Xích Lan không ngờ tới vị này lại có thể nắm rất rõ tình huống của mình tại
Phượng tộc, nhưng nhớ lại chuyện cây phi tiêu có thể cắm lên cửa phòng mình
tại Phượng tộc, hiển nhiên vị này có thể biết được những chuyện đó là vô cùng
bình thường, tuy nhiên, câu hỏi này khiến bà ta ngập ngừng, không biết phải trả
lời thế nào.
Nụ cười trên mặt nam nhân dần dần trở nên đầy hàm ý, “Thế nào, ta không nên
biết sao?”
“Không phải.” Xích Lan các chủ tức thì lộ vẻ kinh sợ, nhanh chóng cúi người
như lễ bái, giải thích: “Đại thánh hiểu lầm rồi, tỳ nữ chỉ là đang suy nghĩ nên
giải thích như thế nào mà thôi.”
Nam nhân vươn tay, vuốt ve gương mặt Xích Lan, nâng cằm bà ta, nhấc mặt bà
ta ngước lên, “Đứng lên nói chuyện đi, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi,
ngươi muốn giải thích thế nào cũng được.”
Xích Lan các chủ chậm rãi đứng dậy, ngồi quỳ ổn định, suy nghĩ một chút, rồi
nói: “Không biết nên giải thích như thế nào là vì sợ Đại thánh hiểu lầm, sợ nói
không rõ ràng sẽ càng nói càng rối.”
Nam nhân bình thản cười khẽ, “Đêm dài mênh mông, có đủ thời gian, ngươi cứ
chậm rãi nói rõ ràng là được, không gấp gáp.”
Xích Lan các chủ cắn răng hạ quyết định, đáp: “Đại thánh, loanh quanh chui lên
chui xuống Thúy Vũ hồ kỳ thực là cố ý làm cho người ngoài nhìn thấy, chúng ta
đang thiết lập một cái bẫy, muốn dụ hung thủ bắt cóc ra ngoài.”
Bắt cóc? Trong ánh mắt nam nhân lóe lên một tia ngạc nhiên, hỏi: “Bắt cóc cái
gì?”
Xích Lan các chủ thoáng ngây người một chút, cảm thấy rất kinh ngạc, không
nghĩ tới vị này không biết chuyện bắt cóc, lập tức giải thích: “Có hai nhân viên
cửa hàng của Thám Hoa lang tại U Giác Phụ cùng đi theo tới Phượng tộc, cả hai
hẳn là đã bị người bắt cóc…”
Bà ta kể ra việc Trùng Nhi và Tiểu Hắc bị bắt cóc, tiếp đó nói về việc bởi vì con
trai mình không nên hồn, nên mình phải chạy tới đây cứu con, kết quả bị Dữu
Khánh gây khó dễ.
Đại thánh hiển nhiên rất có hứng thú đối với việc vị Xích Lan các chủ này lại có
thể bị Dữu Khánh bắt chẹt, thao túng, không khỏi hỏi kỹ càng tình huống.
Nếu là người khác hỏi thăm, Xích Lan chưa chắc sẽ nói cho biết, nhưng vị này
đích thân hỏi, bà ta không có giấu giếm, cũng không dám giấu giếm, nếu không,
một khi để lộ ra, bà ta chắc chắn không thể chịu nổi hậu quả, bà ta lập tức kể lại
từng việc từng việc khiến người giật mình kinh hãi mà Dữu Khánh đã liệt kê ra.
Toàn bộ sự kiện, dường như đã bắt đầu nhúng tay vào từ trước Tiểu Vân gian,
dây dưa mãi cho đến Đại Hoang Nguyên vẫn không dứt, cho dù những chuyện
này là do Dữu Khánh sắp xếp ra, nhưng sau khi nghe hết, vị Đại thánh Thiên
Lưu sơn này cũng híp mắt lại, trong ánh mắt nhìn Xích Lan giống như có vẻ
khác lạ.
Nhìn ánh mắt đó, Xích Lan các chủ trong lòng sợ hãi, đây chính là điều mà bà
ta lo lắng, bởi vì bà ta không thể không xem xét, cân nhắc về những chuyện mà
cẩu Thám Hoa đã nói, và càng nghĩ kỹ bà ta càng thấy không thể giải thích
được rõ ràng, ngay cả khi tìm được toàn bộ những người liên quan để trực tiếp
xác minh thì vẫn không thể giải thích rõ được, từ những tình huống đã biết, cẩu
Thám Hoa không có nói dối, chỉ liệt kê các sự kiện ra mà thôi.
Điều đáng sợ nhất là, những hành vi của tên Tần Quyết hồi đó quả thực rất đáng
nghi ngờ y có âm thầm nhúng tay vào chuyện Tiểu Vân gian, dẫn đến những
hành động tiếp theo về sau của Long Hành Vân và Bặc Tang Tang đều không
thể làm sáng tỏ.
Sau khi nghe kể xong, nam nhân bình thản nói: “Đừng có lo lắng, ngươi có thể
nói ra hết toàn bộ mọi chuyện, ta tin tưởng ngươi.”
