Bán Tiên

Chương 1087: Bỏ chạy kỳ quặc (2)




Dữu Khánh cau mày, không khỏi đưa mắt quan sát phản ứng của Xích Lan các

chủ, trông có vẻ không giống nói láo, điều này khiến cho hắn có phần nghi

hoặc, không biết nữ nhân này đang giả bộ hồ đồ hay là thật sự hồ đồ.

Xích Lan các chủ quay người lại nhàn nhạt nói với hắn một câu, “Là ta đã xem

thường Thiện Tri Nhất.”

Một câu vô cùng đơn giản, xem như là lời xin lỗi đối với việc phán đoán sai lầm

lúc trước, chỉ có như vậy mà thôi, đừng mong nghĩ đến những lời nói sâu sắc

hơn nữa.

Dứt lời, bà ta lắc mình bay đi, nhanh chóng biến mất tại trong màn đêm, ngay

cả con trai của mình cũng không quan tâm tới, không biết bà ta sẽ đi đâu.

Dữu Khánh không nói gì, cau mày trầm tư.

Nam Trúc nhìn xem phản ứng của hắn, một tay vỗ lên bờ vai hắn, “Thôi đi,

ngươi còn trông chờ nữ nhân đó thật sự nói lời xin lỗi chúng ta hay sao? Lần

này có thể giữ lại được tính mạng đã xem như là may mắn trong bất hạnh rồi.

Bà ta cũng coi như đã tận lực.”

Dữu Khánh quay đầu nhìn gã, hỏi ngược lại: “Vì sao Thiện Tri Nhất xuất thủ

chặn chúng ta lại?”

Nam Trúc quan sát hắn từ trên xuống dưới, ý như là đang hỏi ngươi có ngốc hay

không vậy, “Tự nhiên là muốn lấy được thông tin muốn biết từ trong miệng

chúng ta.”

Dữu Khánh: “Dược Đồ đã bỏ chạy, đúng là không cần thiết phải diệt khẩu nữa,

nhưng nếu như đã bị lộ, và ông ta lại có thực lực để tiếp tục bắt chúng ta, nếu là

ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Nếu như là ta, ta…” Nam Trúc suy bụng ta ra bụng người, ngay sau đó không

khỏi a một tiếng, “Thiện Tri Nhất bỏ chạy có vẻ kỳ quặc.”

Dữu Khánh: “Ngay cả Xích Lan các chủ cũng không phải là đối thủ của ông ta,

Dược Đồ thì càng không được. Cho dù Dược Đồ có kéo Phượng Kim Kỳ tới,

cũng chưa chắc Thiện Tri Nhất đã sợ, huống chi là hù dọa ông ta bỏ chạy. Chỉ

có một lí do có thể khiến ông ta sợ hãi bỏ chạy, xung quanh đó có tồn tại mà

ông ta tin chắc là mạnh hơn mình, nếu không chạy ngay ông ta sợ không kịp.”

Nam Trúc sờ cằm nghi vấn, “Lấy Xích Lan các chủ ra để so sánh, thực lực

Thiện Tri Nhất quả thực không phải chuyện đùa. Trong thiên hạ này không có

nhiều người có thể khiến lão ta sợ hãi, người có thể dọa cho lão ta sợ hãi bỏ

chạy thì càng…” Nói đến đây gã chợt sửng sốt, vụt quay đầu lại nhìn về phía

Dữu Khánh.

Dữu Khánh đối diện với ánh mắt của gã, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: “Trong

mấy vị chí tôn kia, hẳn là có người đích thân pháp giá tới vùng này, hơn nữa

Thiện Tri Nhất đã biết điều đó.”

Nam Trúc cảm giác rất sợ hãi, nghi hoặc hỏi: “Dược Đồ bị hù dọa phải bỏ chạy

thoát thân, chẳng lẽ là vị Đại tộc trưởng đó đã tới?”

Trong đầu Dữu Khánh lại hiện lên cảnh tượng Trì Bích Dao nói cho hắn biết lí

do cô ta bị giam cầm, mở miệng lẩm bẩm: “Thiện Tri Nhất có thể nắm giữ được

hành tung của vị Đại tộc trưởng đó sao? Nếu như ông ta biết được, tất nhiên là

có người nói cho ông ta biết. Ai có thể nắm giữ được hướng đi của đại nhân vật

như vậy chứ? Kẻ như vậy chưa chắc đã e ngại vị Đại tộc trưởng kia…”

Ô Lạc tộc, ánh đèn chập chờn trong căn nhà sàn treo chiếc chuông gió kia. Xích

Lan các chủ đang nhẹ nhàng lướt tới bỗng nhiên cúi nhìn bộ dáng chật vật của

mình, sau đó nhanh chóng quan sát xung quanh, chợt nhấc tay xé mở cổ áo của

mình ra một chút, để lộ ra một nửa bộ ngực căng tròn trắng như tuyết, rồi lúc

này mới đưa tay gõ cửa.

Tay còn chưa chạm vào cửa, bên trong đã vang lên giọng nói nam nhân quen

thuộc, “Vào đi.”

