Bà ta có cao độ và phương thức đánh giá vấn đề của bà ta, Mông Phá hơi suy tư
thêm một chút rồi cũng khẽ gật đầu thể hiện tán đồng, nhưng y vẫn đưa ra nghi
vấn: “Nếu như Phượng vũ không có tác dụng gì, nếu nó chỉ có ý nghĩa tượng
trưng, không có ý nghĩa trọng đại gì khác, vậy vì sao Phượng Kim Kỳ phải ‘Bắt
cóc’ tôn nữ của mình?”
Lạc Vân Phinh: “Theo lời nha đầu đó nói và kết hợp với một ít tình huống đến
xem, khi Phượng Kim Kỳ mới từ chỗ tôn nữ biết được biết phía bên A Sĩ Hành
đang hỏi thăm phượng vũ thì đầu quan truyền thừa của Phượng tộc liền bị mất
trộm, quá trùng hợp. Theo lý thuyết, nhóm người A Sĩ Hành dò hỏi thông tin là
đối tượng hoài nghi lớn nhất, nhưng Phượng Kim Kỳ lại không chút để tâm tới
bọn hắn. Theo ta thấy, ông ta đâu chỉ ‘Bắt cóc’ tôn nữ của mình, có lẽ việc đầu
quan mất cắp cũng là ông ta vừa ăn cướp vừa la làng.”
Mông Phá trầm ngâm suy nghĩ, không có phủ nhận phán đoán của Địa Mẫu,
nhưng vẫn hỏi ra câu hỏi tương tự lúc trước, “Nếu Phượng vũ không có tác
dụng gì, Phượng Kim Kỳ cần gì phải làm như vậy?”
Lạc Vân Phinh hỏi ngược lại: “Điều gì thu hút chúng ta chú ý đến Phượng tộc?”
Mông Phá nghiêm túc đáp: “Hai vị tiểu thư đi tới Quỷ tộc, rõ ràng là tới vì
Thám Hoa lang, khiến cho chúng ta quan tâm đến Phượng tộc.”
Lạc Vân Phinh liếc mắt nhìn y, không có mở miệng nữa.
Mông Phá lập tức ý thức được đáp án của mình chưa thể làm cho bà ta thỏa
mãn, nên tiếp tục nói: “Về sau chúng ta phát hiện thấy đám người Cẩm quốc
tiền trang Tô Bán Hứa tiếp cận tương đối gần với nhóm người A Sĩ Hành, lúc
đó chúng ta vẫn chưa quá mức để ý đến, về sau còn phát hiện Thiện Tri Nhất
cũng tiếp cận A Sĩ Hành, lúc này mới khiến chúng ta nhận ra không bình
thường, những chuyện xảy ra trong quá trình Đại Hoang tự đã xác định sự nghi
ngờ của chúng ta…”
Lạc Vân Phinh lên tiếng cắt ngang, “Nói tới Đại Hoang tự là đã kéo quá xa.
Chúng ta có thể nhận thấy được sự khác thường từ Tô Bán Hứa và Thiện Tri
Nhất, Phượng Kim Kỳ cũng không ngốc, hơn nữa lúc đó còn xảy ra quái sự, lại
có người dò hỏi phượng vũ, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Mông Phá im lặng một hồi, sau đó trầm tư nói ra: “Ý của Chưởng lệnh là,
Phượng Kim Kỳ không muốn rước tới phiền toái, và cũng không muốn tiếp tục
ủ rắc rối tại Phượng tộc, vì vậy thấy tôn nữ của mình bị người nhắm tới liền
giấu tôn nữ đi, thấy người ngoài có thể đến đây vì mũ phượng, nên mũ phượng
cũng bị lấy cắp một cách ly kỳ, mục đích chính là cắt đứt mong muốn của người
ngoài, để ngoại nhân không tiếp tục giày vò tại Phượng tộc nữa.”
Lạc Vân Phinh: “Suy bụng ta ra bụng người như vậy, có phải đơn giản hơn
nhiều hay không?”
Mông Phá chậm rãi gật đầu, “Đây quả thực là trách nhiệm mà một tộc trưởng
nên gánh, nhưng ta vẫn không hiểu được, nếu như ông ta đã không muốn để cho
ngoại nhân tiếp tục giày vò tại Phượng tộc, vì sao sau khi Đại Hoang tự sau kết
thúc ông ta còn ngồi xem một đám người quấy rầy tại Phượng tộc, ông ta hoàn
toàn có thể từ chối tiếp khách, tại Đại Hoang Nguyên, ông ta cũng có sức lực
này.”