Là thật sự tin tưởng hay là giả tin tưởng, Xích Lan không thể xác định được,
không nói chuyện khác, theo bà ta biết, vị Tam động chủ Thiên Lưu sơn kia, chỉ
bởi vì hồi đó có một ít chuyện không rõ tại Tiểu Vân gian dẫn đến rất nhiều
chuyện không thể giải thích rõ ràng, dù bà ta ở tại Xích Lan các vẫn cảm thấy
được, hình như hồi đó Đại thánh cũng nói với vị Tam động chủ đó giống như
vậy, nói là tin tưởng gã.
Mặc dù Xích Lan các của bà ta và Thiên Lưu sơn có mối quan hệ thân cận,
nhưng chẳng lẽ lại thân cận hơn Thiên Vũ hay sao?
Nếu như bây giờ đã nói ra, bà ta cũng không cần tự mình làm chủ nữa, lúc này
chỉ có thể cúi đầu nói: “Tiếp theo nên làm như thế nào, xin Đại thánh chỉ rõ.”
Nam nhân như cười như không hỏi: “Thám Hoa lang làm sao biết được bọn bắt
cóc nhằm vào tiên phủ?”
Xích Lan các chủ đáp: “Ta cũng có nghi vấn này, hắn nói rằng từ sau khi tiến
vào Tiểu Vân gian, hắn có cảm giác xung quanh luôn có ánh mắt nhìn chằm
chằm vào mình, hắn cảm thấy đám mây đen tiên phủ một mực bao phủ hắn
không có tan đi, nói rằng thử một lần liền biết bọn bắt cóc có phải có ý đồ này
hay không.”
Nam nhân bình thản nói: “Lần này hắn tới đây không phải vì tiên phủ, mà là
người khác đã hiểu lầm hắn, ý của hắn là vậy sao?”
Xích Lan các chủ cúi đầu không ngước mặt, “Hẳn phải là ý đó.”
Nam nhân cười ha hả: “Ta cũng muốn nhìn xem bọn bắt cóc là kẻ nào, phương
pháp của tên Thám Hoa lang đó cũng có thể xem là một biện pháp, tiếp tục phối
hợp với hắn đi. Ngươi trở về đi. Về sau bên phía Phượng tộc sẽ có người liên hệ
với ngươi.” Nói xong chậm rãi nhắm mắt lại.
Biểu hiện này cho thấy đã trực tiếp tiếp quản chuyện của mẹ con Xích Lan rồi.
“Vâng.” Xích Lan các chủ chỉ có thể nhận lệnh đáp ứng.
Sau khi ngẩng đầu lên, bà ta đứng dậy bước ngắn lùi lại mấy bước, sau đó nhẹ
nhàng ngồi quỳ tại phía sau Đại thánh, vươn hai tay tới, định xoa bóp cho Đại
thánh.
Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm đến thì người nam nhân lên tiếng, “Trở về
đi.”
Xích Lan các chủ âm thầm cắn cắn môi, có chút mất mát, chậm rãi đứng dậy
xin cáo lui.
Khi mới đi tới cửa thì nam nhân lại lên tiếng, “Có người đến, đi cửa sổ bên trái
đi.”
Xích Lan các chủ tuân lệnh leo ra cửa sổ, rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Không bao lâu sau, có tiếng bước chân mạnh mẽ trên sàn gỗ vang lên, cửa bị
đập vang rầm rầm, nam nhân bất đắc dĩ nói: “Vào đi.”
Cửa trực tiếp bị đập mở ra, Quỳ Quỳ tươi cười hớn hở bước vào, ngay sau đó gã
chợt khịt khịt mũi, a một tiếng, “Sao lại có mùi thơm nữ nhân ở đây chứ?”
Nam nhân: “Mũi của ngươi ngốc như chính ngươi vậy, không có việc gì thì cút
ra đi.”
Quỳ Quỳ cười hắc hắc cấu xa, bước nhanh đến phía sau y, nghiêng người ngồi
xuống sàn, thả người ra, trực tiếp nửa tựa vào người nam nhân, vỗ vai y, “Ô Lạc
tộc có cô nương xinh đẹp, ta mới lén nhìn rồi, thực sự rất xinh đẹp, đứng dậy đi,
ta dẫn ngươi đi xem, nếu ngươi thích, chắc chắn không thoát trở thành lão bà
của ngươi, tại trong tiểu bộ tộc này, ta vẫn là có chút mặt mũi.”
Nam nhân liên tục thúc thúc khuỷu tay ra sau, muốn tránh khỏi sự đè ép của gã,
“Nếu cần lão bà, ta chỉ cần tùy tiện lên tiếng là được rồi. Tên Tử Xuyên đó thực
sự không có ý tốt, ngươi đừng có rằng lời của hắn là thật. Không đi, không đi,
tránh ra đi.”
“Có gì phải xấu hổ chứ. Dậy đi, đi thôi, đi xem nào.” Quỳ Quỳ rất nhiệt tình,
đứng dậy túm lấy cánh tay y, lôi kéo y giống như kéo lợn, trực tiếp kéo y trượt
ra bên ngoài.