Xích Lan các chủ hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy được Bạch Sơn

ăn mặc trang phục Quỳ tộc ngồi xếp bằng tại trước bàn thấp, đang đan bện dây

thừng.

Trong hai ngày qua, Ô Lạc tộc đang làm rất nhiều dây thừng.

Đi vào phòng, đóng cửa lại, Xích Lan các chủ bước nhanh đến trước mặt y, quỳ

một gối xuống đất, “Đại thánh, quả nhiên là Thiện Tri Nhất, ta không phải là

đối thủ của hắn…”

Bà ta kể lại chi tiết quá trình sự việc đã xảy ra.

Khi nghe kể đến đoạn Dược Đồ chạy trốn, khiến cho Thiện Tri Nhất sợ ném

chuột vỡ đồ phải dừng tay lại, động tác đan bện dây thừng trên tay Bạch Sơn

dần dần ngừng lại, y nhìn chăm chú vào ngọn đèn đang hơi lay động, ánh mắt

sâu kín và biến đổi kỳ lạ. Chờ đến khi Xích Lan các chủ kể lại cặn kẽ xong, y

mới quay đầu lại chú ý tới bộ dáng chật vật của bà ta, hỏi một câu, “Khi ngươi

nói Dược Đồ đi trước, sau khi Dược Đồ bỏ chạy, Thiện Tri Nhất lập tức dừng

tay bỏ đi?”

Xích Lan các chủ gật đầu, “Đúng vậy, đã không cần thiết phải diệt khẩu nữa.”

Bạch Sơn lại tiếp tục công việc đan bện dây thừng, ừ một tiếng, nói: “Tốt, ta đã

biết rồi. Thiện Tri Nhất đánh ngươi bị thương thành như vậy, ta sẽ tìm hắn tính

sổ. Hãy về sớm nghỉ ngơi đi.”

Xích Lan các chủ đang định đứng dậy nhưng lại hơi chút do dự, dường như có

lời gì khó nói, sau khi hít sâu thở mạnh mấy hơi, cuối cùng bà ta vẫn hỏi ra,

“Đại thánh, có phải ngài đã biết ta không phải là đối thủ của Thiện Tri Nhất hay

không?”

Bạch Sơn không chút dao động, bình tĩnh trả lời: “Trong cảnh giới Cao Huyền,

Thiện Tri Nhất hiếm có địch thủ, ngươi không phải là đối thủ của hắn cũng là

chuyện bình thường.”

Xích Lan các chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào y, trong lòng run

lên, đã biết rõ phía sau Thời Giáp là Thiện Tri Nhất, biết rõ có khả năng sẽ dụ ra

Thiện Tri Nhất, biết rõ mình không phải là đối thủ của Thiện Tri Nhất, nhưng y

không có bất kỳ động tác ngăn cản nào, thậm chí nhắc nhở cũng không hề có,

mình suýt chút nữa đã chết vì chuyện này a, vì sao chứ?

Cuối cùng bà ta không dám hỏi ra tâm sự trong lòng, cúi đầu đứng dậy xin cáo

lui.

Bà ta vừa mới bay ra khỏi vùng trời Ô Lạc tộc, ở bên trong nhà, Bạch Sơn phất

tay vung ra, một cơn gió nổi lên bên ngoài nhà, bay về phía núi rừng xa xa.

Không bao lâu sau, một thân ảnh nhanh chóng len lỏi tiến tới, đi đến trước cửa

vào nhà sàn, chính là Thiên Vũ.

Bên trong truyền ra một tiếng “Vào”, gọi gã đi vào.

Sau khi lễ bái gặp mặt, Thiên Vũ ngồi quỳ tại trước mặt Bạch Sơn.

Bạch Sơn đơn giản kể lại mấy câu về việc Thiện Tri Nhất tập kích, sau đó dặn

dò: “Sau sự kiện Đại Hoang tự, Thiện Tri Nhất tập trung vợ con, người nhà chủ

yếu lên một chiếc thuyền, chiếc thuyền này đã đến phía tây Bác Lãng đảo, có

Hải yêu một mực đi theo, Thiện Tri Nhất chắc hẳn sẽ chạy đi gặp mặt vợ con.

Ngươi đích thân đi một chuyến đi.”

Thiên Vũ sửng sốt một hồi, sau đó trả lời: “Đại thánh, ta đang đôn đốc tra tìm

tung tích tôn nữ của Phượng Kim Kỳ, không tiện rời đi, phải chăng đổi một

người khác đi sẽ thích hợp hơn?”

Bạch Sơn không ngừng công việc trên tay, ánh mắt cũng đang nhìn chằm chằm

vào đó, “Bàn giao lại chuyện tôn nữ của Phượng Kim Kỳ đi, hãy bắt lấy vợ con

của Thiện Tri Nhất tại trước khi hắn chạy tới. Trong cảnh giới Cao Huyền, chỉ

có tốc độ của ngươi là có thể xuất phát sau mà đến trước hắn. Ngươi đi đi.”

Lí do này khiến cho Thiên Vũ không thể chối từ, chỉ có thể đứng dậy nhận lệnh,

“Vâng.”

Sau đó gã xoay người lại, sải bước rời đi, động tác gọn gàng dứt khoát.