Bán Tiên

Chương 1082: Khối cầu to màu đen (1)




Sáng sớm, mây mù nhè nhẹ lượn lờ bao phủ ngọn núi.

Phượng Tàng Sơn bước ra khỏi nhà, thả bộ đi đến bên mép núi dõi mắt nhìn ra

Thúy Vũ hồ xa xa. Lúc này, Phượng A Đao đi tới, nắm tay đặt lên tim hơi khom

người chào thủ lĩnh buổi sáng.

Phượng Tàng Sơn hất hất cằm về phía Thúy Vũ hồ, “Đã hai ngày liên tục rồi,

không biết hôm nay có tiếp tục đến hồ giày vò nữa hay không.”

Phượng A Đao trả lời: “Ngày hôm qua chúng ta lại trắng đêm tìm kiếm mấy lần

dưới đáy hồ, nhưng vẫn không phát hiện được bất kỳ thứ gì. Không chỉ có

chúng ta lẻn xuống hồ tìm kiếm, không tra rõ được là những kẻ nào, không biết

đang tìm cái gì.”

Đối với Phượng Tàng Sơn mà nói, đây là chuyện nằm trong dự liệu, nếu thật sự

đã phát hiện ra cái gì đó, cho dù đêm muộn tới đâu, Phượng A Đao cũng sẽ báo

cáo kịp thời.

Bỗng nhiên, trên ngọn núi phụ cách đó không xa, mơ hồ truyền đến tiếng trách

mắng nho nhỏ, hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn đến, đó chính là nơi A

Hoàn, con gái của Phượng Tàng Sơn sinh hoạt, bây giờ mặc dù A Hoàn bị mất

tích nhưng tạm thời vẫn không có ai ở căn nhà đó.

Hai người nhìn nhau, Phượng A Đao khom người nói: “Để ta đi xem.” Dứt lời

liền cấp tốc lướt đi.

Người đi nhanh, trở về cũng nhanh, không bao lâu sau, liền chạy trở về báo cáo:

“Có khả năng đã xảy ra một chút hiểu lầm, chăn ga, gối, mấy thứ A Hoàn dùng

để ngủ đột nhiên biến mất, Lục thẩm cho là A Thu lấy trộm, đang ở đó mắng A

Thu.”

Phượng Tàng Sơn ngạc nhiên, “Đức tính A Thu không tệ, không đến mức trộm

đồ mình trông coi, huống chi đó chỉ là một ít đồ dùng đi ngủ. Phát hiện bị mất

đồ từ khi nào?”

Phượng A Đao: “Có hỏi, Lục thẩm và A Thu nói rằng hôm qua vẫn còn nhìn

thấy, nhưng sáng sớm nay đến quét dọn mới phát hiện không thấy nữa, hẳn là bị

mất vào tối hôm qua.”

Phượng Tàng Sơn không hiểu, “Trộm cái gì không được lại đi trộm chăn gối

làm gì. Thúy Vũ hồ chúng ta có người như vậy sao? Nói Lục thẩm đừng có

tranh cãi ồn ào nữa, truyền ra ngoài, còn tưởng rằng ta làm thủ lĩnh không có

làm gì, ngay cả điều kiện sinh cơ bản của tộc nhân cũng không lo nổi.”

“Vâng.” Phượng A Đao nhận lệnh rời đi.

Dưới mái hiên nhà sàn, Xích Lan các chủ với chiếc váy đỏ dựa vào lan can nhìn

màn sương mỏng manh lượn lờ trên núi non xa xa, nỗi lòng vẫn còn vương vấn

xoắn xuýt về buổi gặp gỡ tối hôm qua, trong lòng lo lắng thấp thỏm, không biết

vị đó có tin lời mình nói hay không, trước giờ những người ở địa vị cao thường

đa nghi.

Huống chi bà ta đã hầu hạ vị đó rất nhiều năm, biết rất rõ tính cách của người

đó.

Còn có một chuyện khác đó là, nhẩm tính thời gian, người của Xích Lan các sau

khi nhận được tin tức của mình hẳn là đang nhanh chóng chạy đến, khi đó mình

nên sắp xếp như thế nào chứ?

Ý định ban đầu của bà ta là gọi tới đủ người để hỗ trợ mình tìm ra độc thủ thực

sự đứng phía sau, bây giờ vị Thám Hoa lang đó lại đưa ra một biện pháp khác,

người của mình đến đây ngược lại sẽ trở nên kỳ quặc, khó xử.

Lúc này, từ dưới sườn núi có một người phụ nữ Phượng tộc ước chừng bốn,

năm mươi tuổi xách theo một hộp thức ăn và một thùng nước đi lên, đây là

người được Phượng tộc phái tới phục vụ sinh hoạt thường ngày của các quý

khách nơi này. Khi đi tới trước nhà sàn, người phụ nữ ngước đầu nở nụ cười

chào Xích Lan các chủ, rồi lập tức cộp cộp bước lên, đi thẳng vào trong nhà làm

việc.

Một lúc sau, bên trong nhà truyền ra giọng nói nhẹ nhàng và êm ái của người

phụ nữ, “Các chủ, khách nhân phía bên Ô Lạc tộc gửi lời cho ngài, nói là người

của ngài đã bị ông ấy chặn lại giữa đường, ngài không cần chờ nữa, nói ngài cứ

yên tâm tiếp tục công việc đang làm, ông ấy cũng sẽ tham gia theo một hướng

khác.”

