Dược Đồ đã cứu chúng ta sao? Nam Trúc không hiểu được, đang định hỏi một
chút, một bóng đỏ lướt tới, Xích Lan các chủ ở phía dưới đã bay lên đây, ánh
mắt mọi người dừng lại trên hình dạng vô cùng chật vật của bà ta, giờ phút này
bà ta đâu còn có chút phong thái, dáng vẻ tiên nữ trên trời nào nữa.
Long Hành Vân khẩn trương, miệng kêu ô ô, rõ ràng là đang quan tâm tình
trạng bị thương của mẫu thân.
Dữu Khánh thì lại muốn chào hỏi nữ nhân này bằng những lời thô tục, hắn rất
muốn hỏi xem chuyện xảy ra như vậy là như thế nào. Lúc đầu, khi lập kế hoạch
và quyết định dụ dỗ Thời Giáp trước thì hắn đã có lo lắng về Thiện Tri Nhất
đứng sau Thời Giáp, mặc dù nhìn mặt ngoài có vẻ như Thiện Tri Nhất không
đến đây, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn có hỏi nữ nhân này nếu
như đụng phải Thiện Tri Nhất thì có nắm chặt hay không, vị Xích Lan các chủ
này bảo hắn yên tâm, thậm chí còn có thái độ kiêu ngạo, tỏ ra không xem trọng
trang chủ Quy Kiếm sơn trang, rõ ràng là rất có nắm chắc.
Vì vậy, lúc đó Dữu Khánh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm, dù sao đây
cũng là Xích Lan các chủ đại danh đỉnh đỉnh, có thể tưởng tượng được thực lực
như thế nào, hơn nữa còn có thêm Dược Đồ cũng cảnh giới Cao Huyền xuất thủ
hỗ trợ, nào ngờ lại chơi đùa ra kết quả như thế, vừa mới giao đấu không bao lâu
đã bị Thiện Tri Nhất đánh cho phải kêu la “Chạy mau”, đối đầu với Thiện Tri
Nhất gần như không có sức lực hoàn thủ, trò gì vậy.
Tính ngàn tính vạn không tính được sơ hở lại đến từ người phụ nữ này, hắn thật
sự không biết vị Các chủ này lấy sức lực từ đâu ra để coi thường trang chủ Quy
Kiếm sơn trang, tình hình đó suýt chút nữa khiến hắn sợ hãi đến chết.
Tuy nhiên, không thể không thừa nhận rằng chính là nữ nhân này đã hóa giải
nguy cơ tại thời khắc mấu chốt, tiếng quát lớn nhắc nhở Dược Đồ đi mau đã
cứu mạng mọi người.
Nhưng vào lúc này, Xích Lan các chủ không có lòng quan tâm việc khác, giống
như chim sợ cành cong, cảnh giác nhìn xung quanh, nói: “May mắn thoát thân,
nơi đây không thích hợp ở lâu, nhanh chóng trở về Phượng Đầu lĩnh đi.”
Không ai có ý kiến phản đối, xem ra địa phương an toàn gần đây nhất cũng chỉ
có Phượng tộc mà thôi, nhóm người nhanh chóng quay ngược trở lại.
Dược Đồ nhanh chóng bay lên, gia nhập vào đội ngũ bọn hắn, hóa ra Dược Đồ
vẫn không có đi xa, sau khi nghe thấy âm thanh đánh nhau đã biến mất, liền
lặng lẽ lẻn trở về, trốn ở nơi kín đáo âm thầm quan sát, khi đã đảm bảo Thiện
Tri Nhất không còn xuất hiện nữa lão ta mới quay về tụ tập cùng mọi người.
Bên trong một căn nhà sàn cho khách tạm trú tại Phượng Đầu lĩnh, trong cảnh
tối lửa tắt đèn, Thời Giáp vẫn chưa đi nghỉ mà một mực quanh quẩn đi tới đi lui
trong bóng tối.
Đột nhiên, cửa sổ mở ra, lão ta giật mình vụt quay lại, đang định cất tiếng quát
hỏi xem là ai thì một giọng nói quen thuộc vang lên trước, “Là ta.”
Là giọng của Thiện Tri Nhất, ông ta nhẹ nhàng lướt vào cửa sổ như một bóng
ma.
Thời Giáp kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Trang chủ, sao ngài lại tới đây, đã đắc thủ
rồi sao?”
Ở trong bóng tối, Thiện Tri Nhất cũng hạ thấp giọng nói: “Không thể đắc thủ,
đó là cạm bẫy, Xích Lan và Dược Đồ căn bản không có rời đi, trong lúc giao
đấu ta đã bị bộc lộ, phải trốn đi. Bây giờ ta không thể nào quan tâm tới các
ngươi được nữa, ngươi hãy tự nghĩ cách thoát thân đi.”
Cạm bẫy? Thời Giáp đầu tiên là kinh hãi, ngay sau đó có phần kích động, nếu là
cạm bẫy, còn có thể khiến cho trang chủ phải nói ra chữ “Trốn”, có thể tưởng
tượng được sự nguy hiểm tại nơi này, như vậy trang chủ càng không cần phải
chạy tới đây, đây là sợ không có ai báo tin cho bọn họ, nói chính xác là cố ý tới
thông báo cho lão ta thoát thân.
