A Lạc Công lắc mình hạ xuống tại bên cạnh ông ta, trên tay còn có tấm da thú
đỏ tươi vừa tranh thủ khẩn cấp lấy ra.
Tấm da thú bị lửa xông khói nhuộm, mặc dù trông vẫn còn nguyên vẹn, nhưng
bề mặt quả thực đã bị những đốm lửa rơi xuống đốt cháy ra không ít vết rỗ lốm
đốm, màu lông đã bị tổn hại.
A Lạc Công nhấc tay khoác tấm da thú màu đỏ tươi lên người Phượng Kim Kỳ,
bi phẫn nói: “Tộc trưởng, chuyện này thực sự là không coi ai ra gì, hoàn toàn
không để Phượng tộc chúng ta vào mắt, khinh người quá đáng, cần mời Đại tộc
trưởng ra mặt.”
Những chuyện này là do kẻ nào làm ra, đã có khoanh vùng phạm vi, người bình
thường không có khả năng lớn mật như vậy, cũng không có thực lực để lớn mật
như thế.
Trên khuôn mặt già nua của Phượng Kim Kỳ lộ ra nét cười giễu cợt, hừ hừ cười
nhạt, “Hắn vẫn nói như cũ, thuận theo tự nhiên.”
A Lạc Công khó thể tin nổi, “Vì sao? Đại tộc trưởng không đến mức sẽ sợ bọn
họ a.”
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, Phượng Kim Kỳ nắm chặt hai tay: “Có trời mới biết
hắn muốn làm gì.”
Hiện trường tiếp tục hỗn loạn thêm một khoảng thời gian, đám người bận rộn
khiêng một số thi thể ra khỏi thụ tổ đã bị lật úp, đây đều là những người lúc
trước xông vào trong thụ tổ để chữa cháy. Cũng có không ít người sống sót,
theo những lời bọn họ kể chung, khi bọn họ tiến vào thì không hiểu ra sao bị
người làm ngất đi, nhưng không bị giết hại ngay tại chỗ.
Tổng kết lại, hầu hết những người chết là bởi vì không thể nhúc nhích dẫn đến
bị lửa đốt chết hoặc bị khói làm chết ngạt, và đa số người sống sót đều bị
thương do va chạm khi thụ tổ đổ xuống.
Phượng Kim Kỳ lắng nghe các tộc nhân kể lại, đối với hành vi không hạ sát thủ
ngay tại chỗ của hung thủ, ông ta không chút nào cảm thấy bất kỳ có dấu hiệu
hạ thủ lưu tình nào, trái lại còn cảm nhận sâu sắc được sự tàn nhẫn vô tình của
hung thủ.
Rõ ràng có nhiều người sống sờ sờ như vậy nằm trong đó, nhưng vẫn phóng hỏa
đốt cháy, hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của tộc nhân Phượng tộc.
Hung thủ rõ ràng đã lấy được thứ mình muốn, và cũng có thực lực để dễ dàng
thoát thân, nhưng vẫn không lưu tình chút nào ra tay phá hủy thánh thụ, biểu
tượng lâu đời của Phượng tộc, chỉ vì để có thể giúp mình thoát thân càng thêm
hoàn mỹ mà thôi.
Tính mạng của người Phượng tộc, cây thánh thụ sừng sững vô số năm tượng
trưng cho Phượng tộc này, tại trong mắt người ta chỉ giống như con kiến và gỗ
mục, có thể dễ dàng xóa bỏ.
Khói đã tan đi, chỉ là trong không trung vẫn còn có chút mờ mờ xám, trên
Phượng Đầu lĩnh đen thui bẩn thủi, Nam Trúc đứng trên bãi đất bằng trước cửa
sơn động nhìn ra xa, cất tiếng cảm khái, “Phượng Đầu lĩnh đã bị hói rồi, đã biến
thành Ô kê lĩnh.”
Dữu Khánh nghiêng đầu lườm gã một cái, “Miệng ngươi tiện như thế, cẩn thận
người ta nghe được sẽ không vui. Hiện tại chúng ta vẫn còn tại trong tay bọn
họ, đến cùng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Nam Trúc có chút cẩn thận, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có người của
Phượng tộc, tức thì lại không thèm bận tâm.
Người của Phượng Đầu lĩnh cũng không thảnh thơi để bận tâm tới bọn hắn, họ
vẫn còn đang bận rộn dọn dẹp, giải quyết hậu quả…
Trong khung cảnh núi rừng hoang sơ và nguyên thủy, bên trong căn nhà gỗ thô
sơ giữa sườn núi, Lạc Vân Phinh lật xem món hàng mây đan trang trí hoa tươi
và lông vũ trên tay.
