Bán Tiên

Chương 1089: U mê bất ngộ




Thấy Ngân Sơn Hà tránh giao chiến, Thời Giáp rất mong được như vậy, lập tức

quay đầu lại phất tay ra hiệu cho mọi người cùng theo lão ta đột phá vòng vây

từ một phương hướng khác. Nhưng ngay sau đó, lão ta nhanh chóng nhận ra

điều bất thường, lão ta phát hiện thấy đám người Xích Lan các đang vây quanh

bọn họ chỉ bình tĩnh quan sát, điều này rất không bình thường.

Đột nhiên, vô số sợi tơ bạc luồn tới từ giữa những kẽ hở của đám cây cối to to

nhỏ nhỏ trong rừng cây. Đám người Thời Giáp vừa mới xông tới liền rơi vào

trong biển tơ bạc, bọn họ vội vàng phóng lên cao, nhưng cũng gặp gỡ vô số tơ

bạc bao phủ trên không.

Bọn họ vung vũ khí lên chặt chém, ý định phá lưới lao ra, nhưng cuối cùng

không còn đà lao lên nữa, bọn họ đành phải lần lượt rơi xuống biển tơ bạc.

Những sợi tơ bạc nhìn như mềm yếu nhưng đã khiến cho bọn họ càng chạy

càng chậm, khó thể nhảy lên cao, cuối cùng giống như bị mắc kẹt trong bùn lầy,

trên thân dính đầy tơ bạc, bọn họ liều mạng chặt chém, tuy nhiên động tác càng

ngày càng chậm.

Có một bàn tay không bị tơ bạc gây ảnh hưởng, xuyên qua lớp tơ bạc trắng xóa,

giống như xuyên qua màn sương mù, Thời Giáp cảnh giác muốn xoay người,

nhưng bị tơ bạc làm vướng víu, động tác quá chậm nên bị bàn tay chụp vào gáy,

lập tức mất sức phản kháng, lão ta vừa sợ vừa giận, thân thể bị bàn tay đó kéo

đi.

Mỗi người đều giống như cá trong lưới, không ai lọt lưới.

Như thế nào là một người trung thành? Sau khi trải qua thử thách sẽ được phân

biệt ra. Những người trung thành cũng là người luôn dễ gặp phải thử thách.

Nhóm người Thời Giáp này trung thành với Thiện Tri Nhất, sau khi bị đưa đến

mục đích, lập tức gặp phải thử thách cực lớn, cực hình đã là nhẹ nhất rồi, đủ các

loại tra tấn tàn khốc, có một số thậm chí còn khó thể kể ra.

Số người thực sự có thể sống sót qua cực hình luôn luôn là một con số rất ít,

người có thể chịu đựng được cực hình là những anh hùng thực sự.

Những người đó chịu đựng được tra tấn ở Thiên Tộc sơn, vào lúc này tất cả đều

đầu hàng, hầu hết bọn họ có thể chịu đựng bị tra tấn trong một khoảng thời gian,

nhưng không thể chịu được bị tra tấn liên tục không ngừng, đó là lí do vì sao

bọn họ có thể không đầu hàng trước sự tra tấn ở Thiên Tộc sơn, bởi vì Thiên

Tộc sơn đã thu tay lại đúng lúc, không có tiếp tục tra tấn nữa.

Thế nhưng bọn họ khai ra cũng không có tác dụng gì, bọn họ không biết gì cả,

hoặc nói cách khác, những thứ bọn họ biết không thể làm cho người thẩm vấn

cảm thấy hứng thú.

Vì vậy, toàn bộ các màn tra tấn đều được tập trung lên người Thời Giáp, lão ta

chịu đựng rất tốt, và khi lão ta rơi vào tình trạng muốn sống không được muốn

chết không xong, người thẩm vấn hỏi một câu có phải gia quyến của lão cũng ở

trên chiếc hải thuyền đó không, câu hỏi này lập tức khiến lão ta sụp đổ.

Cuối cùng, lão ta bị nhét vào trong một chiếc bao tải, đưa đến căn phòng của

Bạch Sơn.

Khi chiếc bao tải được mở ra, người ở bên trong đã mất đi một mí mắt, nhãn

cầu vỡ nát tại trong viền mắt, tình trạng máu me bầy nhầy cực kỳ bi thảm,

không có cách nào để hình dung.

Một con mắt còn sót lại của lão ta không thể nhận ra được Bạch Sơn là ai,

nhưng từ sự ung dung điềm tĩnh khác lạ của đối phương, lão ta có thể biết rằng

đây là người có thể đưa ra quyết định.

