Hồ trong nước cạn, ếch nhái kêu vang lúc hoàng hôn, một người lẻ loi soi bóng.
Dưới gốc cây bên hồ, Bạch Sơn vẫn ăn mặc trang phục Quỳ tộc, sau một lúc
đứng yên, một bóng người lướt tới, trốn sau một gốc cây ở bên, chính là Tam
động chủ Thiên Vũ của Thiên Lưu sơn, gã mặc một bộ áo choàng đen, đúng
theo bản sắc ăn mặc của gã.
Thiên Vũ vốn là cùng đi theo Đại thánh Yêu giới tới Đại Hoang Nguyên, đây
cũng là lí do lúc trước gã xuất hiện tại Thiên Tộc sơn và bị giam giữ. Sau khi
quan sát xung quanh một vòng, gã nhỏ giọng bẩm báo: “Đại thánh, hẳn là đã
tìm được tôn nữ A Hoàn của Phượng Kim Kỳ, người bị bắt cóc kia. Nhưng tiếc
là chúng ta đến chậm một bước, đã bị người mang đi rồi.”
Đang đứng lẳng lặng đối diện với bóng cây hồ nước, Bạch Sơn hơi quay đầu,
“Tìm được là tìm được, ‘hẳn là tìm được’ là thế nào?”
Thiên Vũ giải thích: “Khi người của chúng ta vừa mới tìm đến một chỗ sơn
động kín đáo, thì lại bị đại quản gia A Lạc của Phượng tộc đoạt trước. Trong
sơn động đó có người canh gác, còn có một nữ tử không rõ thân phận, mặc
trang phục Phượng tộc, tiếc rằng khi rời đi thì trùm kín đầu, không thể tận mắt
xác định thân phận cô ta.
Sau khi những người đó đưa nữ tử kia đi, người của chúng ta đã vào sơn động
kiểm tra cẩn thận, có thể xác định bên trong có khí tức mới mẻ sinh động của
tôn nữ Phượng Kim Kỳ, đủ để chứng tỏ rằng lúc trước cô gái A Hoàn kia đã cư
ngụ tại đó. Hơn nữa, đích thân A Lạc chuyển người đi, cơ bản có thể khẳng
định người được đưa đi chính là cháu gái đã bị bắt cóc của Phượng Kim Kỳ.”
Bạch Sơn a một tiếng, “Nói cách khác, chính là A Lạc kia đã bắt cóc tôn nữ của
Phượng Kim Kỳ?”
Thiên Vũ khẽ lắc đầu, “Chắc hẳn không phải. Người của chúng ta quan sát thấy,
nữ nhân trùm khăn đội đầu khi di chuyển không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy
bị ép buộc, cũng không có bất kỳ tranh cãi ồn ào gì, rõ ràng là phối hợp cùng
nhau di chuyển.”
Bạch Sơn đột nhiên híp mắt lại, “Là Phượng Kim Kỳ bắt cóc tôn nữ của mình?”
Thiên Vũ: “Hoặc nói cách khác, căn bản không có chuyện bắt cóc, Phượng Kim
Kỳ chỉ là tạm thời giấu tôn nữ của mình đi.”
Vì sao phải giấu tôn nữ của mình đi? Bạch Sơn suy nghĩ một lúc rồi cất lời khen
ngợi, “Chỉ vừa mới triển khai hành động, chưa đến một ngày đã tìm được
người, ngươi làm việc thực sự rất nhanh.”
Thiên Vũ: “Không phải chúng ta làm việc quá nhanh, mà nhờ Đại thánh sáng
suốt, bảo chúng ta cùng lúc tìm kiếm theo nhiều tuyến nhiều đường, không nghĩ
tới tôn nữ của Phượng Kim Kỳ thật sự ẩn thân tại trong phạm vi Phượng tộc.”
Bạch Sơn không có nhiều lời với gã về việc này, trực tiếp ra lệnh: “Nếu như đã
nắm giữ được manh mối, vậy thì tiếp tục tìm đi! Rất có khả năng chúng ta sẽ
tìm được đáp án mấu chốt mà chúng ta cần từ cô cháu gái của Phượng Kim Kỳ,
cần phải tìm được, bí mật cướp đi.”
