Làm sao có thể như vậy? Toàn bộ các nút giao trên lối đi dẫn tới căn mật thất
mà A Hoàn ẩn thân đều đã bố trí người canh gác, không có khả năng không
phát hiện được có người đi qua, cho dù có nội gian từ bên trong bắt người đưa
ra cũng không thể làm được không bị bất kỳ người nào phát hiện, huống chi còn
mang theo một người sống rời đi.
Lão ta không tin có thể có chuyện quái lạ như vậy, cảm thấy trong việc này nhất
định có điều gì đó lạ thường, vì vậy lão ta bắt đầu truy hỏi cặn kẽ chi tiết, yêu
cầu mọi người cần phải báo cáo tất cả những điều khả nghi, không được bỏ sót
bất kỳ điểm nào.
Khi nghe được yêu cầu này, một gã thủ vệ thử hỏi: “Vách trong lối đi có hai lần
bị tróc mảnh vụn ra, rơi lên mí mắt của ta, việc này có tính là khác thường hay
không?”
Nào ngờ gã vừa kể ra việc này, tức thì tạo ra phản ứng dây chuyền, có người a
một tiếng, thốt lên, “Ta cũng bị rơi trúng hai lần.”
“A, ta cũng bị rơi trúng.”
“Ta ở bên ngoài có bị lá cây rơi vào người.”
Lúc đầu, A Lạc Công còn định nói, rớt miếng vụn gỗ có gì mà khả nghi, nhưng
mà hết người này đến người khác đều gặp phải chuyện tương tự tức thì khiến
lão ta cảnh giác, trong lòng xuất hiện suy đoán không ổn, lập tức hỏi kỹ càng
hơn tình huống và vị trí bọn họ đang làm nhiệm vụ khi xảy ra sự việc.
Kết quả phù hợp với suy đoán của lão ta, kết nối vị trí của bảy người canh gác
lại với nhau liền tạo thành một con đường từ bên ngoài nối thẳng đến căn phòng
của A Hoàn. Sau khi xem két kỹ hơn lão ta còn phát hiện thấy, con đường từ lối
vào đến địa điểm mục đích không dư thừa một đoạn đường nào, có thể nói là đi
thẳng một mạch tới đích.
Lão ta mang theo thu hoạch này vội vã lao tới sảnh trong thân cây.
Tâm trạng của Phượng Kim Kỳ rất không yên bình, ông ta hiếm thấy mà rời
khỏi tấm da thú màu đỏ tươi kia, đứng ở cửa sảnh hang động, chắp tay sau lưng
dõi mắt nhìn phương xa.
A Lạc Công đứng ở một bên phía sau, báo cáo tường tận tình huống, cuối cùng
bày tỏ sự nửa tin nửa ngờ đối với kết quả này, “Điều này quả thực khả nghi,
nhưng không gian bên trong thân cây nhỏ hẹp, không ít nơi ba người khó thể
dàn hàng ngang đi qua, gần như là không thể vượt qua nhiều người như vậy mà
không bị phát hiện, đặc biệt là còn mang theo một người khác rời đi.
Còn có một điểm khác khả nghi hơn, xét theo tuyến đường đi tới này, người hạ
độc thủ tác có thể nói hành động rất lưu loát gọn gàng, tuyến đường này chắc
chắn đã được tính toán từ trước, có thể nhanh chóng đến thẳng mật thất mà A
Hoàn ẩn thân, điều này cho thấy bên trong chúng ta có nội gián.”
Phượng Kim Kỳ hít một hơi thật sâu, nói: “Không tồn tại nội gián gì cả, thực
lực của người tới không phải tầm thường, hắn chỉ cần chạm vào thân cây là có
thể thi pháp thăm dò cấu trúc không gian bên trong đại thụ, và có thể căn cứ vào
động tĩnh của người ở bên trong để dự đoán ra được vị trí có khả năng có A
Hoàn, rồi tính toán ra tuyến đường dễ dàng thực hiện nhất.
Có vụn gỗ, lá cây rơi xuống là bởi vì người tới chỉ cần thủ vệ hơi chút hoa mắt
là đủ. Khi hắn vượt qua trước mặt thủ vệ, sở dĩ thủ vệ không phát hiện được là
bởi vì người tới có thực lực thao túng một khoảng không gian rộng lớn xung
quanh thủ vệ từ khoảng cách xa. Giống như bao bọc thủ vệ vào trong một cái vỏ
trứng, cho dù người tới lướt qua bên cạnh thủ vệ, thủ vệ cũng không phát hiện
thấy bất kỳ động tĩnh và dòng khí dao động nào. Đến khi không gian được giải
phóng, hắn đã đi qua rồi và thủ vệ sẽ không nhìn thấy được gì.”