Lạc Vân Phinh nhấc tay chụp trên người mình một cái, kéo chiếc áo choàng
xuống, thuận tay ném cho Mông Phá ở bên cạnh cầm lấy, thả bộ đi về phía căn
nhà gỗ giữa sườn núi, nhẹ nhàng ném lại một câu nói, “Phía bên Thiên Tộc sơn
đã tham gia rồi.”
Mông Phá thoáng sửng sốt, rồi nhanh chóng đuổi theo, “Dã Tiên chỉ thị cho
Phượng tộc ngồi xem ư?”
Lạc Vân Phinh chậm rãi bước đi, “Tiền trang, Quy Kiếm sơn trang, A Sĩ Hành,
Phượng tộc, Tích Lư sơn, Xích Lan các, Thiên Vũ, vân vân, đặc biệt là Thiên
Vũ, đã theo dõi hắn nhiều năm như vậy, nếu như hắn thật sự có hành động khác
thường gì, chuyến này e rằng thực sự có khả năng liên quan đến tiên phủ.
Tại trong mắt người khác, còn có Vạn Hoa bảo tham gia vào. Trong số đó, ai là
giả tượng, ai là chân tướng, rốt cuộc là ai đang tác quái, chúng ta đang theo dõi,
những người khác cũng vậy, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mớ hỗn
độn này, không tìm ra được một ít đầu mối là không tiện ra tay. Cũng may
chúng ta đã đi trước một bước, tìm kiếm ra được chút đầu mối. Gã nhân viên gì
đó của Đào Hoa cư tên là gì vậy nhỉ?”
Mông Phá đi theo sau vội đáp: “Tên là Lâm Long, người của Đào Hoa cư gọi
hắn là Trùng Nhi.”
Lạc Vân Phinh: “Vì sao hắn lại dò hỏi tôn nữ của Phượng Kim Kỳ về chuyện
phượng vũ? Ngay cả chúng ta cũng không biết thông tin về phượng vũ, hắn làm
thế nào biết được? Là bản thân hắn có con đường khác, hay là A Sĩ Hành bày
mưu đặt kế? Trước tiên hãy tìm hắn, rồi lần theo manh mối đó, liên quan đến
người nào thì bắt người đó, cạy miệng từng người ra. Ta muốn nhìn xem rốt
cuộc thì phía sau con đường này ẩn giấu trò trống gì.”
Mông Phá ngập ngừng hỏi: “Nếu như quả thật có liên quan đến Thám Hoa lang,
hai vị tiểu thư thì sao?”
Lạc Vân Phinh thản nhiên nói: “A Sĩ Hành so với tôn nữ của Phượng Kim Kỳ
thì như thế nào?”
Mông Phá đã hiểu rồi, ngay cả là tôn nữ của Phượng Kim Kỳ, người ta còn trực
tiếp động thủ bắt về thẩm vấn, không thèm quan tâm đến bối cảnh vị Đại tộc
trưởng kia, thì làm sao còn quan tâm đến chút tình huống của Thám Hoa lang,
lập tức tuân lệnh, nói: “Ta lập tức nghĩ cách dụ Lâm Long ra khỏi Đào Hoa cư.”
Lạc Vân Phinh nói tiếp một câu, “Nếu dẫn dụ ra không được, hãy trực tiếp tiến
vào Đào Hoa cư bắt người. Đừng để U Nhai phát hiện ra, nếu không, các ngươi
sẽ không thể đưa người đi.”
“Vâng.” Mông Phá tiếp nhận mệnh lệnh, hỏi tiếp một câu: “Phía bên Trì bảo
chủ thì phải làm sao? Phía bên Phượng Đầu lĩnh gửi tin tới nói là Trữ Bình Côn
đã bị bắt. Sau khi biết chuyện, e rằng Trì bảo chủ sẽ không ngồi yên, mà
Phượng Tàng Sơn có lẽ cũng không dễ dàng thả người.”
Lạc Vân Phinh hừ một tiếng, “Tên thủ hạ này của Trì Bích Dao quả thực là
chẳng ra gì. Cầm bát của ai, ăn cơm của ai, mình là người của bên nào cũng
không biết, chưa hỏi gì đã đã liên thủ với Xích Lan các gây rắc rối tại Đại
Hoang tự, hắn muốn làm gì chứ? Loại người này, không biết là như thế nào,
phải bỏ thì bỏ đi.”
Mông Phá âm thầm lắc đầu, loại nhân vật như Trữ Bình Côn, bình thường e
rằng ngay cả Trì Bích Dao cũng không lấy lòng được, cân nhắc một số thứ quá
cao siêu cho gã quả thực là có phần làm khó gã, nhưng Địa Mẫu đã nói như vậy
rồi, vậy thì y không cần phải quan tâm nữa, Trì Bích Dao tự nhiên sẽ tìm Địa
Mẫu.
