Ô Lạc tộc, hai người đàn ông lần mò rời đi trong bóng tối, mặc dù động tác rất
nhẹ nhàng, nhưng khi xuyên qua giữa hai ngọn núi ở khu vực ngoại vi thì vẫn bị
Hướng Lan Huyên, đúng lúc đang ẩn nấp giữa vùng núi này chờ đợi nghe lệnh,
nhạy cảm nhận ra.
Đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ rời khỏi bộ lạc? Hơn nữa, dáng vẻ lén lút, Hướng
Lan Huyên sinh lòng nghi ngờ, nhẹ nhàng như một bóng ma lướt đi giữa núi
rừng, một mực đi theo.
Hai người đàn ông chạy đi một quãng đường dài, vượt qua mấy ngọn núi lớn,
sau đó mới dừng lại trước một cái sơn động nằm trên sườn núi, hai người chui
vào trong, đốt lên một đống lửa, sau đó mới tựa vào vách đá, thoải mái ngồi
xuống.
Người đàn ông thấp chợt lên tiếng hỏi: “Ngươi cảm thấy lần này Tam động chủ
có thể thuận lợi đến Bác Lãng đảo không? Thiện Tri Nhất thực lực phi phàm a,
Tam động chủ có thể bắt được hắn sao?”
Người đàn ông cao đối diện với ánh lửa, ngập ngừng nói: “Chắc là không có
vấn đề. Hơn nữa, chỉ cần tới trước một bước, bắt giữ người nhà của Thiện Tri
Nhất trốn ở đó, trong tay đã nắm được đống con tin, Thiện Tri Nhất làm sao có
thể không e ngại? Nếu như không có lòng tin với Tam động chủ, Đại thánh làm
sao sẽ để cho Tam động chủ đi tới đó.”
Người đàn ông thấp cười ha hả nói: “Lão già Thiện Tri Nhất này thực là ma
mãnh, sau khi xem xong Đại Hoang tự, lại trực tiếp trốn vào trong biển cả bao
la, không biết rằng cả nhà già trẻ đã bị Đại thánh theo dõi từ lâu. Tự cho là
thông minh, thông minh bị thông minh làm hại.”
Người đàn ông cao: “Trách được ai bây giờ? Ai bảo hắn dám nhắm mắt nhắm
mũi nhúng tay vào. Mục đích hắn đến Phượng tộc này nhất định không trong
sạch, không phải sao, vị Thám Hoa lang kia làm trò giả thần giả quỷ tại Thúy
Vũ hồ, rồi giả vờ bỏ chạy thoát thân, lập tức liền câu hắn ra. Nếu không phải
thực lực Xích Lan các chủ và Dược Đồ không tốt, chỉ sợ hắn đã bị bắt giữ, làm
gì đến lượt Tam động chủ phải chạy thật xa tới Bác Lãng đảo để bắt người.”
Người đàn ông thấp: “Đúng rồi, rốt cuộc thì trên người lão già Thiện Tri Nhất
đó có bí mật gì, Đại thánh bắt lão ta làm gì?”
Người đàn ông cao: “Quỷ mới biết được, dù sao Đại thánh đích thân tới đây,
nhất định không phải là việc nhỏ, chúng ta thành thành thật thật sai gì làm nấy
là được rồi.”
Hai người bên trong nói chuyện liên miên, Hướng Lan Huyên dán sát người
ngoài động nghe trộm, dần dần cau mày lại, hai tên nam tử mặc trang phục Ô
Lạc tộc lại đi nói chuyện về đề tài này, không ngoài dự liệu, quả nhiên có vấn
đề.
Đợi cho hai người bên trong tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, không nói gì nữa,
nàng ta lặng lẽ rời đi, bay xuống đỉnh một ngọn núi gần đó, cất tiếng lẩm bẩm,
“Bác Lãng đảo.” Nàng ta ngẩng đầu, dõi mắt nhìn xa xăm về một cái phương
hướng, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn chạy đi nhìn xem tình hình.
Nhưng sau một hồi lâu suy nghĩ, nàng ta quay đầu lại nhìn về phía sơn động mà
hai người kia ẩn thân, rồi lại cất tiếng lẩm bẩm, “Thực sự là người của lão yêu
đó sao?”
Trong mắt tràn đầy nghi ngờ, nàng ta cũng không dám khẳng định đó có phải
thật sự là người của Đại thánh hay không.
