới quá giang ‘Thuyền’ của Phượng tộc đến Đại Hoang tự là danh chính ngôn
thuận, làm sao có khả năng khiến người nghi ngờ? Trước lúc phái Thiện Tri
Nhất tới, ta làm sao biết được sẽ kéo nhiều người tới nhảy vào như vậy, quấy rối
tung lên khiến mọi người đều nhìn chăm chú vào đây. Tên A Sĩ Hành đó quả
thực là loại cứt chó, cứ đi khiêu khích đám ruồi làm chúng vây quanh không
chịu rời đi.”
Không biết Tử Xuyên có tin những lời này hay không, gã lại hỏi sang chuyện
khác, “Tại Thiên Tộc sơn, ngươi nhảy ra bênh vực Long Hành Vân là không
sao, nhưng ngươi lại đánh nhau dữ dội với Trì Bích Dao, không khỏi quá nóng
nảy. Việc này không giống với phong cách làm việc của ngươi.”
Thiên Vũ: “Ân oán cá nhân giữa A Sĩ Hành và Trữ Bình Côn là chuyện cần giải
quyết riêng tư, không biết mụ đàn bà Trì Bích Dao kia uống nhầm thuốc gì,
muốn giúp người của mình chẳng phải là chuyện đơn giản sao? Vậy mà ả ta lại
trực tiếp đi đâm chọc tới Dã Tiên. Người làm việc phía dưới bị bắt cũng không
sao, nhưng khiến cho Thiện Tri Nhất cũng bị bắt đi. Ngươi cũng biết tuyến trên
của Thiện Tri Nhất chính là ta, ta không ra tay vớt Thiện Tri Nhất ra thì làm sao
được? Nếu như ta thấy chết mà không cứu, Thiện Tri Nhất tất nhiên sẽ khai ra
ta.”
Tử Xuyên: “Lần này, theo dõi A Sĩ Hành là vì cái gì?”
Thiên Vũ: ” ‘Bất tử truyền thuyết’ của Phượng tộc có liên quan tới tiên nhân, ta
cảm thấy A Sĩ Hành tới đây có thể có ý đồ, cho dù phán đoán sai lầm thì đây
cũng là một cơ hội để cho hắn thành lập quan hệ với Thiện Tri Nhất, thuận lợi
cho phía bên Thiện Tri Nhất tiếp tục theo dõi hắn trong tương lai. Với thân phận
và bối cảnh của Thiện Tri Nhất, hầu hết mọi người đều mong muốn kết giao.”
Tử Xuyên rõ ràng có nghi ngờ, “Khi xảy ra chuyện tại Thiên Tộc sơn, ngươi
biết rõ mình có thể sẽ bị nghi ngờ, không để cho Thiện Tri Nhất thoát thân càng
sớm càng tốt, trái lại còn để cho hắn tiếp tục mạo hiểm vì một suy đoán không
thể xác định?”
Thiên Vũ: “Nếu như chỉ là suy đoán thì thôi đi. Vấn đề là trong thời điểm tại
Thiên Lưu sơn lại tra xét được chút khác thường, mà Thiện Tri Nhất vốn cũng
đã lảng tránh rồi, nào ngờ A Sĩ Hành, Xích Lan và Dược Đồ sau một phen giày
vò tại Thúy Vũ hồ, dường như đã tìm được manh mối gì đó có liên quan đến
tiên phủ. Vì vậy ta mới để cho Thiện Tri Nhất âm thầm xuất thủ. Không nghĩ tới
đó lại là một cạm bẫy do Đại thánh ngầm đồng ý.”
Về chuyện cạm bẫy, Tử Xuyên đã biết được toàn bộ quá trình từ Thiện Tri
Nhất, điều mà gã quan tâm chính là những chuyện trước đó, “Tra xét được điều
gì khác thường ở Thiên Lưu sơn?”