Lão ta kích động nói: “Trang chủ, hiện tại chúng ta có thể nghĩ biện pháp thoát
thân, nhưng phía bên Quy Kiếm sơn trang thì phải làm sao bây giờ, nhiều người
như vậy, trong lúc nhất thời làm sao có thể thoát thân? Sợ rằng không kịp a!”
Thiện Tri Nhất: “Sau khi Đại Hoang tự kết thúc, mọi người đều chưa trở về, ta
đã bảo bọn họ đi đường biển. Ai! Dính vào loại chuyện này, tan cửa nát nhà là
chuyện thường, ta không thể không chuẩn bị trước, trên biển rộng mênh mông,
không khác gì trên trời, không có dễ dàng để tìm được một chiếc thuyền như
vậy. Ta có đầy đủ thời gian chạy đến đưa bọn họ chuyển đi. Bản thân các ngươi
phải cẩn thận.”
Thời Giáp liên tục gật đầu, “Trang chủ cẩn thận.”
Thiện Tri Nhất lại bước nhanh đến trước cửa sổ, nhanh chóng nhảy ra bên
ngoài, rồi biến mất như một bóng ma.
Thời Giáp thì áp mình bên cửa sổ, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, một lúc lâu
sau vẫn không thấy có tiếng động gì khác thường, cũng nghe không nghe thấy
bất kỳ âm thanh giao đấu nào, lúc này lão ta mới thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng
trang chủ hẳn là đã chạy thoát.
Sau đó lão ta ra khỏi cửa, kêu gọi những nhân viên Quy Kiếm sơn trang cùng
đến đây lần này tập trung lại, đây cũng là những thành viên trung thành đáng tin
cậy từng bị cực hình tại Thiên Tộc sơn. Sau một hồi kín đáo dặn dò, cả nhóm
lập tức bỏ chạy, bỏ lại tất cả hành lý, trực tiếp luồn lách trốn vào trong núi rừng
bao la.
Trên khu đất bằng bên ngoài sơn động, Hướng Chân vẫn một mình thủ bên
đống lửa, số củi lúc trước đã cháy hết, trong trời đêm tối gã lại chặt về một
đống, một mực duy trì lửa cháy, chờ đợi, dường như muốn đốt lửa đến rạng
sáng mới thôi.
Đột nhiên, gã ta ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy mấy con phi kỵ lướt qua bầu trời
đêm, sau đó có mấy bóng người hạ xuống trước đống lửa, chính là đám người
Dữu Khánh đã rời đi lúc trước, không chỉ trở về không thiếu người nào mà còn
có thêm một người, là Dược Đồ.
Hướng Chân đứng lên, sửng sốt nhìn đám người Dữu Khánh, trong ánh mắt
hiện lên sự kinh ngạc, chợt nhận ra rằng lần này Dữu Khánh vậy mà không có
lừa gạt mình.
Không người nào để ý đến gã ta, Mục Ngạo Thiết lại áp giải con tin vào bên
trong sơn động, ở lại trông giữ, những người khác ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Xích Lan các chủ vẫn ở trên bầu trời, còn chưa có hạ xuống, bà ta cất lời cảnh
cáo ba vị Thiên Lý lang, “Nếu như các ngươi để lộ chuyện đêm nay ra ngoài,
cho dù chỉ nửa chữ, tự mình suy nghĩ hậu quả đi.”
Ba phi kỵ bay xoay quanh bà ta đồng loạt nói ra tiếng người, “Không dám,
không dám.”
Lúc này Xích Lan các chủ mới phất tay áo tung người bay xuống mặt đất, ba
phi kỵ ở trên không giống như đã được đại xá, nhanh chóng vẫy cánh đi xa.
“Ta đi một chuyến đến chỗ Phượng Kim Kỳ.” Tại bên đống lửa, Dược Đồ với
vẻ mặt nghiêm trọng ném lại một câu rồi cũng lắc mình rời đi.
Dữu Khánh phất phất tay với Hướng Chân, ra hiệu cho gã ta đi nghỉ ngơi đi.
Hướng Chân hiểu ý, cũng đã quen rồi, tự giác đi vào trong sơn động lảng tránh.
Dữu Khánh đi tới bên cạnh Xích Lan các chủ đang nhíu mày, cất lời thử dò xét:
“Nhờ có Các chủ phản ứng nhanh, nói Dược Đồ tiền bối chạy đi trước, bởi vậy
mới dọa cho Thiện Tri Nhất bỏ chạy.”
Nói đến việc này, Xích Lan các chủ nhịn không được than thở, “Thiện Tri Nhất
che mặt hành động, chứng tỏ hắn không muốn bộc lộ thân phận. Ta và Dược Đồ
tham gia vào, khiến cho hắn bại lộ, hắn rõ ràng đã động sát cơ muốn giết chúng
ta diệt khẩu, Dược Đồ đã chạy thoát, hắn tự nhiên không còn cần thiết phải diệt
khẩu. Trong tình thế cấp bách ta chỉ làm thử, không ngờ đã thật sự thành công.
May mắn mà thôi.”
Nam Trúc ở bên cạnh nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra, lúc này mới biết hóa ra là
như thế.