Mặc dù theo nội dung nói chuyện của những kẻ này, rõ ràng cho thấy bọn họ là
người của Đại thánh, nhưng kiểu tình cờ biết được thông tin như thế này thực sự
khiến cho nàng ta không dám dễ dàng tin tưởng. Nếu là trước đây có lẽ không
có gì, nhưng từ sau khi nàng liên tiếp xuất thủ can thiệp tại Côn Linh sơn và
Thiên Tích sơn, nàng ta đã hết sức tự suy ngẫm, nhắc nhở mình.
Hai sự kiện liên tiếp nàng đều xử lý rất sạch sẽ, không có lưu lại bất kỳ sơ hở gì
để có thể bị nắm đuôi, chín lối đi phía dưới Vạn Hác trì cũng đã bị nàng phá
hủy, tại Côn Linh sơn và Thiên Tích sơn chỉ xuất hiện một ít biến cố trọng đại
khác thường mà thôi, không có khả năng mỗi khi có chuyện xảy ra liền nghĩ đến
tiên phủ, làm gì có nhiều tiên phủ như vậy.
Nhưng vị Chưởng lệnh kia đích thân chạy đến đây, còn để mắt đến Thám Hoa
lang, vì vậy nàng không thể không cao độ cảnh giác.
“Là cạm bẫy sao?” Hướng Lan Huyên tự đặt câu hỏi cho mình, nhưng cuối
cùng không dám đánh cược, có một số điểm khả nghi nàng không thể đánh
cược được, nàng hít sâu một hơi, xoay người bay trở lại về phía Ô Lạc tộc.
Chuyện tương tự cũng xảy tại trong lãnh địa của Phượng tộc, hai kẻ mặc trang
phục Phượng tộc lén lén lút lút, bị Trì Bích Dao theo dõi, chỉ là lần này không
có đốt lửa trong sơn động.
Sau khi ngồi xuống, người cao cũng cất lời cảm khái, “Thật sự không nghĩ tới a,
Phượng Kim Kỳ vậy mà vừa ăn cướp vừa la làng, lại chính là lão ta đi bắt cóc
tôn nữ của mình.”
Người thấp than thở, “Thật đáng tiếc, thật vất vả mới tìm được người, chỉ chậm
có một bước, lại bị A Lạc Công chuyển đi rồi.”
Người cao: “Hẳn là do ‘Tẩu Địa thú’ chạy khắp nơi trong Phượng tộc, đánh rắn
động cỏ nên bị phát hiện. Bây giờ Phượng Kim Kỳ đã nhận ra chúng ta đang
tìm tôn nữ của lão, lão ta đã có đề phòng, rất khó khăn để tìm lại được, đã tìm
khắp nơi rồi, nhưng không có dấu vết nào, thực sự không biết đã giấu người ở
đâu.”
Người thấp: “Cũng chưa phải là đã tìm khắp nơi, có nơi chúng ta vẫn chưa tìm,
đó có khả năng rất lớn là nơi giấu người.”
Người cao: “Ở đâu?”
Người thấp: “Trên thân cây cổ thụ tại Phượng Đầu lĩnh, trong sào huyệt mà
Phượng Kim Kỳ chiếm giữ. Ngươi nghĩ mà xem, đầu tiên là nơi đó chúng ta
không được đến tìm, thứ nhì là người ngoài không thể vào lục soát. Còn có nơi
nào để giấu người tốt hơn ở đó sao? Trong toàn bộ Phượng tộc, đó là nơi an
toàn nhất để giấu đồ vật.”
Người cao kinh ngạc nói: “Dưới đèn thì tối… Ngươi nói đúng, thật sự rất có
khả năng này.”
Người thấp: “Khả năng thì thế nào, không có cách nào làm gì tại nơi đó. Ta chỉ
cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc thì tôn nữ của lão ta nắm giữ bí mật gì, đáng giá để
Phượng Kim Kỳ giày vò như vậy, ngay cả Đại thánh cũng theo đuổi không bỏ.”
Nghe nội dung nói chuyện trong hang động, Trì Bích Dao càng nghe càng kinh
hãi, sau khi bên trong đã trở nên yên tĩnh, cô ta mới lặng lẽ rời đi.
Cô ta không có trở về nơi mình ở mà nhanh chóng lao vút lên trời, bay đi xa.
Trên một chỗ sườn núi giáp ranh giữa Quỷ tộc và Phượng tộc, có một căn nhà
gỗ thô sơ vừa mới được dựng lên. Trong bóng cây cách căn nhà không xa, một
nam nhân gầy đét như một bộ xương thủ tại nơi đó, không phải ai khác, chính là
Mông Phá, nắm giữ Tiền ty của Ty Nam phủ.