Thiên Vũ: “Cháu gái của Phượng Kim Kỳ là do chính hắn bắt đi. Nói cách
khác, đầu quan truyền thừa của tộc trưởng Phượng tộc bị lấy trộm cũng rất có
khả năng không phải bị trộm, mà là bị chính Phượng Kim Kỳ giấu đi.”
Lời này của y có phần đánh tráo khái niệm, trước khi người của y lần ra được
nơi ẩn náu bí mật của A Hoàn, y căn bản không biết những điều này.
Tử Xuyên lập tức truy hỏi: “Vì sao Phượng Kim Kỳ làm như vậy?”
Thiên Vũ: “Không biết, tại trước khi Thiện Tri Nhất bị lộ, ta đang phụ trách
điều tra việc này, vừa mới tìm được địa điểm ẩn náu bí mật của cháu gái
Phượng Kim Kỳ thì lại chậm một bước, đã bị Phượng Kim Kỳ nhận ra, khẩn
cấp chuyển người đi nới khác. Sau đó Thiện Tri Nhất bại lộ, mặc dù ta bị gạt
sang một bên nhưng căn cứ vào tình hình trước đó ta tra tìm khắp nơi không có
kết quả, ta nghi rằng Phượng Kim Kỳ chơi trò bóng tối dưới đèn, rất có khả
năng cô ta được giấu tại trong thụ tổ…”
“Thụ tổ?” Tử Xuyên động dung, trầm tư một chút rồi gật đầu nói: “Thì ra là thế,
xem ra đã có người giành trước rồi.”
Thiên Vũ hơi kinh ngạc, “Thụ tổ xảy ra chuyện gì?”
Tử Xuyên hỏi ngược lại: “Ngươi không biết thụ tổ xảy ra chuyện gì ư?”
“…” Thiên Vũ trầm mặc, vẻ mặt trầm trọng.
“Với những gì ngươi đã làm, Đinh Giáp Thanh không để cho ngươi tiếp xúc với
điều gì là chuyện bình thường. Thụ tổ đã bị hủy rồi…” Tử Xuyên kể lại đại khái
chuyện đã xảy ra tại thụ tổ.
Sau khi nghe được điều này, Thiên Vũ lẩm bẩm tự nói, “Ai làm chứ? Tôn nữ
của Phượng Kim Kỳ và đầu quan rốt cuộc ẩn giấu điều gì đáng giá để phí nhiều
tâm tư như thế…”
Tử Xuyên không có tiếp tục tra hỏi nữa, nếu người ta đã không muốn nói tiếp,
với kiểu tra hỏi như thế này, mình có hỏi tiếp cũng không hỏi ra được điều gì.
Mà gã cũng không tin rằng người này có thể thành thực nói ra toàn bộ mọi
chuyện, vì vậy gã căn dặn một câu, “Chú ý đến động thái của phía bên Đinh
Giáp Thanh, nếu kết quả cuối cùng không khiến ta hài lòng, ngươi tự cân nhắc
xem mình có còn cần thiết tồn tại nữa hay không.”
Gã chẳng quan tâm đến việc bây giờ Đinh Giáp Thanh có cắt bỏ quyền lực của
Thiên Vũ hay không, đó là điều mà Thiên Vũ phải tự nghĩ biện pháp, gã không
muốn thứ rác rưỡi vô dụng.
Gã cũng không muốn dông dài thêm nữa, hiện tại gã cần trở về sắp xếp, tổ chức
hành động cho phù hợp với những phát hiện mới.
Thiên Vũ đáp lại: “Nếu có việc gì, liên hệ với ai?”
“Ngươi chỉ cần xuất hiện tại đây, đi qua đi lại, sẽ có người liên hệ với ngươi.”
Tử Xuyên vừa nói xong câu này đúng lúc có một cơn gió tràn tới, thổi qua bụi
cỏ, người ở trong đó thoáng cái liền biến mất theo những ngọn cỏ rung rinh.