Ô Lạc tộc, bên trong căn nhà sàn treo chuông gió, Bạch Sơn xếp bằng ngồi ở
trước bàn thấp, một người đeo mặt nạ ngồi quỳ ở bên cạnh, báo cáo tình hình
bất thường xảy ra trong bộ lạc Phượng tộc.
“Đột nhiên xảy ra chấn động trời long đất lở, sau đó cả trong và ngoài thụ tổ
xuất hiện hành động lục soát công khai quy mô lớn…” Nghe xong báo cáo,
Bạch Sơn cất tiếng lẩm bẩm một hồi, rồi bỗng nhiên ánh mắt trở nên lạnh lùng,
liếc nhìn người che mặt quỳ chếch phía trước mặt, hỏi: “Về tôn nữ của Phượng
Kim Kỳ, đã có tìm kiếm ở bên trong thụ tổ trên Phượng Đầu lĩnh chưa?”
“Thụ tổ?” Người đeo mặt nạ thoáng sửng sốt, rồi lập tức giải thích: “Đó là trung
tâm của Phượng tộc, tới gần cũng khó, hơn nữa còn có Phượng Kim Kỳ tọa
trấn, không có cách nào tìm kiếm.”
Bạch Sơn hỏi ngược lại: “Vậy đó chẳng phải là nơi rất tốt để giấu người sao?
Ngươi có nghĩ rằng chuyện núi lở có liên quan đến cuộc tìm kiếm quy mô lớn
sau đó hay không?”
Người đeo mặt nạ cả kinh, “Điệu hổ ly sơn?”
Bạch Sơn: “Gây ra động tĩnh lớn như vậy, mạo hiểm xâm nhập vào thụ tổ,
không phải vì thứ gì đó, mà chính là vì người. Và tuyệt đối không phải là để
mua vui hay là tìm người để nói chuyện. Ngươi vừa mới nói Phượng tộc bắt tên
Trữ gì đó hả?”
Người đeo mặt nạ: “Trữ Bình Côn.”
Bạch Sơn: “Phượng Kim Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ đối xử với khách như
vậy, lẽ nào đã bị mụ đàn ông đó giành trước một bước rồi? Cần phải xác nhận
tình hình, hãy bắt lấy tên Trữ Bình Côn đó xác nhận thử xem. Ít nhất cũng phải
biết được Phượng tộc thẩm vấn gã về việc gì.”
Người đeo mặt nạ dường như có phần không nói nên lời, làm sao để bắt bây
giờ? Gã đã bị Phượng tộc bắt giữ. Y không thể không thử hỏi: “Trực tiếp đến
Phượng tộc cướp người sao?”
Bạch Sơn: “Trộm cũng tốt, cướp cũng được, tóm lại, nhất định phải chộp được
người vào trong tay. Đừng lo lắng quá nhiều, chỉ cần không để cho người ta
nhận ra là có thể thoải mái mà làm. Trữ Bình Côn là người của Trì Bích Dao,
nếu được người cứu đi, nhất định là do Trì Bích Dao làm. Bất kể là Phượng
Kim Kỳ hay là Dã Tiên, muốn tính sổ cũng chỉ có thể đi tìm mụ đàn ông kia.”
Người đeo mặt nạ cười to, “Đại thánh nói có lý, ta lập tức đi làm.”
Bạch Sơn nhàn nhạt nhắc nhở một câu, “Lão tam chỉ mất thời gian nửa ngày đã
tìm được tung tích của tôn nữ Phượng Kim Kỳ, ngươi đã giày vò đến bây giờ
nhưng người giấu ở nơi nào cũng không thể xác định được. Chênh lệch này có
phần lớn nha.”
Người đeo mặt nạ hơi cúi đầu, y muốn nói rằng đã đánh rắn động cỏ rồi, nhưng
mà không tiện biện hộ cho mình, nên chỉ có thể cam chịu nhận lấy lời trách
móc.
Rầm rầm! Khi trời còn tờ mờ sáng thì phía dưới Phượng Đầu lĩnh vang lên một
tràng tiếng nổ phá vỡ sự yên tĩnh. Ngay sau đó, âm thanh cảnh báo “Bíp bíp”
chói tai cũng dồn dập vang lên, tham gia xé rách màn đêm.
Phượng Kim Kỳ lắc mình lướt ra ngoài hang động thân cây, nhìn về phía xảy ra
vụ việc, nhận thấy phía bên đó ngoại trừ cảnh tượng rối loạn ra thì đã không còn
động tĩnh gì lớn, muốn đến đó nhìn xem, nhưng lại quay đầu nhìn trong phòng,
có chút e ngại, lo lắng đây lại là kế điệu hổ ly sơn.