Khi một bóng người từ trên trời giáng xuống, Mông Phá cũng lóe lên lướt ra
ngoài, ngăn cản đối phương, thấy người đến là Trì Bích Dao, lão ta gật gật đầu,
xoay người đi đến bên ngoài nhà gỗ bẩm báo, “Chưởng lệnh, Trì bảo chủ tới.”
Bên trong căn nhà gỗ không có cửa, một bóng người mặc y phục nam nhân đi
ra, dưới ánh trăng chiếu nghiêng, trông có một sự cuốn hút khác lạ, đây chính là
Chưởng lệnh của Ty Nam phủ, Địa Mẫu Lạc Vân Phinh. Bà ta vẫn giữ phong
thái như trước, ta chính là ta, không giống hai người trốn ở Ô Lạc tộc kia, hóa
trang thành bộ dạng người khác không nhận ra được.
Bà ta công khai ở lại nơi này, có người đến thì lảng tránh, người ngoài cũng rất
khó phát hiện ra bà ta.
Cũng không tính là đích thân ra cửa nghênh đón, bà ta biết rõ bạn thâm giao tới
đây trong đêm hôm như vậy, nhất định là có việc gì đó quan trọng, bà ta thong
thả bước đến trước mặt bạn thân, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ta tình cờ phát hiện được một ít chuyện, cũng không biết là thật hay giả…” Trì
Bích Dao lập tức nói ra thông tin mà mình ngẫu nhiên nghe được, cô ta chạy tới
đây chính là để thông báo tin này.
Lạc Vân Phinh và Mông Phá nghe xong vô thức quay nhìn nhau, Lạc Vân Phinh
dần dần cau mày lại, quay hỏi bạn mình, “Trong lúc tình cờ lại có thể nghe được
loại chuyện này sao?”
Trì Bích Dao cười khổ, “Cho nên, ta cũng không biết là thật hay giả, đúng là rất
kỳ quái, Phượng Kim Kỳ cần gì phải bắt cóc tôn nữ của mình chứ.”
Đôi mắt Mông Phá lấp lóe suy nghĩ gì đó, rồi đến gần một bước, nói khẽ với
Địa Mẫu: “Chưởng lệnh, việc này nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng dường như có thể
là sự thực. Nếu như là thật, mà Thiên Lưu sơn lại truy tìm như thế, có lẽ tôn nữ
của Phượng Kim Kỳ nắm giữ điều gì đó then chốt.”
Lạc Vân Phinh trầm mặc suy tư, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu đã có
khả năng giấu người tại nơi đó, vậy thì vào tìm thử đi. Không phải chỉ là một
thân cây thôi sao, tìm một lần cũng rất nhanh, không cần bao nhiêu thời gian.”
Mông Phá chần chừ nói: “Chưởng lệnh, vấn đề nằm ở chỗ đó chỉ là một thân
cây, không gian bên trong không lớn… Từ sau khi hứng chịu một chưởng của
Phán quan, Phượng Kim Kỳ trường kỳ co mình tại trong sào huyệt, rất ít đi ra
ngoài. Có hắn tọa trấn ở trong đó, ngoại nhân không thể lén lút vào bên trong
tìm kiếm khắp nơi, không có khả năng giấu giếm được hắn. Nếu thật sự dẫn đến
đánh nhau, dù sao nơi này cũng là địa bàn của vị Đại tộc trưởng kia, có quy tắc
của người ta.”
Ánh mắt Lạc Vân Phinh quay nhìn chăm chú vào Trì Bích Dao, “Tên thủ hạ Trữ
gì gì đó của ngươi.”
Trì Bích Dao: “Trữ Bình Côn.”
Lạc Vân Phinh: “Đúng, là hắn. Không phải hắn đang tranh đoạt việc buôn bán
đặc sản Phượng tộc với A Sĩ Hành sao? Nói hắn tìm lí do nào đó khiêu chiến
với A Sĩ Hành đi, một lần quyết định việc buôn bán thuộc về người nào. Vì để
cho công bằng, mời đích thân Phượng Kim Kỳ chứng kiến, do chính ông ta
phân định thắng thua. Nhất định phải nghĩ biện pháp nắm chặt vào điểm này, về
việc khác, bên này sẽ xử lý.”
Trì Bích Dao khẽ gật đầu, đã hiểu được ý của bà ta, đây là muốn nhân cơ hội đó
dẫn dụ Phượng Kim Kỳ rời khỏi sào huyệt, sáng tạo cơ hội cho bên này hành
động.