A Lạc Công ngạc nhiên, “Việc này… Tộc trưởng, ngài có thể làm được
không?”
Phượng Kim Kỳ khẽ lắc đầu, “Phượng Đầu lĩnh là trung tâm của Phượng tộc ta,
cả trong và ngoài tổ cây đều được canh giữ nghiêm ngặt, người tới ra vào dễ
dàng như chỗ không người vậy, ta làm không được. A Lạc, thực lực của người
tới rất kinh khủng, vượt ta quá xa.”
A Lạc Công kinh hãi hỏi: “Nói cách khác, đó chính là một trong mấy vị kia?”
Phượng Kim Kỳ chậm rãi nói: “Ngươi lập tức đích thân dẫn người đi bắt Trữ
Bình Côn và những kẻ liên quan với hắn đi!”
“…” A Lạc Công nghẹn lời, nhưng vẫn lắm miệng thêm một câu, “Việc này
thích hợp không? Ngài hoài nghi có liên quan với hắn sao?”
Khuôn mặt già nua của Phượng Kim Kỳ trở nên thâm trầm, “Lúc trước hắn
khăng khăng muốn quyết đấu với Thám Hoa lang, còn muốn đích thân ta đi tọa
trấn để đưa ra quyết định, dụng ý của hắn như thế nào, bây giờ ngươi còn chưa
rõ sao? Lúc đó suýt chút nữa chúng ta đã bị lừa. Nói đến việc này, còn bởi vì
Thám Hoa lang hành động ngoài dự đoán mọi người, bất ngờ nhượng bộ, khiến
kế hoạch của hắn bị đảo lộn.
Một kế không thành, lại sinh kế khác, đêm hôm khuya khoắt dùng sức mạnh
gây ra chấn động kinh thiên động đại trên lãnh địa Phượng tộc ta, không hề
ngần ngại tạo ra nguy cơ thảm họa thật lớn, đe dọa tới lượng lớn tính mạng của
tộc nhân, nhằm thu hút ta đến đó, mục đích chính là để tạm thời giữ chân ta tại
đó. Nếu không, chỉ cần ta ở tại đây, nếu bên trong thụ tổ xuất hiện dòng khí lưu
dị thường sẽ không thể che giấu được tri giác từ tu vi của ta.”
“Thì ra là thế.” A Lạc Công kinh ngạc lẩm bẩm, sau khi đã hiểu được, lão ta
không thể không tiếp tục nhắc nhở, “Ngài không phải nói vị kia dặn ngài để
thuận theo tự nhiên sao?”
Phượng Kim Kỳ chậm rãi quay đầu lại nhìn lão ta, nhấn mạnh từng chữ một: “A
Hoàn bị bắt cóc là nhằm vào truyền thừa chi bảo của Phượng tộc ta, kẻ thực
hiện âm mưu này có dã tâm ác độc, e rằng A Hoàn phải chịu đựng đau khổ rất
lớn. Ta mặc kệ là một kẻ không thành kế này lại làm kế khác, hay là hai kẻ làm
hai kế, mặc kệ là kẻ nào làm, lần này Trì Bích Dao nhất định phải cho ta một lời
giải thích rõ ràng!”
Trong giọng nói ông ta đằng đằng sát khí.
Ông ta đã hạ quyết tâm, A Lạc Công không nhiều lời nữa, nắm tay đặt lên trái
tim khom người chào, rồi phi thân nhảy xuống cây, dẫn người xông thẳng đến
nơi đám người Trữ Bình Côn ở, trực tiếp bắt người, không quan tâm đến đạo đãi
khách gì nữa, cũng chẳng quản đến lời la hét của đám người Trữ Bình Côn,
đánh cho bọn họ ngậm miệng mới thôi.
Đêm nay là một đêm không ngủ của Phượng Đầu lĩnh, số lượng đèn đuốc và
đống lửa đột nhiên lên rất nhiều.
Đám người Dữu Khánh không có mù, tự nhiên đã nhận thấy được sự bất
thường, đi ra ngoài hỏi thăm tình hình nhưng không có ai nói cho bọn hắn biết,
còn không hiểu ra sao bị hạn chế tự do, bị yêu cầu thành thật ở lại nơi ở, không
cho đi lung tung.
