Phượng Đầu lĩnh sở dĩ được gọi là Phượng Đầu lĩnh, bởi vì cây cổ thụ xa xưa
này chính là biểu tượng trong lòng người Phượng tộc, nó tựa như là chiếc mào
trên đầu phượng hoàng, bây giờ đột nhiên bốc cháy, khiến các tộc nhân xung
quanh kinh hãi ùn ùn chạy đi cứu hỏa, nhưng thế lửa lại có vẻ càng cứu càng
lớn, thật sự quỷ dị.
Xích Lan các chủ bước ra ngoài nhà sàn nhìn về phía xa, Dược Đồ đi ra ngoài
nhà sàn dõi mắt nhìn xa, đều là vẻ mặt nghiêm trọng.
Bên ngoài sơn động, đám người Dữu Khánh cũng là như thế, kiễng chân nhìn
chằm chằm về phía khói đặc bốc lên cuồn cuộn, cực kỳ ngạc nhiên.
Nam Trúc há miệng cảm thán, “Ai dà, thụ tổ tại sao lại cháy chứ?”
Dữu Khánh cau mày nói: “Việc này rất bất thường, nhà người thế tục nếu như
nói bị đốt cháy còn được, thụ tổ có nhiều tu sĩ trông coi như vậy, có lỡ bị cháy
cũng sẽ được nhanh chóng dập tắt, lửa làm sao có thể càng cháy càng lớn?”
Nam Trúc thổn thức, “Tối hôm qua đã đủ náo nhiệt lắm rồi, bây giờ ngay cả
chiêu bài của Phượng Đầu lĩnh cũng bốc cháy, hết chuyện này đến chuyện khác,
quả thực không bình thường.” Gã quay đầu nhìn sang Dữu Khánh, “Không phải
là có liên quan với mấy chuyện mà ngươi đã làm chứ?”
Gã đang đề cập đến chuyện Dữu Khánh kéo hết người này đến người khác
xuống nước lúc trước, đang có người ngoài tại đây, gã không tiện nói rõ ra.
Hướng Chân ở bên cạnh nghe hỏi như vậy thì nhìn đến, không biết ám chỉ
chuyện gì.
Dữu Khánh đã ngầm hiểu, nhưng ở ngay trước mặt người ngoài hắn sẽ không
thừa nhận, huống chi hắn cũng thật sự không biết có chuyện gì đang xảy ra, cho
nên lập tức phủ nhận: “Chúng ta bị hạn chế tại nơi này, không thể rời đi, liên
quan cái rắm gì tới ta.”
Nam Trúc cười ha hả, lại quay nhìn về nơi bốc khói cuồn cuộn, tựa như đang tự
nói với mình: “Lúc trước chúng ta thật nhiều việc a, làm sao đột nhiên lại giống
như đã biến thành người xem rồi.”
Dữu Khánh cũng nhìn chằm chằm phía đó, lẩm bẩm: “Vụ cháy này tuyệt đối
không phải là tai nạn ngẫu nhiên, kẻ nào lại dám to gan lớn mật đốt cháy chốn
hạch tâm của Phượng tộc như vậy.”
Ngoại nhân có kinh hãi đến đâu cũng không có bàng hoàng như A Lạc Công
đang nóng lòng cứu hỏa.
Tình hình rõ ràng có điều gì đó không thích hợp, những người chạy vào trong
thụ tổ để cứu hỏa, không có một ai đi ra, thậm chí còn không có bất kỳ âm
thanh nào đáp lại, lão ta đã nhận ra được có người đang giở trò quỷ, vì vậy, lão
ta không thể không ngăn cản tộc nhân tiếp tục mù quáng xông vào trong.
Nhưng mà, đám người chỉ ở bên ngoài cứu hỏa là không thể dập tắt được lửa,
ngọn lửa dường như đang bùng lên bừng bừng ở bên trong đại thụ, lại còn có
gió giúp sức thêm cho thề lửa.
A Lạc Công vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, tự hỏi những kẻ đó có phải đã điên rồi
hay không, những chuyện bọn họ gây ra càng ngày càng điên cuồng, không chỉ
liên tục chạy đến Phượng tộc cướp người đem đi, bây giờ lại còn trực tiếp
phóng hỏa đốt cháy biểu tượng của Phượng tộc. Quả thực quá điên rồ.
May mắn là, ngọn lửa vừa mới bùng lên không bao lâu, trụ cột của Phượng tộc
đã trở về đúng lúc, Phượng Kim Kỳ cắt ngang bầu trời bay đến, nhìn thấy cảnh
tượng thụ tổ cuồn cuộn khói lửa, ông ta vừa sợ vừa giận, sát khí tràn ngập.