Thiên Vũ do dự một chút rồi thử nhắc nhở: “Phượng Kim Kỳ đột nhiên chuyển
người rời đi, chỉ sợ là đã nhận ra điều gì đó, nếu không sẽ không trùng hợp như
vậy. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Phượng Kim Kỳ, một số hoạt động của
chúng ta e rằng không thể giấu giếm được hắn, Phượng Kim Kỳ có lẽ đã có
chuẩn bị, sợ rằng sẽ khó khăn để một lần nữa tìm được tôn nữ của hắn. Đại
thánh, đáp án mấu chốt nhất có lẽ không chỉ ở trên người tôn nữ của Phượng
Kim Kỳ, còn có người đơn giản, dễ dàng để hạ thủ hơn, không bằng…”
Bạch Sơn liếc nhìn gã một cái, đạm mạc nói: “Đơn giản, dễ hạ thủ bày ra công
khai, giống như một ngọn đèn sáng, người nào đi ngang qua trước mặt đều có
thể nhìn thấy rõ ràng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó, không dễ dàng
độc chiếm như vậy. A Hoàn này vốn đã mất tích, không có bị ai theo dõi, là
mục tiêu rất tốt để hạ thủ, nếu có thể tìm được đáp án từ trên người nàng ta, thổi
tắt ngọn đèn sáng đó đi cũng rất tốt.”
Đây không phải là lý lẽ gì khó hiểu, đơn giản chính là muốn độc chiếm, mình
đã có đáp án rồi thì sẽ chặt đứt con đường không cho người khác tìm được đáp
án.
“Đã rõ.” Thiên Vũ gật đầu, rồi lại lập tức thử nhắc nhở: “Đại thánh, hình như
Xích Lan và Dược Đồ tìm được bảo bối gì đó dưới Thúy Vũ hồ, có nên tìm
Xích Lan hỏi thông tin hay không?”
Bạch Sơn cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước, chậm rãi nói:
“Không cần lo phía bên Xích Lan, nàng chạy không thoát. Ngươi phải bám chặt
lấy đầu mối tôn nữ của Phượng Kim Kỳ kia.”
“Vâng, để ta đi sắp xếp.” Thiên Vũ cung kính nhận lệnh, rồi thấy không còn dặn
dò gì nữa liền nhanh chóng lẻn đi.
Hoàng hôn trên biển, sóng nước lấp lánh, biển rộng bao la, một chiếc thuyền lớn
giương buồm rẽ sóng lướt đi trên biển cả mênh mông, trông có vẻ cực kỳ nhỏ
bé, kì thực chỉ tính từ trên boong tàu đã có ba tầng lầu, cửa sổ các gian phòng có
cái đóng có cái mở, có người tựa trước cửa sổ, có người dựa bên cửa sổ, có trai
có gái, bọn họ chỉ có thể buồn chán nhìn biển.
Có người ở trong phòng khoanh chân đả tọa, cũng có người đi tới đi lui ở trên
thuyền, Ung Trạch Tuyết đứng tại đầu thuyền đón gió, nắng vàng rực rỡ nhuộm
đẫm.
Chiếc thuyền lớn này vốn là do Quy Kiếm sơn trang thuê, trên thuyền, ngoại trừ
một số nhân viên làm việc lặt vặt ra, cơ bản đều là nhân sự trọng yếu của Quy
Kiếm sơn trang. Sự kiện Đại Hoang tự lần thứ nhất, đối với tông môn hoặc gia
tộc có điều kiện như vậy mà nói, chạy đi xem náo nhiệt là chuyện rất bình
thường.
Chỉ là đi quá nhiều người, danh ngạch của một bộ tộc không thể đủ, cần phân
chia tới một số bộ tộc, Quy Kiếm sơn trang đủ sức có được mối quan hệ giao
tiếp để làm việc đó.