Bên ngoài căn nhà gỗ thô sơ bên sườn núi, Mông Phá sải bước đi tới, báo cáo
với Lạc Vân Phinh đang đứng chắp tay sau lưng ngắm trăng ngoài cửa:
“Chưởng lệnh, nha đầu mà ngài đưa cho ta rất cứng miệng, không chịu nói gì
cả. Có cần tra tấn không? Dù sao đó cũng là cháu gái ruột của tộc trưởng
Phượng tộc.”
Câu nói cuối cùng thể hiện ra một số lo ngại, rất nhiều trường hợp, thân phận
bối cảnh quả thực có thể quyết định cách đối đãi.
Lạc Vân Phinh không thay đổi tư thế ngắm trăng, không chút dao động, nói:
“Nha đầu nhỏ này tính tình rất cương liệt, nhưng vẫn còn trẻ, mấy cô nương bộ
tộc thực ra cũng đơn giản, dùng cực hình với nàng ta không bằng dùng cực hình
với Phượng Kim Kỳ.”
Mông Phá sửng sốt, tra tấn Phượng Kim Kỳ? Giải thích lời này như thế nào, y
cho rằng mình đã nghe lầm.
Lạc Vân Phinh liếc mắt nhìn, nhận thấy được y đang bối rối, lại bổ sung thêm
một câu, “Người đã biết Phượng Kim Kỳ, không cần ta nói cho ngươi biết hình
dạng như thế nào chứ?”
“A…” Mông Phá chợt bừng tỉnh hiểu ra, vỗ trán, “Ta đã hiểu rồi.” Nói xong
chắp tay chào rồi rời đi.
Bên trong sơn động hẻo lánh, ánh sáng u ám, A Hoàn bị cố định ngồi ở trên một
khối đá đơn giản, không thể nhúc nhích, nhưng ánh mắt như có thể giết người
thỉnh thoảng lại đổ dồn về phía hai gã canh giữ che mặt ở hai bên. Nàng ta
không biết kẻ bắt cóc mình là ai, người đó cũng che mặt.
Lúc này Mông Phá đã quay lại sau một thời gian rời đi, y cũng thay hình đổi
dạng thành một người che mặt, nhấc tay cởi bỏ á huyệt cho A Hoàn.
A Hoàn lập tức mở miệng chửi bới, “Ác tặc, gia gia ta nhất định sẽ không tha
cho các ngươi. Chờ gia gia ta tới đây, nhất định sẽ băm các ngươi ra cho đại ưng
của Phượng tộc ta ăn…”
“Muốn gặp gia gia ngươi hả?” Tiếng nói khàn khàn của Mông Phá cắt đứt lời
nói của cô ta, tiếp đó y cười ha hả phất tay nói: “Dẫn tới, đừng để cho cô ta cô
đơn, đưa gia gia cô ta vào đây với cô ta đi.”
Ánh mắt A Hoàn tràn đầy vẻ kinh nghi, chằng mấy chốc, cô ta nhìn thấy một
người che mặt từ bên ngoài kéo vào một người thân thể ướt đẫm máu với mái
tóc hoa râm rối bù, rối ném tới trước mặt cô ta như ném một con chó.
Mông Phá ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của người đó kéo lên, nhấc khuôn mặt
người đó ngước lên cho A Hoàn nhìn thấy, tại trong không gian ánh sáng u ám,
đó không phải là khuôn mặt già nua bị tra tấn tràn đầy vết máu của “Phượng
Kim Kỳ” thì còn có thể là ai.
“Chúng ta có thể vào thụ tổ trên Phượng Đầu lĩnh dễ dàng bắt ngươi về đây, bắt
gia gia ngươi thì có gì khó?”
A Hoàn tức thì hoảng sợ, cất lên tiếng gào thảm thiết đứt gan đứt ruột, “Gia
gia.”
“Phượng Kim Kỳ” khàn khàn cất tiếng dặn dò: “Đừng có nói, đừng có nói gì
cả.”
“Cứng miệng?” Mông Phá đứng dậy tung một cước, trực tiếp đá người bay ra
ngoài, răng rắc, tiếng xương gãy vỡ vang lên rất rõ ràng, “Kéo hắn ra ngoài,
chặt đứt ngón tay hắn, chặt từng ngón một. Chặt hết ngón tay thì chặt ngón
chân, chặt xong ngón chân lại chặt hai bàn tay, sau đó chặt cánh tay, chặt chân,
chặt từ từ, chặt cho đến khi một người trong bọn họ chịu nói mới thôi.”
Phượng Kim Kỳ nằm sặc máu trên mặt đất lập tức bị người kéo đi, đã rơi vào
tình cảnh này rồi nhưng miệng vẫn ôm ồm phát ra tiếng nói yếu ớt không rõ,
“Đừng nói, đừng nói gì…”
A Hoàn kêu lên thảm thiết, “Gia gia, đừng, đừng a! Các ngươi thả gia gia ta ta
đi, thả ông ấy ra đi…” Gào to liên tục mấy lần nhưng không thấy ai để ý tới.