Đây chính là vật bị mất trong thụ tổ Phượng Đầu lĩnh, người cướp giật nó từ
trong tay Phượng Kim Kỳ chính là bà ta.
Mông Phá đứng bên cạnh có chút nghi hoặc, thứ này là thứ gì, Địa Mẫu đích
thân xuất mã, gây ra náo động lớn như vậy tại Phượng Đầu lĩnh chỉ là vì để lấy
được món đồ không chút thu hút này từ trong tay Phượng tộc sao?
Trước đó, y ẩn nấp tại trong khu vực Phượng Đầu lĩnh đó để phối hợp tác chiến,
cũng có thể nói là quan sát, cho nên y biết rõ đã xảy ra chuyện gì tại Phượng
Đầu lĩnh, y nhận thấy người nữ nhân này thực sự là dám hạ thủ a, may mà làm
rất sạch sẽ, chắc hẳn Dã Tiên không thể xác định được là ai làm, nếu không, tám
chín phần mười người ta cũng sẽ đến kinh thành Cẩm quốc thăm Ty Nam phủ
một chuyến. Nghĩ đến điều đó, y cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Lật qua lật lại nhìn một lúc, sau đó Lạc Vân Phinh thử rút từng bông hoa cắm
trên món đồ mây đan ra, rất nhanh liền lấy ra sạch sẽ, chỉ còn lại những chiếc
lông vũ cắm trên đó.
Bà ta lại lật qua lật lại nhìn xem một lúc, sau đó thuận theo độ đàn hồi và độ
cong vốn có của món đồ mây đan, bà ta thử cuộn nó lại, quả nhiên biến thành
hình dạng của một chiếc đầu quan.
Bà ta lập tức hỏi: “Thứ này có giống với chiếc đầu quan của Phượng Kim Kỳ
không?”
Mông Phá ngập ngừng nói: “Ta đã nhiều lần nhìn thấy chiếc đầu quan Phượng
Kim Kỳ đội trên đầu, nhưng ta không quá để ý đến mấy món trang sức cắm mấy
chiếc lông chim này. Trông có phần giống, nhưng ta không dám khẳng định.”
Ngay cả y cũng không để ý, Lạc Vân Phinh trước đây thì càng không đặt nặng,
càng không có ấn tượng gì.
Tuy nhiên Mông Phá vẫn cất tiếng thử nhắc nhở, “Chưởng lệnh, không phải nói
trên chiếc đầu quan truyền thừa của Phượng tộc mà Phượng Kim Kỳ đội có lông
phượng vũ sao? Phượng vũ chắc hẳn bất phàm, có lông phượng vũ tự nhiên
chính là đồ thật.”
Điều này còn cần y phải nhắc nhở sao, sau khi lấy được thứ này vào tay, ai có
thể nhịn được không cảm thấy hứng thú với lông phượng vũ trong truyền
thuyết? Lạc Vân Phinh đã chú ý tới rồi.
Bà ta thuận tay đưa món đồ mây đan cắm các loại lông chim cho y, “Ta chưa
từng thấy lông phượng hoàng bao giờ.”
Bà ta nói rất thẳng thắn, không chút tự ti vì kiến thức không đủ.
Động tác này ngụ ý là, ta không nhận ra, ngươi nhìn thử xem.
Mông Phá nghẹn lời, không biết phải đáp làm sao, y rất muốn nói, ngươi chưa
từng nhìn thấy thứ đó, ta cũng chưa từng thấy a, đoán chừng khắp thiên hạ này
chỉ có một mình Phượng Kim Kỳ nhận ra được?
Tất nhiên, y vẫn thành thật cầm vào trong tay xem xét, nhìn qua nhìn lại rồi
cũng cảm thấy đau đầu, thỉnh thoảng lẩm bẩm nghi ngờ.
“Lông vũ của Phượng hoàng hẳn phải là rất đẹp a, có phải là chiếc lông xinh
đẹp nhất này không chứ?” Y vuốt vuốt chiếc lông vũ màu sắc tươi tắn xinh đẹp
nhất, hỏi chủ tử.
Lạc Vân Phinh không thốt tiếng nào, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm y,
giống như đang nói, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?
Mông Phá rịn mồ hôi, y cũng không dám xác định, cầm lấy chiếc lông vũ tươi
đẹp nhất đó trong tay, thi pháp dò xét, phát hiện thấy nó hẳn chỉ là một chiếc
lông chim bình thường, không cảm nhận được có điều gì đặc biệt để có thể cho
thấy nó là phượng vũ?