Trên đường về, mọi người lại tập trung cùng nhau, khiến mọi người không nghĩ
tới chính là, trang chủ Thiện Tri Nhất đột nhiên nói đã thật lâu không đi thuyền,
muốn trở về bằng đường biển.
Điều này không khỏi quá lãng phí thời gian, nhưng mọi người có thể làm được
gì bây giờ? Chỉ có thể tuân theo quyết định của trang chủ, sau khi rời khỏi Đại
Hoang Nguyên, toàn bộ thành viên bước lên con thuyền lớn này, đặc biệt là hầu
hết con cái và gia quyến của Thiện Tri Nhất đều có mặt.
Giữa âm thanh sóng biển, Thiện Thiếu Vân bước ra ngoài nhìn quanh nhìn quất,
nhìn thấy được mẫu thân ở đầu thuyền, cô ta bước đến, buồn chán ngồi nghiêng
ở đầu thuyền.
Ung Trạch Tuyết, mẹ cô ta lập tức lôi kéo cô ta đứng lên, “Nha đầu chết tiệt, để
người ta nhìn thấy lại bị nói này nói nọ bây giờ. Không có nghe thuyền trưởng
nói sao, nữ nhân không thể ngồi tại đầu thuyền, nếu không sẽ gặp xui xẻo.”
“Hoang đường.” Thiện Thiếu Vân bĩu môi bất mãn, sau đó quay đầu nhìn căn
phòng chính trên tầng cao nhất, cũng là căn phòng cao quý nhất, “Không phải
gia gia nói đã rất lâu không đi đường biển sao, nói cái gì mà muốn được cảm
nhận, tại sao lên thuyền lại đóng chặt cửa không ra ngoài chứ, leo lên chiếc
thuyền lảo đảo lắc lư này để đả tọa tu luyện, thực sự là…”
“Ngươi ngậm miệng.”
“Mẹ, đi chiếc thuyền này phải khi nào mới đến được a!”
Ung Trạch Tuyết cất tiếng thở dài, bà ta cũng không biết lão gia tử chơi trò gì,
nhưng không thể nói được gì…
Chuyện trông chừng con tin là công việc thay phiên nhau, nhìn thấy đám người
Dữu Khánh trở về, Nam Trúc lập tức cất tiếng gọi “Lão Cửu, đến ngươi trông”,
dứt lời liền bỏ chạy, chạy đến bên cạnh Dữu Khánh hỏi thăm tình hình. Mục
Ngạo Thiết có vẻ cũng đã quá quen thuộc với điều này, tiến tới tiếp nhận ca trực
thay Nam Trúc, phát hiện thấy Long Hành Vân đang nằm bất tỉnh trên đất, ít
nhiều có bất ngờ, kiểm tra xong cứu gã tỉnh lại.
Long Hành Vân vừa tỉnh lại, đứng lên liền mở miệng mắng, Mục Ngạo Thiết
không thích nghe gã mắng chửi, lập tức lại biến gã thành câm điếc.
Long Hành Vân vô cùng bi phẫn, gã chạy đi tìm Bặc Tang Tang khoa tay múa
chân ra hiệu, nhưng Bặc Tang Tang không có tâm tư đáp lại gã, cô ta ngồi yên
tại đó im lặng suy tư.
Trời bắt đầu tối, ngoài động nổi lên một đống lửa, đang chuẩn bị ăn uống thì
Thời Giáp chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Dữu Khánh dò hỏi, “Lão đệ, sao ta
nghe người của Phượng tộc nói là Dược Đồ và Xích Lan các chủ tìm được bảo
bối gì đó ở Thúy Vũ hồ. Là bảo bối gì vậy?”
Dữu Khánh thoáng nhìn Hướng Chân một cái, vỗ vỗ lưng Thời Giáp, ra hiệu đi
ra nơi khác nói chuyện riêng.
Thời Giáp cam tâm tình nguyện phối hợp với hắn, đứng dậy cùng rời đi. Nam
Trúc cũng đứng lên vẫy mông chạy theo hóng chuyện.