Thiên Vũ liếc nhìn, sau khi cơn gió tan đi, y chậm rãi nhìn về phía trước, nhỏ
giọng lẩm bẩm một câu gần như không thể nghe tiếng, “Xem ra người nhà của
Thiện Tri Nhất đã được cứu ra rồi…”
Ngay khi nhìn thấy Tử Xuyên xuất hiện ở trước mặt mình, y liền biết được rồi.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của y, Tử Xuyên có thể bắt được Thiện
Tri Nhất, vốn là nhờ y tiết lộ bí mật.
Ngoài ra, địa điểm có khả năng là nơi ẩn nấp của cháu gái Phượng Kim Kỳ
cũng là do y tiết lộ ra ngoài dựa vào những kết quả lục soát do y phụ trách mà
suy đoán ra.
Có thể phái người tiết lộ bí mật, chứng tỏ y vẫn còn có một chút nhân sự để sử
dụng, dù sao y cũng đã xây dựng thế lực tại Thiên Lưu sơn nhiều năm, cũng
chứng tỏ y vẫn chưa hoàn toàn mù điếc, cho nên y cũng biết biến cố xảy ra tại
thụ tổ, chỉ là y cố ý giả vờ hồ đồ mà thôi.
Y suy đoán không sai, Nhị Động chủ Ô Ô của Thiên Lưu sơn đã xuất hiện tại
bên trong căn nhà sàn của Bạch Sơn, báo cáo tình hình khẩn cấp, người nhà của
Thiện Tri Nhất đã bị người cướp đi.
Nghe được tình huống như vậy, trên mặt Bạch Sơn không biểu lộ chút dao động
nào, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, “Nhiều người như vậy mà lại đi tập trung
cùng một chỗ, làm sao che giấu được hành tung? Đã biết rõ Thiện Tri Nhất bị
cướp đi, đã biết Thiện Tri Nhất có thể sẽ cứu người nhà của mình, vì sao không
phân tán người nhà của hắn ra? Loại chuyện này còn cần ta nhắc nhở sao? Ở
trong mấy người các ngươi, thực lực của lão Tam mặc dù không phải mạnh
nhất, nhưng không thể không nói, năng lực làm việc lại là tốt nhất.”
Ý ở trong lời nói nghĩa là, nếu lão Tam làm việc này, sẽ không xảy ra chuyện
như vậy.
Ô Ô ngồi quỳ tại trước mặt y chen vào một câu, “Cần cho lão Tam tham gia
chia sẻ một ít việc không?”
Bạch Sơn không tiếp nối vấn đề này, đứng lên, đi tới trước cửa sổ đứng chắp tay
sau lưng, “Xem ra Thiện Tri Nhất đã mở miệng rồi, đã khai ra độc thủ đứng
phía sau là ai, sẽ là kẻ nào chứ?”
Y đứng trước cửa sổ lặng im một lúc, sau đó xoay người lại đi tới trước Ô Ô
đang ngồi quỳ, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thiện Tri Nhất đã bị người cướp đi,
tôn nữ của Phượng Kim Kỳ cũng bị người cướp đi, thụ tổ của Phượng tộc cũng
bị hủy hoại, đầu quan rất có đã rơi vào trên tay người khác. Toàn bộ manh mối
chúng ta nắm giữ được đều bị cắt đứt, ngươi nói làm sao bây giờ? Ai có thể nói
cho ta biết, vì sao Phượng Kim Kỳ muốn che giấu tôn nữ của mình và chiếc đầu
quan kia, trong đó đến cùng ẩn chứa bí mật gì?”
Ô Ô nói: “Có nên trực tiếp bắt lấy Phượng Kim Kỳ hỏi cho rõ ràng hay không?”
Bạch Sơn phì cười nói: “Loại xương già này, loại thủ lĩnh bộ tộc này là có tín
niệm để chịu trách nhiệm, không phải loại người đặt lợi ích là trên hết, cưỡng
bức lợi dụ chưa chắc đã dùng được, vạn nhất hắn không mở miệng thì phải làm
sao? Nào là bắt người, nào là cướp đoạt, ngay cả thụ tổ cũng bị người phá hủy,
một loạt chuyện lớn như vậy xảy ra, ngươi cho rằng Dã Tiên là người điếc sao?