Nhìn thấy người che mặt thẩm vấn xoay người lại bước ra phía ngoài, cô ta lập
tức lớn tiếng đổi lời nói: “Ta nói, ta nói, ta nói cho các ngươi, các ngươi thả gia
gia ta đi.”
Mông Phá xoay người lại, trong mắt hiện lên nét tươi cười, phất tay ra hiệu cho
hai gã trông coi đi ra ngoài, “Nói người bên ngoài tạm dừng hành hình.”
Hai người nhận lệnh rời đi, y cũng rời khỏi.
Chỉ chốc lát sau, Mông Phá quay lại, dẫn theo một người che mặt giấu thân hình
ở trong áo choàng, A Hoàn có thể nhận ra được, đây chính là người xâm nhập
vào thụ tổ bắt mình đi.
A Hoàn đầm đìa nước mắt, “Các ngươi thả gia gia ta ra đi.”
Mông Phá nói: “Nói đi, chỉ cần ngươi thành thật nói ra, chúng ta sẽ thả gia gia
ngươi ra và cả ngươi nữa.”
A Hoàn: “Nếu ta nói ra rồi, các ngươi lại không thả, thì làm sao bây giờ?”
Còn không tính quá hồ đồ.
Mông Phá: “Nếu như ngươi cứ khăng khăng nói như vậy, ta chỉ có thể nói, ta
thề với trời, còn lại, ngươi hoặc là tin tưởng ta, hoặc là không tin, ngươi có thể
chậm rãi suy nghĩ.” Y quay đầu lại nói với ra ngoài, “Trước tiên chém ngón tay,
chém cho đến khi cô ta đồng ý nói mới thôi.”
A Hoàn tâm hoảng ý loạn vội vàng hét lớn: “Ta nói, dừng tay, ta nói.”
“Dừng tay.” Mông Phá cũng dặn dò ra phía ngoài, sau đó quay đầu lại cười nói
với A Hoàn: “Nói đi, đừng có lể mề nữa, ta không còn kiên trì nữa đâu.”
A Hoàn khóc rống lên thảm thiết, nước mắt như mưa, nức nở nói: “Là bởi vì
Lâm Long hỏi thăm về ‘Bất tử truyền thuyết’ của Phượng tộc, chúng ta nói
chuyện tới phượng hoàng, rồi nói tới lông chim phượng hoàng, ta nói cho hắn
biết bí mật trên đầu quan của Phượng tộc chúng ta…”
Sau một hồi lâu, Mông Phá cùng người dấu mình trong áo choàng kia đi ra khỏi
sơn động, cùng nhau nghỉ chân bên ngoài hang động. Người khoác áo choàng
xốc chiếc khăn trùm đầu lên, bộc lộ chân dung, chính là Lạc Vân Phinh.
Trong mắt bà ta tràn đầy nghi hoặc, giống như đang lẩm bẩm, “Đám người A Sĩ
Hành làm sao biết được sự tồn tại của phượng vũ, lẽ nào thực sự tới đây vì tiên
phủ? Không đúng a, nếu như phượng vũ thật sự có trò trống gì đó, nó sẽ không
đến mức im lặng cho đến bây giờ.”
Mông Phá: “Chưởng lệnh, “Bất tử truyền thuyết” đó chẳng lẽ là thật?”
Lạc Vân Phinh: “Không cần nghi vấn truyền thuyết đó là thật hay giả, có chiếc
lông phượng vũ đó chứng minh là thật thì như thế nào? Cũng không thể chứng
tỏ được điều gì, nhiều nhất chỉ chứng minh được rằng tổ tiên của Phượng tộc
quả thực có liên quan đến thần điểu. Nếu như chỉ giữ bí mật về phượng vũ, ta sẽ
tin tưởng, nhưng nếu như nói phượng vũ có liên quan đến tiên phủ, ta không thể
tin tưởng Phượng tộc có thể giữ được bí mật này mấy nghìn năm mà không tiết
lộ ra ngoài. Từng đời từng đời truyền thừa lại, trong số những người đó e rằng
có không ít người muốn lục lọi bí mật, huống chi còn luân phiên truyền thừa
từng thế hệ mới cũ thay nhau, như vậy chắc chắn sẽ kéo theo xung đột lợi ích,
không có khả năng một mực giữ được bí mật không để lộ ra ngoài.”