Hướng Chân ngồi bên đống lửa thêm củi cũng chỉ liếc nhìn mấy cái, gã rất tự
giác, không có cùng đi theo, gã biết rõ rằng người ta đã xác định mình là gian
tế, là đang đề phòng gã.
Khi đã đi tới một bên, Dữu Khánh đưa mắt ra hiệu, Nam Trúc lập tức nhanh
chóng chạy đi kiểm tra những chỗ tối có khả năng có người trốn ở gần đây, sau
khi gã quay lại xác nhận không có gì khác thường về, Thời Giáp mới hỏi Dữu
Khánh: “Như thế nào?”
Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Tên Trữ Bình Côn kia, tại sao các
ngươi còn chưa động thủ?”
Thời Giáp thoáng sửng sốt, rồi lập tức giang hai tay ra, “Ta rất muốn động thủ,
thế nhưng người ta nằm dưỡng thương tại Phượng tộc không di động, ta không
tìm được cơ hội hạ thủ a.”
“Vậy cũng phải.” Dữu Khánh gật gật đầu.
Thời Giáp hỏi lại: “Mấy người Dược Đồ tìm được thứ gì trong hồ vậy?”
Dữu Khánh có vẻ khó xử, “Thời tiên sinh, ngươi đừng hỏi nữa, có hỏi ta cũng
sẽ không nói, dù sao bọn họ đã đi rồi, sẽ không quay lại nữa.”
Thời Giáp kinh ngạc, “Dược Đồ và Xích Lan các chủ đã rời đi rồi ư? Đồ đệ và
nhi tử của bọn họ vẫn còn tại trên tay ngươi, họ không quan tâm tới sao?”
Dữu Khánh: “Thời tiên sinh, ngươi hảo tâm giúp ta, ta cũng không muốn lừa gạt
ngươi, thực không dám giấu giếm, tối nay ta sẽ lặng lẽ trở về U Giác Phụ. Ta
cáo từ đi trước một bước. Sau này nếu có rảnh rỗi, không ngại tới Đào Hoa cư
ta ở lại chơi một đoạn thời gian, ta nhất định hết lòng chiêu đãi. Về phần nợ nần
với Trữ Bình Côn, ta không có dự định so đo nữa. Ta đề nghị ngươi cũng xem
như đánh rắm, bỏ qua cho rồi. Mọi người đều nhìn thoáng một chút, lòng dạ
khoan dung và độ lượng một chút, thôi hãy quên đi.”
“…” Thời Giáp nghẹn lời một lúc, sau đó nôn nóng hỏi: “Vì sao lại vội vã rời đi
như vậy?”
Dữu Khánh ghé sát vào lão ta, căn dặn, “Thời huynh, huynh cần phải giữ bí mật
giúp ta, không nên để người khác biết được chuyện ta rời đi.”
Thời Giáp có phần bảo sao nghe vậy: “Yên tâm đi! Nếu ngươi đã dặn dò như
vậy, ta tất nhiên sẽ không nói lung tung.”
Sau đó lão ta có phần lơ đãng không tập trung, nói thêm mấy lời kiểu như tha
thứ không đưa tiễn này nọ, rồi rời đi.
Lão ta rời đi không bao lâu, đến lượt Tô Bán Hứa chạy tới, y không tới tay
không, còn mang theo một chút rượu tới đây.
Uống rượu chỉ là thứ yếu, rất nhanh y lại giống như Thời Giáp vậy, quan tâm
đến thứ mà Dược Đồ và Xích Lan các chủ lấy ra từ trong hồ.
Đối với việc này, Dữu Khánh dùng một câu nói cho qua, “Tô tiên sinh, mấy
chuyện đó, ngươi đừng hỏi, có hỏi ta cũng sẽ không nói. Chúng ta uống rượu là
được.”
Được rồi, Tô Bán Hứa cười cười bỏ qua, quả thực không có hỏi tiếp mấy
chuyện đó nữa.
Sau khi uống rượu xong, Tô Bán Hứa không có ở lại đây qua đêm, y mang theo
mùi rượu cáo từ rời đi.