Nếu thật sự không thể làm rõ được thì chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất, y thi
pháp dò xét một vòng, không bỏ sót bất kỳ một chiếc lông vũ nào, cho dù là
lông vũ nhìn đẹp hay lông vũ bình thường, nói chung đều dò xét cẩn thận một
lần. Cuối cùng đành bó tay, phát hiện thấy ngoại trừ hình dạng bên ngoài không
giống nhau ra, thực sự không nhận thấy có điểm nào khác biệt rõ ràng.
Y rất muốn hỏi vị chủ tử này của mình, ngươi xác định thứ ngươi lấy về chính
là đầu quan truyền thừa của Phượng tộc chứ? Y nhìn những bông hoa bị rút ra
thả trên mặt đất, không biết Địa Mẫu nghĩ như thế nào, thứ này vừa cắm hoa
vừa cắm lông chim, nhìn như thế nào cũng rất không đáng tin cậy, có thể xem là
thật sao? Nhưng y lại không thể nói Địa Mẫu cái gì.
Lạc Vân Phinh cũng nhận ra được sự ngập ngừng của y, giọng điệu hơi có vẻ
tiếc nuối: “Nếu biết sớm như vậy thì ta nên bắt luôn cả Phượng Kim Kỳ về đây
cho rồi.”
Vậy chẳng phải sau đó cần phải giết chết tộc trưởng Phượng tộc để bịt miệng
sao? Mông Phá lẩm bẩm trong lòng, trên miệng lại đưa ra một đề nghị khác,
“Nha đầu kia, cô cháu gái của Phượng Kim Kỳ ở trong tay chúng ta, chắc hẳn
đã rất nhiều lần nhìn thấy đầu quan, có thể thử đưa cho cô ta xác nhận xem
sao.”
Đây quả thực là một biện pháp, Lạc Vân Phinh gật đầu đồng ý, rồi cũng đích
thân đi theo.
Trước lúc đi, hai người còn làm che đậy một chút, một người khôi phục lại bộ
dạng che mặt của người thẩm vấn, một người lại giấu kín người trong chiếc áo
choàng có mũ trùm đầu.
Người vẫn còn đang nhốt tại trong sơn động.
Đi đến lối vào sơn động, Mông Phá cố ý bẻ vòng món đồ mây đan thành hình
dạng đầu quan, chắp tay sau lưng rồi mới đi vào.
Nhìn thấy hai người này lại tới đây, A Hoàn với sắc mặt tiều tụy chỉ ngẩng đầu
nhìn thoáng qua, cô ta đã không trông chờ bọn họ dễ dàng buông tha cho mình.
Cô ta cũng không biết những người này có tuân thủ hứa hẹn thả gia gia mình ra
hay không, nhưng bề ngoài họ quả thực đã làm điều đó cho mình thấy rồi, đã để
cho cô ta tận mắt nhìn thấy “Phượng Kim Kỳ” được thả ra, đích thân cô ta nhìn
thấy gia gia rời đi với chấn thương đầy người, chỉ là không biết sau đó có bị
chặn lại giết chết hay không.
Mông Phá ra hiệu cho người trông coi đi ra ngoài tránh đi, sau đó mới đưa đầu
quan giấu sau lưng ra trước mặt A Hoàn, cười nói: “A Hoàn, cho ngươi xem thứ
này hay lắm, nhìn xem đây là cái gì.”
A Hoàn nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn vô thần vừa mới chạm đến đầu
quan, lập tức trợn tròn hai mắt, cả kinh kêu lên: “Đầu quan của gia gia!”
Ngay lập tức, cô ta lại lộ vẻ buồn bã, cảm thấy tai họa này đều là do mình rước
tới, nhất định là vì mình để lộ bí mật về phượng vũ, cho nên những người này
mới lấy đầu quan vào tay.
Lạc Vân Phinh và Mông Phá nhìn nhau, đã yên tâm rồi, chỉ cần có những lời
này của A Hoàn là đủ, nếu có thể để cho A Hoàn vừa nhìn qua liền nhận ra thì
nhất định là không sai.
Đáng tiếc là, trong lần bị thẩm vấn trước đó, A Hoàn đã nói rằng, cô ta cũng
không biết chiếc lông vũ nào trên đầu quan của gia gia là lông phượng vũ.
Hai người không có nói gì thêm, lập tức xoay người rời đi, khiến cho A Hoàn ở
bên trong có chút sững sờ, hoàn toàn không hiểu đây là chuyện gì.
Đi ra khỏi sơn động, Lạc Vân Phinh lấy lại đầu quan cầm trong tay tiếp tục lật
qua lật lại nhìn xem, tựa như cảm thấy nhẹ nhõm, “Thứ này được giấu quá sơ
sài, chẳng khác gì không giấu, chỉ tùy tiện ném ở bên cạnh, suýt chút nữa đã bị
ta đốt lửa đốt cháy, cũng may. Ta đã nói mà, lúc đó tình thế cấp bách, Phượng
Kim Kỳ để ý đến thứ này nhất, hẳn là không sai.”