Lúc trước, khi ông ta sắp chạy về tới địa bàn của Phượng tộc thì bất ngờ bị một
người che mặt tập kích, chặn lại, sau một hồi giao đấu, ông ta phát hiện thấy đối
thủ tránh nhiều đánh ít, hoàn toàn không phải thật sự đánh nhau với mình, sau
khi nhận ra rằng người che mặt dường như đang cố ý cầm chân mình, ông ta
liền ý thức được có điều gì đó không ổn, lo lắng phía bên Phượng tộc có biến
cố, ông ta lập tức bất chấp tất cả thoát khỏi dây dưa, bỏ chạy, khẩn cấp quay trở
về, kết quả không ngoài dự liệu, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
“Tộc trưởng.”
“Là tộc trưởng trở về.”
Không ít tộc nhân đang cứu hỏa nhìn thấy Phượng Kim Kỳ lơ lửng trên không
trung, lập tức dồn dập hét lên, trong thời điểm kinh biến nhìn thấy được trụ cột,
tinh thần đều có chỗ dựa.
A Lạc Công lập tức kêu to, “Tộc trưởng, có kẻ cố ý phóng hỏa.”
Ở trong không trung, Phượng Kim Kỳ không có tâm trạng nghe lão ta giải thích
tỉ mỉ, hai tay vung lên, vỗ tay, hai tay giang ra khép lại, trong thiên địa kích
động lên dòng không khí, lập tức mạnh mẽ cưỡng ép dập tắt ánh lửa trong đại
thụ, khói vẫn còn nhiều, hỗn độn điêu linh.
Thấy lửa lớn bị dập tắt trong nháy mắt, các tộc nhân tham gia cứu hỏa ở xung
quanh tức thì thở phào nhẹ nhõm, trút được gánh nặng.
Phượng Kim Kỳ lóe lên xông vào đại sảnh thân cây, sải bước xâm nhập vào
trong màn khói, đi thẳng một góc bên sảnh.
Tại hai góc hai bên bảo tọa của tộc trưởng, mỗi bên đặt một chậu hoa cao đến
chân hình dạng như chiếc gùi, bên trong có cắm các loại hoa và các loại lông
chim đẹp mắt, các vật trang trí tương tự gồm cả những bộ xương thú treo đầy
trong phòng, đó là những vật trang trí trang trọng rất bình thường trong Phượng
tộc.
Phượng Kim Kỳ đi thẳng đến chậu hoa lông chim bên trái, thò tay vào trong lấy
ra một món hàng mây đan cắm hoa tươi và lông vũ, giống như một dải ruy băng
xinh đẹp, ông ta nhanh chóng lật xem kiểm tra, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bất
chợt vẻ mặt biến đổi, trên người đột nhiên bộc phát ra khí cơ hùng hồn, muốn
quay nhanh người lại nhưng có hai ngón tay duỗi ra điểm trúng vào lưng ông ta,
kiềm chế rồi rồi hóa giải cường đại khí cơ bùng phát ra từ trong cơ thể ông ta.
Sau lưng ông ta, một người giấu mình trong chiếc áo choàng đột ngột xuất hiện
như một bóng ma, một tay đặt tại trên lưng, liên tục lật tay điểm mấy chỉ, khiến
ông ta không thể nhúc nhích.
Trong mắt Phượng Kim Kỳ tràn đầy kinh hãi, có thể lặng yên xuất hiện bên
cạnh ông ta không một tiếng động, còn có thể dễ dàng xuất thủ hóa giải, kiềm
chế tu vi ông ta, có thể tưởng tượng được thực lực người này như thế nào.
Ông ta không thể nhúc nhích, chỉ thấy một góc áo choàng bay ra, bao trùm lấy
món hàng mây đan hoa tươi và lông vũ trong tay ông ta rồi kéo trở về, biến mất
khỏi tầm mắt ông ta, đồng thời mang theo cả món hàng mây đan trên tay đó.
Ông ta có thể cảm nhận được dưới lớp vải che phủ có một bàn tay cầm đi món
hàng mây đan trên tay mình, hai bàn tay còn vô tình chạm vào nhau.
Khóe mắt ông ta run rẩy kịch liệt, cho đến lúc này ông ta mới nhận ra được cơn
hỏa hoạn này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Ông ta cũng hiểu được vì sao trên đường về lại đột ngột bị tập kích, giữ chân
lại, đó là để khiến cho ông ta có cảm giác đã gặp nguy cơ và phải vội vội vàng
vàng quay trở về, cũng là để có thời gian báo tin cho người phóng hỏa, khi biết
được ông ta sắp về đến nơi, kẻ chờ đợi mới bắt đầu phóng hỏa.