Thừa dịp Hướng Chân đi vào bên trong động đổi ca cho Mục Ngạo Thiết đi ra
ngoài ăn, Nam Trúc nhịn không được ghé sát bên người Dữu Khánh, nhỏ giọng
hỏi: “Tô Bán Hứa tới đây, sao không nói giống với Thời Giáp?”
Dữu Khánh liếc gã một cái, “Nói nhảm, dò xét đương nhiên phải làm từng cái
từng cái, nói tin tức sắp đi cho tất cả bọn họ, nếu đêm nay trên đường đi thật sự
gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ngươi làm sao biết được là bên nào? Đêm nay
trước tiên thử Thời Giáp, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì quay trở về,
ngày mai mới nói cho Tô Bán Hứa biết chúng ta sẽ rời đi.”
“À.” Nam Trúc bừng tỉnh hiểu ra, nhưng lại có lo lắng, “Không đúng nha, ngoài
sáng trong tối có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào
chúng ta, chỉ cần chúng ta vừa bỏ chạy, chỉ sợ tất cả đều biết được, nói hay
không nói có khác gì sao?”
Dữu Khánh: “Yên tâm đi! Dược Đồ và Xích Lan các chủ cũng không phải để
trưng bày, chút tiểu xảo này không làm khó được bọn họ. Bọn họ sẽ hỗ trợ sắp
xếp tốt.”
Hắn nhấc tay gọi Mục Ngạo Thiết ghé sát tới đây, rủ rỉ rù rì sắp xếp một số việc
cho hai người.
Sau khi tản ra, Mục Ngạo Thiết lại đi thu gom một số củi đem tới, để duy trì
đống lửa không tắt.
Đêm dần dần khuya, khi giờ Hợi tới gần, từ trên bầu trời đêm đột nhiên lao
xuống mấy con phi kỵ Thiên Lý lang, Dữu Khánh và Nam Trúc lập tức đứng
dậy đi vào động kêu gọi lão Cửu, mỗi người đều vác bao vác túi, lôi kéo cả
Long Hành Vân và Bặc Tang Tang đang không hiểu ra sao cùng nhau ra ngoài,
mấy người nhảy lên phi kỵ rồi trực tiếp lao vút lên không, bay đi, thoáng cái
liền biến mất trong màn đêm.
Đột nhiên phi kỵ bay tới, đột nhiên chở bọn họ rời đi, bất ngờ và cấp tốc, khiến
người khó lòng đề phòng.
Hướng Chân nhìn theo, sau đó cúi đầu, tiếp tục ngồi ở đống lửa trước thêm củi.
Không bao lâu sau, một bóng người lướt tới, chính là A Lạc Công. Lão ta trước
tiên vọt vào trong động, nhìn xem, rồi lại lóe ra lướt đến trước mặt Hướng
Chân, hỏi: “Thám Hoa lang đâu rồi?”
Hướng Chân bình tĩnh nói: “Đưa người đi rồi.”
“Đưa người?” A Lạc Công không hiểu, “Đưa người nào đi?”
Hướng Chân: “Nói là đưa con trai của Các chủ Xích Lan các và đồ đệ của Dược
Đồ đi trả lại cho bọn họ.”
A Lạc Công nhăn mày, “Ngươi không đi?”
Hướng Chân: “Bọn họ nói đưa người xong sẽ trở về.”
A Lạc Công như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng không có dông dài với
gã nữa, nhanh chóng lắc mình rời đi.
Hướng Chân ngồi im lặng thêm củi trước đống lửa, gã không nói dối, mấy
người Dữu Khánh đã nói như thế, còn dặn gã ở lại “Giữ nhà”, nói trả người
xong sẽ trở về tìm gã, nhưng khi nhìn thấy đám người Dữu Khánh rời đi còn
vác theo túi hành lý, gã liền có hoài nghi, bởi vì gã cũng không phải lần đầu tiên
bị mấy người này vứt bỏ, tại trong Bách Hoa tiên phủ từng đụng phải một lần,
mấy tên gia hỏa này hoàn toàn làm được chuyện như vậy.