Mông Phá lập tức thuận thế vỗ mông ngựa, “Chưởng lệnh đích thân xuất thủ, tự
nhiên sẽ không có sai lầm.”
Lạc Vân Phinh lại kéo áo choàng ra ném cho y, lóe lên lướt về căn nhà gỗ giữa
sườn núi, lật nhìn, quan sát tỉ mỉ, phân biệt từng chiếc lông vũ, nếu như đã được
xác nhận, đúng là Đầu quan truyền thừa của Phượng tộc, vậy thì giống như lời
bà ta đã nói vừa rồi, trong tình thế cấp bách đó, Phượng Kim Kỳ lại quan tâm
như vậy, ở trong này chắc hẳn phải có lông phượng vũ.
Sau khi thu dọn một chút, Mông Phá đi tới sau nhìn thấy vậy, liền hiến kế,
“Chưởng lệnh, ngoại trừ tìm Phượng Kim Kỳ để xác nhận, ta còn có một cách
có thể phân biệt đâu là lông phượng vũ.”
“Nói đi.”
“Tìm người am hiểu các loại lông chim đưa cho họ phân biệt xác định rõ từng
chiếc lông vũ trên đầu quan, còn lại không nhận ra, rất có khả năng là lông vũ
phượng hoàng.”
Lạc Vân Phinh hơi sửng sốt, trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Cách này khả
thi. Việc chúng ta không nhận ra phượng vũ, có lẽ phía bên Phượng Kim Kỳ
cũng đoán được, nếu còn đến tìm hắn rất dễ dàng rơi vào trong hố. Ngươi lập
tức tìm người tới xác minh đi, phải nhanh.”
“Vâng.” Mông Phá nhận lệnh nhanh chóng đi chấp hành.
Không tốn quá nhiều thời gian liền có được kết quả, sau khi mặt trời xuống núi
không bao lâu, đã tìm được những người hiểu biết rõ về sơn dã phi cầm ở trong
bộ lạc gần đây, vì để cho ổn thỏa, Mông Phá tìm hai người từ hai bộ lạc khác
nhau để thẩm tra đối chiếu kết quả, một lão già và một nam tử cường tráng tuổi
không còn trẻ.
“Đây là linh vũ của Bích Vân trĩ, đây là lông vũ của Kim Hoàn thước, đây là
của Hỏa Vân thước, đây là Tam Đoạn cẩm…”
Người đầu tiên phân biệt chính là nam tử cường tráng, gã vừa vuốt từng chiếc
lông vũ vừa nói ra. Mông Phá ở bên cạnh ghi chép lại từng cái, Lạc Vân Phinh
giấu mình trong áo choàng ở bên cạnh lắng nghe.
Không hổ là người quen thuộc các loại lông chim, gã làu làu nói ra lai lịch từng
chiếc lông vũ trên đầu quan như lòng bàn tay, có thể nói cái gì cũng biết.
Nhưng vấn đề cũng xuất hiện tại đây, mấy chục chiếc lông vũ trên đầu quan vậy
mà đều được nhận ra, không sót lại một chiếc lông nào. Mông phá ở bên cạnh
ghi chép cẩn thận lại có phần trợn mắt há mồm, “Ngươi xác định ngươi không
có nhận sai chứ?”
Nam tử cường tráng có chút tự phụ nói: “Có một số lông chim tuy rằng hiếm có,
nhưng đều là sơn cầm chúng ta có thể nhìn thấy được tại vùng này. Ta từ nhỏ đã
săn thú trong núi, rất quen thuộc đối với những thứ này, không có sai.”
Được rồi, Mông Phá tạm thời mời gã đi nghỉ ngơi, tiếp đó đổi lão già của bộ tộc
khác đến.
Vì để tránh nhầm lẫn, Mông Phá căn cứ vào ghi chép vừa rồi, yêu cầu lão đầu
nhận dạng theo trình tự giống như lúc trước.
Lão đầu cũng nói ra làu làu, có một số thậm chí còn không cần nhìn kỹ, tay vừa
sờ qua là có thể nói ra lai lịch, nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho Lạc Vân
Phinh và Mông Phá thật lâu không nói nên lời.
Sau khi xác minh xong, hai bản kết quả được đối chiếu nhiều lần, không hề sai
lệch, kết quả hai người đưa ra hoàn toàn giống nhau, cũng có nghĩa là, hai người
này quả thực là chuyên gia.
Chuyện này thực sự bối rối, phượng vũ đi đâu rồi?