Mục đích của người ta không phải để đốt hủy hoàn toàn thụ tổ, phóng hỏa quá
sớm sẽ vô dụng, sẽ khiến thứ người ta muốn lấy được cũng bị hủy đi.
Khi ông ta về đến nơi, thấy lửa lớn thì lập tức hiện lên hai ý nghĩ, đầu tiên là lo
lắng đồ vật sẽ bị lửa đốt, thứ hai là lo lắng đồ vật bị mất đi, có người muốn
phóng hỏa đốt hủy hiện trường để che giấu thứ bị lấy trộm.
Kết quả là, trong lúc vội vàng ông ta đã bị lừa gạt, chủ động lấy thứ người ta
tìm không được ra cho người ta.
Tất cả đều được thiết kế vừa đúng lúc, hơn nữa còn thật sự dám làm, thật sự
dám chơi đùa, nhìn qua liền biết là kẻ lão luyện đầy kinh nghiệm trong trò này,
nhẹ nhàng thoải mái đùa bỡn ông ta, sự hối hận và phẫn nộ trong lòng ông ta
không lời nào có thể diễn tả được, ông ta rất muốn nhìn xem phía sau rốt cuộc
là ai.
Người ngay tại sau lưng, nhưng ông ta không thể nhìn thấy, chỉ thấy một vài
đốm lửa bay ra, thắp cháy lên lại một số điểm cháy lúc trước, tiếp đó thi pháp
tạo gió, ánh lửa nhanh chóng hồi sinh, bùng cháy trở lại.
Những nơi lúc trước bị đốt cháy thành than vẫn còn rất nóng, nhiệt độ cao nên
bắt lửa rất nhanh, trong khắp thụ tổ lại lần nữa dấy lên ngọn lửa. Ông ta chỉ có
thể bất lực mở to mắt nhìn, nhìn thấy bóng người lắc lư trong khói mù và ánh
lửa rồi biến mất ở sau lưng.
Nói thì chậm, nhưng thực tế khoảng thời gian từ khi lửa bị dập tắt cho đến khi
lửa bùng cháy trở lại rất ngắn ngủi.
Bên ngoài lại vang lên tiếng hét lên kinh hãi.
A Lạc Công đang chỉ đạo tộc nhân xử lý hiện trường cũng kinh hãi với tình
cảnh này, nhận thấy tình hình không ổn, lão ta không quan tâm tới nguy hiểm có
thể xảy ra, khẩn trương lao vào cửa hang đã bị lửa ngăn chặn, xâm nhập vào
trong sảnh cây tràn ngập khói mù, đồng thời liên tục gọi to, “Tộc trưởng, tộc
trưởng…”
Rất nhanh, lão ta nhìn thấy được Phượng Kim Kỳ đứng thẳng bất động trong
khói mù, lập tức tiến tới gọi, “Tộc trưởng, ngài…” Rồi chợt nhận ra khác
thường, lão ta nhanh chóng xuất thủ kiểm tra, phát hiện tộc trưởng đã bị khống
chế, lão ta rất kinh ngạc, không nghe thấy có động tĩnh giao đấu nào a, ai có thể
yên lặng khống chế được tộc trưởng?
May mắn chính là, tộc trưởng không có bị thương nơi nào.
Không may chính là khi lão ta chuẩn bị ra tay cởi bỏ cấm chế cho Phượng Kim
Kỳ thì vang lên tiếng chấn động ầm ầm, thân thể lắc lư giống như đất rung núi
chuyển, những thứ trong tầm mắt nghiêng đi, lão ta nhanh chóng thi pháp bảo
vệ Phượng Kim Kỳ.
Những người từ xa nhìn thụ tổ giật nảy mình, đám người Dữu Khánh kinh ngạc
há to miệng, sửng sốt nhìn, mặt đầy vẻ khó thể tin nổi.
Ánh lửa bắn tung tóe trên Phượng Đầu lĩnh, cây đại thụ xa xưa kia bị gãy
ngang, mọi người mở to mắt nhìn nó đổ xuống.
Xích Lan các chủ và Dược Đồ thực sự chấn động, không quan tâm đến lệnh ước
thúc của Phượng tộc nữa, lần lượt lóe lên, lướt đến phía đó nhìn xem rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì.
Về phần những người đứng ở dưới cây, trong ánh lửa nổ tung ra, người thì ôm
đầu, người thì che mặt, những người ở phía đại thụ đổ xuống thì dồn dập mau
chóng tránh đi, Phượng Đầu lĩnh rối loạn trong khói mù cuồn cuộn.
