Bán Tiên

Chương 1093: Mất tích (1)




Tất cả những người tại đây đồng loạt nhìn chằm chằm vào Thám Hoa lang,

không phải hắn vừa mới nói không tranh nữa sao?

Mấy người tưởng rằng hắn thật sự không so đo nữa, trong lòng vừa mới tán

thưởng sự rộng lượng của hắn, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt đã kêu gào

muốn đánh người chết ta.

Phượng Kim Kỳ cũng âm thầm lắc đầu đối với tâm tính của chàng trai trẻ này,

nếu đã nhượng bộ rồi cần gì phải nói lời không buông tha người ta, uổng phí

làm người tốt rồi.

Vốn đang bối rối, Trữ Bình Côn trong chớp mắt liền bị câu mắng của hắn làm

tỉnh lại, lão ta lập tức tìm được cái cớ, giống như uống thuốc kích kích, đột

nhiên trở nên phấn khích, phẫn nộ nói: “Tộc trưởng, ta không muốn hắn

nhường, ta muốn quyết đấu công bằng với hắn. Trữ mỗ không thèm của bố thí,

không chịu được sự sỉ nhục này, ta nhất định phải thắng đường đường chính

chính.”

Lại như vậy nữa rồi, lại bắt đầu ương ngạnh rồi, Phượng Kim Kỳ và A Lạc

Công thực sự ngao ngán không nói nên lời.

Dữu Khánh có lẽ không tính là người thông minh nhất, nhưng xét về mặt tốc độ

phản ứng vẫn là rất nhanh, hắn lập tức cười ha hả, nói: “Muốn quyết đấu công

bằng ư? Được nha, ta đồng ý, nhưng nhất định phải ‘Công bằng’. Trợn mắt nhìn

ta làm gì? Đó là loại ‘Công bằng’ mà ngươi nói tới. Nếu đã muốn ‘Công bằng’

thì không thể để cho ngươi thỏa hiệp, ta phải suy nghĩ cho ngươi.

Ta thấy, khỏi tính tới ta đi, ngươi không cần phải chọn người so với ta, ta chọn

người tới so với ngươi là được. Ngươi tu vi Thượng Huyền phải không? Được,

bên ta cũng chọn tu vi Thượng Huyền ra so với ngươi, vừa đúng có một người.

A Lạc Công, tên gia hỏa lưng đeo đại kiếm đi theo chúng ta đó, để hắn đánh với

họ Trữ đi.”

Trữ Bình Côn sửng sốt.

Thấy tộc trưởng nhìn đến, A Lạc Công lập tức giải thích với ông ta: “Chính là

vị danh sĩ tên gọi Hướng Chân kia, trong Triêu Dương đại hội lần vừa rồi, thực

lực cũng lọt vào top một trăm.”

Phượng Kim Kỳ nhớ ra, lập tức nhìn sang phía Trữ Bình Côn, việc này đương

nhiên cần phải được cả hai bên thống nhất, một bên tình nguyện là không có tác

dụng.

Trữ Bình Côn có chút không nói nên lời, không biết có phải đám nhà quê

Phượng tộc này tin tức bế tắc hay không, lão ta rất muốn chỉnh sửa lại lời nói

của A Lạc Công, tên Hướng Chân đó đâu chỉ lọt vào tóp một trăm trong Triêu

Dương đại hội, đó là kẻ đủ khả năng tranh danh hiệu đệ nhất tại Triêu Dương

đại hội, mặc dù bại nhưng vẫn vinh, cuối cùng gã không có được thứ tự tốt chỉ

bởi vì sau đó người ta không đấu nữa, nghe nói thực lực của gã có thể xếp vào

mấy người đứng đầu.

Những người có thể tranh hùng tại tóp đầu Triêu Dương đại hội chắc chắn đều

là người nổi bật trong cảnh giới của họ.

Sự thật cũng đúng là như thế, lúc trước từ chỗ bảo chủ, lão ta đã biết được tin

tức, trước đó không lâu tên Hướng Chân này mới giao thủ với vị Ngân vệ của

Xích Lan các đại danh đỉnh đỉnh kia, một kiếm từ trên trời giáng xuống, thậm

chí chém rụng mấy cái cánh tay của Ngân vệ, lão ta còn chưa khôi phục nguyên

khí, còn mất một cánh tay làm sao có thể đánh được với người ta?

Suy nghĩ kỹ hơn, lão ta nhận ra được, tên cẩu Thám Hoa này chính là định nhân

cơ hội này giết chết mình.

Lão ta tất nhiên sẽ không để cho hắn đạt được mục đích, lập tức từ chối, “Thám

Hoa lang, ngươi tìm người quyết đấu với ta, một người tàn tật thân thể bị

thương, hành vi này có khác gì tiểu nhân không chứ? Thiệt thòi ngươi còn là

người có học vấn.”

Dữu Khánh bình tĩnh nói: “Ngươi nói sai rồi. Tên Hướng Chân đó chỉ vừa mới

tấn cấp Thượng Huyền cảnh giới không bao lâu, không thể so sánh với tu sĩ

Thượng Huyền kỳ cựu như ngươi được. Ngươi bị thương và khuyết tật như vậy

quyết đấu với hắn mới gọi là công bằng, rất thích hợp.”

