Mặt nước gợn sóng mông lung, tất cả như ảo ảnh trong mơ.
Sau một khoảng thời gian yên lặng, hai người quay lưng lại với nhau, mỗi
người mặc quần áo vào, bầu không khí dường như vẫn còn dư vị.
Trong lòng Nam Trúc không có bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài, gã bắt
đầu suy nghĩ và sợ hãi, gây ra chuyện như vậy với đệ tử của Dược Đồ, về sau
Dược Đồ có thể buông tha cho mình mới là lạ, không làm thịt mình là không
được, về phía lão Thập Ngũ, gã cũng không có cách nào giải thích, thực sự là đã
không được lòng bên nào rồi.
Càng chết người chính là, việc hợp tác với Dược Đồ hiện nay có khả năng quan
hệ đến tính mạng của mấy sư huynh đệ, chỉ vì mình không kiểm soát được bản
thân mà có khả năng hại hết mọi người.
Chính gã cũng không nghĩ ra, tại thời khắc mấu chốt như thế này, vì sao mình
lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy chứ, sau việc, suy nghĩ như thế nào
gã đều cảm thấy không nên.
Trong lúc âm thầm hoảng sợ, gã nhịn không được lên tiếng tự biện hộ cho mình
một câu, “Việc này, ta đã nhiều lần khuyên ngươi mà ngươi vẫn không chịu
nghe, là do ngươi chủ động, về sau ngươi sẽ không nói này nói nọ trả đũa ta
trước mặt sư phụ ngươi chứ?”
Biểu hiện của Bặc Tang Tang bình tĩnh hơn nhiều, bộ dạng hay hành vi cơ thể
của con người trong mắt cô ta dường như không có gì đáng phải ngượng ngùng,
cô ta rất bình thản đối với sự việc đã xảy ra, nghe nói vậy thì suy nghĩ một hồi
rồi nghiêm túc trả lời: “Thí nghiệm thuốc có sai lầm là chuyện rất bình thường.”
Cô ta dừng một chút rồi lại bổ sung thêm một câu, “Xin lỗi.”
Trong giọng nói cô ta quả thực có ý xin lỗi.
Nam Trúc nghe vậy tức thì thở phào nhẹ nhõm, gã nhấn mạnh thêm một lần
nữa: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, việc này chúng ta đều để nát tại trong bụng
đi, đừng ai nói cho người ngoài biết, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra,
được không?”
Bặc Tang Tang ừ một tiếng, sau đó giọng điệu nghiêm túc nói: “Thật không ngờ
thực sự là xuân dược.”
Cô ta dường như không thể tin nổi, thứ này vậy mà có thể chữa được chấn
thương, và cũng càng cảm thấy nghi hoặc, dựa vào tri thức của cô ta về dược
liệu, cô ta đã đích thân thử thuốc nhưng lại không thể phân tích ra được bất kỳ
một vị thuốc nào trong thành phần của loại thuốc này. Vì sao lại như vậy?
Dường như thứ này đã vượt xa tri thức của cô ta, điều này càng khiến cho cô ta
cảm thấy hứng thú.
Nam Trúc cười ha hả, “Ta là người rất thực tế, ta đã nói đó là một loại xuân
dược cực mạnh, nhưng ngươi nhất quyết không chịu tin ta, ta còn có thể làm gì
chứ.”
Bặc Tang Tang im lặng gật đầu, không thể không thừa nhận gã đúng là một
người rất thực tế, nhưng cô ta vẫn nhịn không được hỏi: “Thuốc này luyện chế
từ thứ gì, có thể nói cho ta biết không?”
Nam Trúc kiên quyết từ chối, “Không được, ngươi cũng đừng có hỏi nữa, cho
dù ta có nói cho ngươi thì đó cũng chỉ là nói dối.”
Bên trong phòng còn có một người, cũng không thể để cho người ta một mực
hôn mê. Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên Long Hành Vân làm chính là hỏi thăm
Bặc Tang Tang xem có bị gì khi ăn thứ đó hay không. Bặc Tang Tang không có
bất kỳ biểu hiện nào cho thấy không thoải mái, xác nhận với thái độ bình
thường, mấy chữ “thực sự là một loại thuốc trị thương” làm cho Long Hành
Vân cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau đó, Long Hành Vân tránh không được thỉnh thoảng cất lời châm chọc khiêu
khích Nam Trúc, và cụm từ “Heo mập” cũng được gã ta thường xuyên chêm
vào.
Tại trong miệng gã ta, thực sự không có lời gì hữu ích đối với mấy sư huynh đệ
Dữu Khánh, lời nói ra khỏi miệng đều không dễ nghe, không phải heo thì là
chó, cho nên Dữu Khánh thường hay thưởng cho gã ta mấy cú tát vang dội, so
với hắn, Nam Trúc trái lại trở thành rất dễ chịu, rất khoan dung, để mặc cho gã
ta mắng chửi, không thực hiện bất kỳ hành động đáp trả nào.