Bên ngoài sơn động, mấy người Dữu Khánh đang ngồi vây quanh đống lửa chỉ
đứng lên mà thôi, dõi mắt nhìn về phía xảy ra sự việc.
“Vừa rồi hình như là âm thanh đánh nhau. Đêm nay, Phượng Đầu lĩnh xảy ra
chuyện gì vậy chứ?” Nam Trúc nghi hoặc đặt câu hỏi.
Đương nhiên mấy người bọn hắn cũng không tìm được đáp án, gã muốn đến nơi
xảy ra chuyện để nhìn xem tình hình, nhưng bị người được phái tới trông chừng
bọn hắn ngăn lại, vẫn là câu nói kia, chưa được cho phép thì không được đi lung
tung, toàn bộ khách của Phượng tộc đều như nhau, đều bị cấm túc.
A Lạc Công vội vàng quay trở về cửa hang động thân cây từ nơi xảy ra sự việc,
khẩn trương báo cáo, “Tộc trưởng, Trữ Bình Côn đã xảy ra chuyện, đã bị người
cướp đi rồi. Chỉ có một người đến, tu vi rõ ràng không thấp hơn cảnh giới Cao
Huyền, lại còn rất quen thuộc tình huống nơi giam giữ Trữ Bình Côn. Người tới
xông vào một mình, không ai có thể ngăn cản. Hắn bắt lấy Trữ Bình Côn rồi lập
tức đưa đi, hoàn toàn không dừng lại chút nào, bay thẳng về phía đông nam.
Hơn mười tộc nhân của chúng ta liều mạng ngăn cản đều bị giết chết.”
Bộp! Phượng Kim Kỳ vỗ một chưởng lên vách tường cây, âm thanh không lớn
nhưng lại tạo ra một dấu ấn bàn tay thật sâu, tức giận không thể kiềm chế,
“Dám chạy đến Phượng tộc ta ngang nhiên cướp đoạt, thật là ngang ngược!
Truyền tin cho Vạn Hoa bảo, nếu như Trì Bích Dao không cho ta một lời giải
thích hợp lý, ta huyết tẩy Vạn Hoa bảo!”
“Vâng.” A Lạc Công nhận lệnh.
Phượng Kim Kỳ có vẻ muốn rời đi, “Ngươi trông nhà cẩn thận.”
A Lạc Công vội hỏi, “Tộc trưởng muốn đi đâu?”
“Đêm nay liên tiếp xảy ra chuyện ngang ngược như vậy, ngươi cũng đã thấy rồi,
khiến Phượng tộc ta rối loạn gà chó không yên, xem tính mạng tộc nhân ta như
rơm rác, Đại tộc trưởng cũng phải cho Phượng tộc ta một lẽ công bằng.”
Phượng Kim Kỳ để lại một lời nói rồi phóng vút lên không trung, biến mất trên
bầu trời.
Ánh nắng ban mai ló dạng, tiếng chuông gió leng keng, trước cửa vào nhà sàn,
Thiên Vũ hơi chút do dự rồi gõ cửa đi vào, trực tiếp ngồi quỳ tại trước mặt Bạch
Sơn, kể lại chi tiết toàn bộ chuyến đi đến Bác Lãng đảo.
Bạch Sơn yên lặng lắng nghe, cho đến khi nghe nói Thiện Tri Nhất bị người
cướp đi, đang cúi đầu rũ mắt, y mới lên tiếng, “Người nhà của Thiện Tri Nhất
cũng được cứu đi rồi sao?”
Thiên Vũ vội đáp: “Không có, độc thủ dường như chỉ quan tâm đến Thiện Tri
Nhất, không quan tâm tới người nhà của hắn. Ngoại trừ một vài kẻ riêng biệt
chẳng biết đi đâu trong cơn hỗn loạn, các thành viên chính trong gia đình của
Thiện Tri Nhất đều nằm trong vòng tay kiểm soát của chúng ta.”
Nghe được lời này, Bạch Sơn nhướng mắt liếc nhìn gã một cái, hình như có
chút kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nói: “Ngươi chạy tới chạy lui không ngừng, đã
vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Thiên Vũ hơi khom người cảm tạ, rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi mặt trời hiện lên, Bạch Sơn khiêng một bó dây thừng mà mình đã bện
xong đi ra khỏi nhà, đi báo cáo kết quả công việc việc mình đã làm giúp cho Ô
Lạc tộc, có vẻ như mình tuy làm khách nhưng không có ăn uống miễn phí.