Bạch Sơn thưởng thức bộ dạng thê thảm của lão như ngắm nhìn một bức họa,

bình tĩnh hỏi: “Ngươi xác định phía sau Thiện Tri Nhất có người sai khiến?”

Thời Giáp thân thể run rẩy, giọng nói cũng run run, “Có, không biết là ai, ta

chưa từng thấy. Ta đã có hỏi trang chủ, nhưng trang chủ không nói, ông ấy bảo

ta không nên dò hỏi. Nghe trang chủ nói, hình như trang chủ có nhược điểm chí

mạng nào đó bị người ta nắm được, trang chủ không thể không theo.”

Bạch Sơn mỉm cười, “Không phải dựa vào thực lực để sai khiến, thật thú vị, với

thực lực và địa vị của Thiện Tri Nhất, vậy mà vẫn có thể nắm được nhược điểm

để kiềm chế hắn sao? Nếu đúng là như vậy, xem ra Thiện Tri Nhất hẳn đã âm

thầm làm ra chuyện gì đó ghê gớm lắm đây.”

Thời Giáp nói với giọng nức nở, “Trang chủ chưa từng nói tới, ta thật sự không

biết.”

Bạch Sơn nói với người khác: “Lời hứa càng không có giá trị gì thì càng phải

tuân thủ, không đáng để hủy hoại uy tín chỉ vì một chút việc nhỏ. Nếu đã bắt

được vợ con của hắn, hãy cho họ một con đường sống, thả ra đi.”

“Vâng.” Người khác đáp.

“Ô ô…” Trong cơn đau đớn vô cùng, âm thanh nức nở của Thời Giáp cuối cùng

biến thành tiếng gào khóc.

Trên biển rộng dập dờn sóng biếc, Thiên Vũ một mình bay nhanh trên bầu trời,

y không phải lẻ loi đơn độc, tại biển rộng phía dưới, một bóng đen to lớn ẩn

trong sóng nước lướt đi rất nhanh, đang dẫn đường cho Thiên Vũ.

Không bao lâu sau, có bóng dáng cánh buồm xuất hiện tại phía chân trời xa, rồi

dần dần hình dạng một con thuyền lớn càng ngày càng hiện ra rõ ràng phía

trước.

Thiên Vũ từ trên trời lao xuống, trực tiếp dừng lại trên đỉnh thuyền, chiếc áo

choàng đen lông chim tung bay phất phới trong gió nhìn như sóng nước dập

dờn.

Một người đứng trên đỉnh thuyền, mặt không biểu cảm, giống như gương mặt

người chết, đó chính là kiếm thị của Thiện Tri Nhất, sau khi lật kiếm cầm trong

tay, nhìn thấy người tới là Thiên Vũ, gã chưa dám có bất kỳ động thái nào tiếp

theo.

Ào ào, từng đám nước bắn tung tóe lên, xõa tung ra khắp chiếc thuyền lớn, sát

ngay sau đó là yêu khí cuồn cuộn, một đám Yêu tu nhảy lên thuyền, lập tức

kinh động đến người trên thuyền.

“Kẻ nào?” Có người quát lớn.

Người của Quy Kiếm sơn trang cũng không phải ăn không ngồi rồi, một nhóm

người lập tức nhảy ra rút kiếm đối đầu, hai mẹ con Ung Trạch Tuyết và Thiện

Thiếu Vân cũng ở trong đó, còn có cả Thiện Thiếu Đình với vẻ mặt u sầu.

Thiên Vũ không để ý đến kiếm thị, không nhanh không chậm đi đến mép đỉnh

thuyền, nhìn xuống boong tàu, bao quát phía dưới một cách trịnh thượng, ánh

mắt giống như coi thường một đám kiến, không nói lời nào nhưng lại khiến cho

đám người của Quy Kiếm sơn trang phía dưới dồn dập bỏ vũ khí xuống.

Trong những người này có người đã gặp được y, vì vậy không dám lỗ mãng,

nhanh chóng kêu gọi mọi người bỏ vũ khí xuống, sau đó chắp tay hướng lên

phái trên hỏi: “Bái kiến Tam động chủ! Tam động chủ đại giá quang lâm có gì

phân phó sao?”

Thiên Vũ hỏi ngược lại: “Căn phòng nào của Thiện Tri Nhất?”

Nói đến việc này, đám người của Quy Kiếm sơn trang cũng rất khó hiểu, động

tĩnh lớn như vậy, đích thân pháp giá Tam động chủ Thiên Lưu sơn tới đây, vì

sao trang chủ vẫn đóng cửa không ra?