Trong ánh lửa nổ tung ra, một bóng người rất nhanh lao ra, đứng lơ lửng trong
không trung, chính là Phượng Kim Kỳ vừa được thoát thân, ánh mắt giận dữ
nhìn bốn phía.
Nhìn thấy Dược Đồ và Xích Lan các chủ trong không trung, ông ta lập tức lóe
lên vọt tới trước mặt hai người, tức giận hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy kẻ nào
chạy ra không?”
Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được chuyện này là có kẻ đang phá rối, động tĩnh
đánh gãy đại thụ vừa rồi rõ ràng là dùng vũ lực cưỡng ép đánh gãy, Phượng
Kim Kỳ làm sao có thể tự mình làm chuyện như vậy. Dược Đồ vội vàng xua tay
nói: “Không phải chúng ta làm, hai chúng ta cũng bị động tĩnh này gây kinh
động mới đến đây.”
Xích Lan các chủ cũng gật đầu nói: “Tại hiện trường chắc hẳn là có người nhìn
thấy.”
Đâu biết rằng, Phượng Kim Kỳ hoàn toàn không có nghi ngờ hai người bọn họ,
chỉ là hai người tự cho rằng như vậy mà thôi. Phượng Kim Kỳ biết rất rõ, hai
người này chắc chắn không có thực lực như người lúc trước khống chế mình,
ông ta cả giận nói lại lần nữa: “Ta đang hỏi các ngươi có nhìn thấy người nào
chạy ra hay không, chạy đi hướng nào rồi.”
Hai người nhìn nhau, Xích Lan các chủ cau mày nói: “Nơi này tràn ngập khói
mù, lại còn có lửa bắn tung tóe khắp nơi, cảnh tượng hỗn loạn, trong lúc nhất
thời không thể phân biệt được là người của Phượng tộc hay là ngoại nhân chạy
ra ngoài.”
Dược Đồ rất tán thành với lời đó, “Mặc dù là ban ngày, nhưng đám lửa nổ tung
ra như vậy đã chứng tỏ nó được dùng để che đậy thoát thân. Đây là có người cố
ý tạo ra hỗn loạn, có người chạy ra hay không, e rằng cho dù có người nhìn thấy
cũng không biết.”
Xích Lan các chủ thì truy hỏi, “Phượng Kim Kỳ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Hết chuyện này đến động tĩnh khác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Kim Kỳ sắc mặt tái mét, khi A Hoàn bị cướp đi thì ông ta trúng phải kế
điệu hổ ly sơn, bây giờ vật bị cướp, ông ta lại trúng phải kế điều hổ về núi, một
bên thừa dịp ông ta không có mặt để động thủ, một bên là chờ ông ta trở về mới
dễ động thủ, đúng là muốn đùa giỡn ông ta như thế nào thì đùa giỡn như vậy,
thủ đoạn tùy ý lộng hành như thế, thực sự khiến ông ta tức giận quá chừng.
Nếu sớm biết như vậy, lúc đầu mình cần gì phải giấu A Hoàn và đầu quan đi, ít
nhất cây “Thần thụ” có tính biểu tượng đã sừng sững vô số năm tại Phượng tộc
sẽ không bị phá hủy.
Càng nghĩ càng tức giận, suýt chút nữa giận dữ nôn ra máu, cả người đằng đằng
sát khí, thật là muốn giết người.
Trong cơn tức giận, ông ta tự nhiên cũng không có lời gì hay ho để đáp lại hai
người trước mặt, cho dù ông ta muốn nể mặt Dược Đồ, cười lạnh giận dữ trào
phúng, “Các ngươi còn có mặt mũi hỏi xảy ra chuyện gì ư? Chỉ cần các ngươi
không sinh sự tại Phượng tộc ta, đó chính là chuyện tốt cực lớn!”
Dứt lời liền phất tay áo, hai tay vỗ xuống phía dưới, bụi mù trên Phượng Đầu
lĩnh tản ra như sóng, ngọn lửa lập tức bị dập tắt.
Ông ta cũng nhẹ nhàng hạ xuống trên thân cây gãy đổ với đầy lá xanh, phóng
mắt nhìn khói bụi và tro tàn, và những tộc nhân đang vẫn còn có phần kinh
hoảng thất thố, trong mắt tràn bi thương, ông ta không khỏi nắm chặt tay lại đưa
lên che miệng, sau một hồi kho khan “Khụ khụ”, một vết máu tươi ho ra dính
trên tay.
Đây không phải là vừa bị thương, đó là bệnh cũ của ông ta.