Sau khi đám người Dữu Khánh khi trở về, Nam Trúc đổi ca với Mục Ngạo
Thiết.
Ca trực của Mục Ngạo Thiết thực sự hơi bị nhiều, đối mặt với những lời khiêu
khích của Long Hành Vân, y không muốn đáp lại, cũng không muốn nghe
những lời vô nghĩa của Long Hành Vân, chỉ cần Long Hành Vân mở miệng bíp
bíp, y liền biến gã ta thành kẻ câm điếc, khiến cho gã ta chỉ có thể khoa tay múa
chân dùng ngôn ngữ của người câm điếc để giao lưu với Bặc Tang Tang.
Sau mấy lần lặp đi lặp lại, Long Hành Vân liền trở nên ngoan ngoãn, gã ta
không dám khiêu khích Mục Ngạo Thiết nữa, thành thành thật thật tới nói
chuyện phiếm với nhị tỷ của mình.
Sau khi mấy người Dữu Khánh trở về không bao lâu, bên trong hang động thân
cây trên Phượng Đầu lĩnh, A Lạc Công cũng báo cáo những thông tin thu thập
được về hành động du ngoạn Thúy Vũ hồ của các vị khách.
“Lặn xuống nước, trong hồ có cái gì hay sao?” Phượng Kim Kỳ nghe nói xong
liền tỏ ra hoài nghi.
A Lạc Công cũng nghi hoặc đáp: “Non xanh nước biếc nơi này, không có người
nào quen thuộc hơn Phượng tộc chúng ta. Mặc dù địa hình phía dưới Thúy Vũ
hồ phức tạp, chỗ sâu nhất tuy rằng đến gần trăm trượng, nhưng hình như cũng
không có trò trống gì a. Ít nhất thì Phượng tộc ta từ trước đến giờ vẫn không có
bất kỳ phát hiện gì.”
Phượng Kim Kỳ: “Chúng ta không phát hiện, không có nghĩa là sẽ không có,
Dược Đồ và Xích Lan không phải là người nhàn rỗi. Bố trí người xuống nước,
điều tra kỹ càng lại đi.”
A Lạc Công: “Sau khi mấy người Dược Đồ trở về, theo báo cáo, phía bên Ngũ
lang liền lập tức sắp xếp người xuống nước kiểm tra, Ngũ lang cũng đích thân
xuống nước.”
Phượng Kim Kỳ à một tiếng, nói: “Lão ngũ là người cảnh giác, xem ra cũng đã
gây ra sự nghi ngờ. Lão ngũ là lão ngũ, ngươi hãy bố trí người bí mật lẻn xuống
điều tra. Đừng để kinh động đến bất kỳ kẻ nào.”
“Vâng.” A Lạc Công nhận lệnh rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Dữu Khánh lại đến dạo chơi bên bờ Thúy
Vũ hồ.
Làn sóng trong xanh từ hồ nước lăn tăn vỗ về, gột rửa những viên đá cuội màu
sắc sặc sỡ như ngọc phỉ thúy trên bờ, cho dù từng tới đây một lần, Xích Lan các
chủ thấy lại cũng không thể không cất lời tán thưởng, “Không nghĩ tới tại nơi
hoang sơn dã lĩnh này lại ẩn giấu cảnh đẹp như thế, quả thực mỹ lệ, cảnh tượng
này, e rằng dùng bút để tả không tả ra được khung cảnh xinh đẹp này.”
Dữu Khánh ở bên cạnh cười ha hả, nói: “Phía bên Phượng tộc có lưu truyền một
truyền thuyết, nói rằng Thúy Vũ hồ này vốn là nơi phượng hoàng tắm rửa, hoàn
cảnh không tốt tất nhiên sẽ không thể thu hút phượng hoàng tới.”
Xích Lan các chủ xoay người nhìn sang hắn, hỏi ra nghi hoặc vương vấn trong
lòng, “Ngươi cứ giày vò như vậy, không sợ ta và Dược Đồ thật sự là độc thủ
đứng phía sau vụ bắt cóc, sẽ dẫn đến bao nhiêu công sức giày vò đều thành
công dã tràng sao?”
Dữu Khánh vung tay lên rất dứt khoát, bộ dạng vô cùng tín nhiệm, nói: “Sau khi
đã có tiếp xúc, ta tin tưởng hai vị tiền bối không phải là độc thủ đứng phía sau.”
Nghe lời nói này, Dược Đồ nhịn không được hỏi: “Làm sao biết được?”
Dữu Khánh đương nhiên biết rõ không thể nào là hai người này, bởi vì đó là
hành động hạ tử thủ a, sau lần hạ độc trước, khi Bặc Tang Tang tò mò về thuốc
giải thì cũng có nhắc tới uy lực của chất độc đó, chất độc được sử dụng là thực
sự muốn giết chết bọn hắn, và người ngoài không thể biết được trên người bọn
hắn có giấu loại giải dược kia, hai người trước mặt cũng là về sau mới biết được
trên người bọn hắn có thuốc giải, trước khi hạ độc thủ là tuyệt đối không biết.