Lão giả vừa lên tiếng vội nói: “Để ta đi thông báo cho trang chủ.”

Thiên Vũ hờ hững lặp lại câu hỏi của mình: “Căn phòng nào của Thiện Tri

Nhất?”

Lão giả lên tiếng trong lòng không hiểu sao run lên, nhanh chóng trả lời thành

thật: “Là căn phòng ngay dưới chân ngài.”

Thiên Vũ cất bước đạp vào không trung, nhẹ nhàng bước ra ngoài, chậm rãi hạ

xuống trước cửa sổ, cửa sổ tự động mở ra. Y đạp bệ cửa sổ đi vào bên trong,

cửa sổ đóng lại, đồng thời giọng nói của y truyền ra, “Giam hết cả lại, kẻ nào

trái lệnh, giết!”

Vừa nghe được lời này, đám người Quy Kiếm sơn trang náo động cả lên, có

người hét lớn, “Tam động chủ, đây là ý gì?”

Đáp lại bọn họ chính là cảnh bầy yêu chen chúc ùa lên.

Cho dù không cam lòng, đám người của Quy Kiếm sơn trang cũng không dám

kháng cự, khoanh tay chịu trói trong sự miễn cưỡng.

Khi mấy tên Yêu tu nhảy lên đỉnh thuyền thì xảy ra chuyện, kiếm thị mặt không

biểu cảm đột nhiên nhấc chân, dốc sức đạp mạnh xuống boong thuyền.

Rầm! Thân thuyền rung động, toàn bộ đường mớn nước của chiếc thuyền lớn

bỗng nhiên chếch đi, suýt chút nữa đè chìm mép thuyền, có thể thấy sức mạnh

của một cú đạp này mạnh đến cỡ nào, kiếm thị dường như muốn phá hủy cả

chiếc thuyền.

Nhưng kết quả không như gã dự tính, chiếc thuyền này chắc chắn ngoài sức

tưởng tượng của gã, nói chính xác là toàn bộ thân thuyền có được pháp lực

cường đại tăng cường bảo vệ, trợ giúp chiếc thuyền lớn chống lại đòn tấn công

cường đại của gã.

Rầm rầm rầm, kiếm thị điên cuồng đạp mạnh mấy cước, người trên boong tàu

không nhìn thấy tình hình bên trên, kinh hãi nhìn xung quanh, chỉ thấy xung

quanh toàn là sóng biển dâng trào.

“Lớn mật!”

Đám Yêu tu đã nhảy lên boong tàu tự nhiên không thể nhẫn nhịn được, dồn dập

lao đi, và những Yêu tu lên thuyền sau đó cũng kinh hãi ào ạt lao tới vây công.

Một vệt kiếm quang màu lam lạnh lẽo vụt lóe ra khỏi vỏ, đó là thanh kiếm của

Thiện Tri Nhất, tên là “Bích sơn”.

“A…”

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong chớp mắt đã có năm, sáu gã Yêu

tu hoặc ngã lăn ra, hoặc thân thể chia lìa, đám Yêu tu còn lại hoảng sợ, vội vàng

thối lui, dường như đều không nghĩ tới người rút kiếm lại có thực lực kinh

khủng như thế.

Trong đám máu tươi bắn tung tóe, kiếm thị phá vỡ vòng vây lao vút lên, xông

lên bầu trời, kéo theo một vệt sáng màu lam ngọc, giống như linh hồn của biển

cả.

“Trên thuyền toàn kẻ ngu xuẩn, xem ra ngươi mới là người được Thiện Tri Nhất

tin tưởng nhất, quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, để ta thành toàn cho

ngươi!”

Giọng nói của Thiên Vũ từ bên trong thuyền truyền ra.

Kiếm thị đã từ trên không trung hạ xuống, nơi mũi kiếm chỉ tới vẫn là chiếc

thuyền lớn, hiển nhiên gã có quyết tâm phá hủy chiếc thuyền, nếu không sẽ

không bỏ qua.

Cuối cùng, đám người Quy Kiếm sơn trang trên boong tàu cũng nhận ra được

kiếm thị muốn làm gì, có người kinh hãi gầm lên, “Dừng tay, dừng tay, ngươi

điên rồi sao?”

Vù vù, có âm thanh như cuồng phong vang lên, bốn cái xúc tu khổng lồ đột

nhiên nhấc lên trên mặt biển trập trùng sóng biển, tựa như bốn cánh tay to lớn

vung ra bốn cái trọng quyền, kéo theo bốn cột nước từ bốn phương hướng đánh

vào một chỗ. Theo tiếng vang ầm ầm, chúng tụ vào với nhau, bên trong nổ tung

ra một đám máu đỏ, thân thể kiếm thị vỡ tan thành nhiều mảnh ở trong đó.