Nói không chừng hắn đang chờ chúng ta, chúi đầu lao vào để nhận lãnh hết toàn
bộ những chuyện kẻ khác làm ư?”
Ô Ô nói: “Còn có một đầu mối khác có thể lần theo, Tô Bán Hứa của Cẩm quốc
tiền trang. Tình huống gã xuất hiện tại bên cạnh A Sĩ Hành có phần tương tự
với Thiện Tri Nhất, có lẽ cũng biết chút gì đó, có thể bắt tới tra hỏi thử xem.”
Bạch Sơn trầm tư một chút, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi có thể chú ý tới hắn,
những người khác cũng có thể để mắt tới, vẫn là câu nói kia, đã xảy ra nhiều
chuyện như vậy, Dã Tiên có khả năng đã mở to mắt nhìn chằm chằm vào đây,
nói không chừng hắn đã đến Phượng tộc, rất có thể sẽ giết người lập uy. Kẻ nào
đụng vào hắn trong cơn tức giận kẻ đó không may. Nếu muốn bắt người không
thể cứng rắn xông tới, phải làm lặng yên không một tiếng động.”
“Ừ, sẽ tính toán kỹ càng trước.”
Trên vách núi, Thiên Vũ khoác áo choàng đen đi qua đi lại, sau khi Tử Xuyên
rời khỏi y vẫn không có rời đi, tựa hồ là để kiểm chứng lời Tử Xuyên nói, y
đứng lẳng lặng một hồi lâu, sau đó y bắt đầu đi qua đi lại trên vách núi này.
Lúc dừng lúc đi, đi qua đi lại rất lâu, khi trên đỉnh núi xuất hiện một cơn gió vù
vù thổi qua, trong bụi cỏ gần đó truyền đến âm thanh rất nhỏ, một thân ảnh lẻn
tới, là một nữ nhân, nửa quỳ chồm hổm ở trong đó.
Thiên Vũ liếc mắt nhìn, khóe miệng hiện nét mỉm cười, người tới là người quen
cũ của y, đại hành tẩu Hướng Lan Huyên của Đại Nghiệp ty.
Y tựa như đi qua đi lại đã mệt, dừng bước tại bên mép vách núi, ngồi xuống,
“Hướng đại hành tẩu, ta đã có suy đoán người liên hệ với ta, có khả năng sẽ là
ngươi.”
Hướng Lan Huyên ít nhiều có chút không kiên nhẫn, “Chưởng lệnh của chúng
ta hỏi, ngươi mới vừa gặp mặt hắn, vì sao còn muốn gặp mặt?”
Thiên Vũ như cười như không, “Ngươi xinh đẹp như thế, dáng người uyển
chuyển, phong vận mê người như thế, ta nhớ ngươi, muốn gặp ngươi, không
được sao?”
Hướng Lan Huyên mặt sa sầm xuống, “Đừng có ở đây đánh rắm, không có việc
gì ta đi trước.”
Thiên Vũ nói với vẻ trêu chọc: “Ta là sắp bận rộn làm việc giúp ngươi a, chỉ sợ
nói ngươi lấy thân báo đáp cũng không quá đáng.”
Hướng Lan Huyên xì một tiếng, “Giúp ta? Ngươi còn là bớt nghĩ nhiều đi, ta
không biết đẻ trứng.”
Cùng lúc quan sát xung quanh, không muốn tán gẫu với y, bày ra bộ dạng muốn
rời đi cho đối phương nhìn thấy.
Uy hiếp hữu hiệu, Thiên Vũ lập tức chuyển đổi đề tà, nhàn nhạt nói một câu,
“Tô Bán Hứa là người của ngươi, đúng không?”