Nhưng mà cô ta vẫn có chút do dự, “Chỉ là trận tỷ thí của hai tiểu nhân vật, có
thể mời được đích thân Phượng Kim Kỳ đánh giá quyết định sao? Ta lại không
tiện lộ diện, dễ khiến cho Phượng Kim Kỳ hoài nghi.”
Lạc Vân Phinh hỏi ngược lại, “Ngươi cho rằng Phượng Kim Kỳ muốn nhìn xem
các ngươi giày vò ở trong nhà hắn sao? Hắn ước gì tống các ngươi đi sớm một
chút, nắm bắt được cơ hội này, hắn tất nhiên sẽ đồng ý.”
Trì Bích Dao bừng tỉnh hiểu ra, thoáng cái liền cảm thấy sự việc trở nên đơn
giản, lập tức đồng ý, vừa định xoay người rời đi bất chợt nghĩ đến điều gì đó,
tức thì dừng bước hỏi Mông Phá, “Hình như hồi trước ngươi cũng bị Phán quan
đánh cho một chưởng, Phượng Kim Kỳ cả ngày ôm tấm da thú, tại sao ngươi
không bị gì vậy?”
Mông Phá cười khổ, hai tay chỉ chỉ vào bộ dạng của mình, “Ta đã biến thành
gầy như vậy, ngươi nhìn như thế nào mà bảo ta không sao, hồi trước bộ dạng ta
như thế này sao?”
Trì Bích Dao kinh ngạc, “Về sau ngươi gầy đi, là bởi vì một chưởng đó hả?”
Mông Phá: “Phán quan dường như có thể phá hủy sinh cơ thân thể con người.
Nếu không phải công pháp của ta vừa đúng có thể ứng đối, chỉ sợ không thể
chạy loạn khắp nơi như thế này.”
Trì Bích Dao gật đầu, lời này có vẻ phù hợp với những gì Phượng Kim Kỳ đã
nói, cô ta cũng chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác, hỏi xong liền xoay
người rời đi.
Trời vừa rạng sáng, mấy người nhanh chóng luồn lách giữa rừng núi cuối cùng
cũng dừng lại.
Thời Giáp dẫn đầu, thở hổn hển ngoắc tay ra hiệu cho mọi người, “Tới đây xem
như đã rời xa Phượng tộc rồi, tạm thời chắc không sao, mọi người nắm chặt thời
gian khôi phục chút đi.”
Bốn người cùng theo vừa mới gật đầu ngồi xuống, gần đó liền truyền đến thanh
âm: “Chỉ sợ chưa chắc nha.”
Mấy người đồng loạt đứng lên, vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng nói, bọn họ
nhìn thấy một lão già đầu bạc cầm tẩu thuốc lá phì phèo phun khói từ trong
rừng đi ra.
Thời Giáp kinh ngạc, trầm giọng hỏi: “Ngân Sơn Hà, ngươi muốn thế nào?”
Vừa dứt lời, lão ta bỗng vụt quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh
vang lên tiếng sột soạt và có bóng người lấp lóe, một đám người Xích Lan các
mặc y phục màu đỏ sẫm, thừa dịp bọn họ dừng lại tại chỗ trống, đã ập đến bao
vây bọn họ.
Ngân Sơn Hà nhả khói nói: “Các ngươi chạy không thoát, đừng có giày vò nữa.
Đại thánh có chuyện muốn hỏi ngươi, đi theo ta một chuyến đi.”
Lời này bộc lộ rất rõ ý cưỡng chế thúc thủ chịu trói, nhưng nói khá uyển
chuyển, xem như đã cho chút thể diện.
Thường ngày, biểu hiện của Thời Giáp rất ôn hòa thân thiện, nhưng lúc này,
trong mắt dần dần lộ ra vẻ hung dữ, xoay qua nói với bốn người đi theo: “Rơi
vào trong tay bọn họ cũng không thể có được kết cục gì tốt đẹp, theo ta giết ra
ngoài!”
Lão ta dẫn đầu lao về phía Ngân Sơn Hà, bốn người cùng đi lao theo không chút
do dự, có thể thấy được sự trung thành của họ.
Ngân Sơn Hà lóe lên, lướt vào trong rừng, mái tóc bạc nổ tung ra, tung bay
khắp bầu trời, tràn ngập không trung, bao phủ một vùng núi rừng rộng lớn.