Trữ Bình Côn không tin vào lời ma quỷ của hắn, người ta càng khăng khăng

như vậy, lão ta càng cảm thấy nguy hiểm, lập tức quay sang Phượng Kim Kỳ

nói: “Tộc trưởng, ta trọng thương chưa lành, thứ cho ta khó thể ra sân thi đấu.”

Không đợi cho Phượng Kim Kỳ đáp lại, Dữu Khánh đã cất tiếng mắng, “Biết rõ

mình tàn phế thì bớt gây chuyện đi. Bản thân mình là phế vật còn đi an bài cho

người khác. Dựa vào đâu ngươi chỉ người đến quyết đấu với ta thì ta phải đồng

ý, còn ta chỉ người quyết đấu với ngươi thì ngươi toàn là khuyết điểm. Đây là

công bằng mà ngươi nói tới hả?”

Hắn cũng quay sang Phượng Kim Kỳ chắp tay nói: “Tộc trưởng, ta chủ động

nhường quyền buôn bán đặc sản Phượng tộc cho hắn, đã là hết lòng quan tâm,

tận tình tận nghĩa rồi. Ta đã nhượng bộ đến như vậy, hắn còn muốn ép ta đánh

nhau, là lý lẽ gì? Chẳng lẽ đây là điều mà mọi người thường nói, người thiện sẽ

bị ức hiếp sao?”

Trữ Bình Côn tranh cãi: “Ta chỉ muốn danh chính ngôn thuận phân ra thắng bại,

không phải liều mạng đánh nhau, nếu ngươi lo lắng, có thể nói tộc trưởng làm

người chứng kiến, chúng ta có thể thỏa thuận điểm đến thì dừng.”

Dữu Khánh suýt chút nữa nhổ nước bọt vào mặt lão ta, “Thỏa thuận con mẹ

ngươi, ngươi tại sao không đi chết đi?”

Đang lúc rất tức giận, tiên tửu a, nỗi lòng hắn thật khó yên ổn, rất khó chịu, vậy

mà có người lại tìm đến gây sự, còn lôi ra đủ các loại tật xấu, hắn có thể nhẫn

nhịn không chửi mắng mới là lạ.

Người thanh niên này nói chuyện thật khó nghe, Phượng Kim Kỳ và A Lạc

Công quan sát hắn, cái gọi là tài tử đệ nhất thiên hạ ở bên ngoài Đại Hoang

Nguyên là đức hạnh như vậy sao?

“Ngươi…” Trữ Bình Côn tức giận vừa định cất tiếng mắng, nhưng đã bị Dữu

Khánh mở miệng cắt ngang, “Tộc trưởng, ta đã nhường chuyện buôn bán đặc

sản Phượng tộc lại cho hắn, hắn muốn thì nhận, không muốn thì cút đi. Nói

chung, đó là chuyện của chính hắn, không nên dính dáng gì đến ta nữa. Nếu như

hắn cứ một mực quấy rầy không ngừng, cứ nhất quyết muốn đánh nhau tại

Phượng tộc, đó chính là hắn bức ép, tộc trưởng đã tận mắt nhìn thấy, nếu xảy ra

chuyện gì, chớ có trách ta.”

Trữ Bình Côn chính là muốn bức ép hắn giao đấu, giả bộ nổi giận, “Ngươi cứ

việc phóng ngựa tới đây thử xem!”

Dữu Khánh lập tức chỉ vào mũi lão ta, “Sau này ta sẽ nói Xích Lan các chủ và

Dược Đồ đánh chết ngươi…”

“Thôi, được rồi.” Phượng Kim Kỳ nhịn không được cất tiếng quát bảo ngừng

lại, đã bao nhiêu năm rồi ông ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng đánh rắm với

nhau như vậy, đây đều là những thứ gì vậy chứ, vậy mà cứ tranh cãi ầm ĩ mãi

trước mặt ông ta không chịu ngừng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Trữ Bình Côn,

“Về việc này, chính là ngươi lỗ mãng. Thám Hoa lang đã nhường việc buôn bán

đặc sản Phượng tộc, ngươi nhận thì nhận, không nhận thì ở đâu về đó đi thôi.

Thứ cho Phượng tộc chiêu đãi không chu đáo.”

Lần này về tình về lý ông ta đều đứng về phía Dữu Khánh, ít nhất Dữu Khánh

đang tỏ rõ là muốn dàn xếp ổn thỏa, đã nhượng bộ rồi, nhưng với tên Trữ Bình

Côn này, ông ta đã nhìn ra được, tên tàn phế này mới giống là kẻ thực sự muốn

làm cho chuyện to lên, đúng là kẻ xấu gây ra thật nhiều rắc rối.

Trữ Bình Côn vội nói: “Tộc trưởng…”

“Tiễn khách.” Phượng Kim Kỳ không chút khách sáo cắt ngang lời lão ta.

“Nhị vị, mời đi.” A Lạc Công lập tức cưỡng ép đuổi đi với bộ dạng khách khí.