Trong khoảnh khắc diệt vong, cơ thể và tinh thần đám người Quy Kiếm sơn

trang trên boong tàu đều run lên, nhiều người trong số đó sắc mặt trở nên khó

coi, đều biết được kiếm thị mới chính là tâm phúc thực sự của trang chủ.

Thiện Thiếu Đình sững sờ nhìn lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, đây là lần đầu

tiên gã nhìn thấy một tinh thần quyết tâm bất khuất như vậy, một vệt sáng xanh

lam cắt không trung vọt xuống như đâm thẳng vào nội tâm gã, trong lòng ầm

ầm chấn động, hình như ngộ ra điều gì đó.

Một đống lớn nước rơi xuống, khiến cả chiếc thuyền lắc lư kịch liệt, cũng cuốn

đi toàn bộ thi thể và vết máu.

Coong! Chỉ có một thanh kiếm rơi xuống cắm ngược ở trên đỉnh thuyền là

không bị ngã.

Đám người Quy Kiếm sơn trang ướt như chuột lột, cuối cùng tất cả đều bị nhốt

vào trong khoang thuyền như một đám gà bị nhốt vào lồng, kể cả những Yêu tu

kia đều biến mất khỏi boong thuyền, nhìn từ bên ngoài, không thấy bất cứ một

ai trên thuyền, chiếc thuyền cô độc lênh đênh trên biển rộng mênh mông.

Thân thuyền ướt đẫm dần dần khô đi dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Khi mặt trời treo cao trên bầu trời thì có một bóng người vùn vụt bay đến, chính

là Thiện Tri Nhất.

Khi đang định hạ xuống boong tàu, ông ta bất chợt dừng lại, lơ lửng trong

không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cắm ngược kia, ông ta

lướt ngang qua, hạ xuống tại trước kiếm, nắm lấy chuôi kiếm, rút kiếm ra, từ từ

nâng lên ngang trước mắt, đây chính là bội kiếm của ông ta, làm sao có thể

không nhận ra.

Nâng kiếm nhìn xung quanh, rồi lại nhìn xuống phía dưới, ông ta đã nhận ra

điều gì đó.

“Thiền huynh, ta đợi đã lâu, yên tâm đi, vợ con của ngươi đều rất ổn.” Giọng

nói của Thiên Vũ từ trong thuyền truyền ra.

Vẻ mặt Thiện Tri Nhất rất khó coi, thân hình lóe lên, trượt đi như cày đất, khi

người đã đến phía trước, đỉnh thuyền cũng theo đường cày mà sụp đổ xuống,

bộc lộ không gian bên dưới. Đứng ở trên đỉnh, ông ta nhìn thấy được Thiên Vũ

ngồi ở trong căn phòng của mình, đám mảnh vỡ rơi xuống không đến gần được

Thiên Vũ.

Thiên Vũ ngước mắt nhìn ông ta, bốn mắt nhìn nhau.

Thân hình Thiện Tri Nhất vụt lóe lên, bay vọt đi.

“Luận kiếm, ta không bằng ngươi. Luận tốc độ, ngươi không bằng ta. Thiền

huynh, nếu ta đã tới đây rồi, ngươi cảm thấy ngươi còn đi được sao? Không cân

nhắc cho mình cũng phải suy nghĩ cho vợ con chứ.” Tiếng cười điềm tĩnh của

Thiên Vũ vang vọng, người lướt trong không trung như một bóng ma.

Không hổ là kẻ sở trường về tốc độ, không bao lâu sau, y đi sau mà đến trước,

lướt ngang qua chặn ở trước mặt Thiện Tri Nhất.

Đang ở trên cao, cách xa chiếc thuyền, Thiện Tri Nhất không có chạy nữa, lạnh

lùng nhìn chằm chằm đối phương, giơ giơ thanh kiếm trong tay lên, hỏi: “Kiếm

thị của ta ở đâu?”

Ông ta biết rõ, kiếm thị của mình giữ kiếm như mạng, không có khả năng dễ

dàng rời kiếm.

Thiên Vũ bình thản nói: “Ngươi không nên báo tin an bài cho hắn. Hắn nhất

quyết muốn phá hủy thuyền, lại còn u mê bất ngộ, nếu như ta không giết hắn,

chuyện này bình thường sao?”