Xích Lan các chủ kinh ngạc quay đầu lại.

Rất nhanh, phụ nhân ở trong nhà đi ra, hơi cúi đầu mỉm cười chào, xách theo đồ

đạc đã thu dọn xong bước xuống cầu thang, rời đi.

Xích Lan các chủ dõi mắt nhìn theo thật sự không ngờ tới, người mà Phượng

tộc lúc trước sắp xếp tới đây phục vụ mình lại chính là người mà tối hôm qua

Đại thánh nói sẽ liên lạc với mình ở bên này, là đụng chuyện mới tạm thời bố trí

sao? Khả năng nhất thời bố trí là không lớn, nếu không biết tình hình nhân sự

nội bộ của Phượng tộc, vội vàng thực hiện khống chế người nào đó để sử dụng

chưa chắc đã có thể thành công.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là hành tung của mình từ lâu đã nằm trong

tầm kiểm soát của Đại thánh, có nghĩa là khi mình vừa đến Phượng tộc và quyết

định ở lại thì Đại thánh cũng đã can thiệp vào tình hình xung quanh mình.

Ngay cả Phượng tộc tại Đại Hoang Nguyên này cũng có tai mắt của Thiên Lưu

sơn, cho dù biết rõ thế lực trong tối ngoài sáng của Thiên Lưu sơn rất khổng lồ,

nhưng khi nghĩ đến việc mình chỉ vừa mới đến nơi hoang sơn dã lĩnh này liền bị

Thiên Lưu sơn giám thị, bà ta lập tức không rét mà run.

Bà ta không thể suy nghĩ được quá nhiều, khi mặt trời vừa ló dạng, Dược Đồ

liền tới đây mời đi, tiếp tục bay đến Thúy Vũ hồ du ngoạn.

Tất nhiên, Dữu Khánh cũng phải đi cùng. Hắn vẫn là như cũ, khi đến nơi, trước

tiên liền đi bái kiến chủ nhà, sau khi gặp mặt chào hỏi phu phụ Phượng Tàng

Sơn xong thì đi thằng đến hồ.

Phượng Tàng Sơn nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cất tiếng hừ lạnh, trong lúc

nói chuyện, gã vừa công khai vừa âm thầm dò hỏi, nhưng Dữu Khánh bày tỏ rõ

ra rằng mình không thể nói thật cho gã biết, điều này khiến cho gã rất bất mãn,

vung tay bỏ đi. Lần này gã không có tiếp tục chạy đến hồ chào hỏi Dược Đồ và

Xích Lan các chủ, hết lần này đến lần khác cứ dán mặt nóng vào cái mông lạnh

cũng không có ý nghĩa gì.

Diệp Điểm Điểm quay đầu nhìn trượng phu rời đi, rồi lại quay đầu nhìn xem

bóng người mơ hồ phía hồ nước, vẻ mặt lo lắng, nàng thật sự không hiểu Dữu

Khánh rốt cuộc muốn làm gì ở đây.

Những chuyện khác có lẽ nàng không biết, nhưng có thể khẳng định được một

điều, việc có thể lôi kéo nhân vật như Dược Đồ và Xích Lan cùng nhau giày vò

như vậy e rằng không thể nhỏ được.

Trong sơn động được tảng đá lớn chặn kín cửa, một lần nữa đến ca trực của

mình, Nam Trúc cảm thấy không được tự nhiên, gã liền đi ra khỏi phòng, ngồi

tại cửa vào giữa phòng trong và không gian ngoài, giữ khoảng cách giám thị.

Nhưng khiến gã không nghĩ tới là, tựa như đã do dự một hồi lâu Bặc Tang Tang

chủ động đi tới trước mặt gã, thử hỏi: “Có thể cho ta nếm thử lại một chút loại

thuốc lần trước hay không?”

“A ha…” Nam Trúc không nói nên lời mở to mắt nhìn cô ta, ánh mắt đầy kinh

ngạc, gã cho rằng mình đã nghe lầm, cất tiếng hỏi lại: “Ngươi còn muốn thử?”

Ngụ ý là, ngươi đã biết rõ dược hiệu của loại thuốc đó rồi đó.

Chính gã cũng thấy xấu hổ, nào ngờ Bặc Tang Tang nghiêm túc gật đầu, không

xấu hổ chút nào, thành ra trông Nam Trúc gã có vẻ tính cách như nữ nhân.

Nam Trúc khuôn mặt ửng đỏ, xấu hổ hỏi: “Chuyện này không thích hợp nha?”

Có một người bước tới bên cạnh, là Long Hành Vân, gã ta trực tiếp cất lời châm

chọc, “Heo mập, không phải chỉ là một chút thuốc thôi sao, có cần phải keo kiệt

như vậy không hả? Tâm trí nhỏ mọn như thế là vì để nuôi thân thể mập mạp này

sao? Sau này người cần vật liệu luyện chế gì cứ việc nói ra, ta bồi thường gấp

trăm lần cho ngươi. Ngươi sợ chúng ta không trả nổi hay sao hả?”

Nam Trúc nhìn gã ta với ánh mắt là lạ, sau đó đột nhiên xuất thủ, lại khiến cho

Long Hành Vân hôn mê bất tỉnh.