Khi nhóm người đi đến gần nơi ở của Dược Đồ, Dữu Khánh nhỏ giọng thì thầm
với Mục Ngạo Thiết, “Đi mời Xích Lan các chủ tới đây một chuyến, đừng nói
là ta mời, ta không đủ mặt mũi, cứ nói là Dược Đồ mời bà ta đến đây nói
chuyện.”
Mục Ngạo Thiết gật đầu rời đi.
Những vị khách tới đây lúc này tạm thời đều được bố trí ở tại khu vực Phượng
Đầu lĩnh, cách nhau cũng không xa, không bao lâu sau liền thấy Xích Lan các
chủ lướt mình bay tới.
Nhìn thấy Dữu Khánh, bà ta không cho hắn sắc mặt hòa nhã gì, trực tiếp đi
thẳng lên lầu đẩy cửa phòng Dược Đồ ra, Dữu Khánh nhanh chóng đi theo,
đồng thời phất tay ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân vừa mới theo
tới ra ngoài trông chừng.
Dược Đồ ngồi xếp bằng đối diện với một hàng thảo dược tươi rói đặt trên bàn,
không biết đang suy nghĩ điều gì, nhìn thấy có người trực tiếp xông vào, lão ta
không khỏi cau mày hỏi: “Người ngoài các ngươi không phải thường nói Đại
Hoang Nguyên chúng ta là dã nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa ư? Đi vào
phòng người khác không biết chào hỏi trước sao?”
Ngụ ý là còn không hiểu lễ nghĩa bằng những dã nhân bọn họ.
Xích Lan các chủ lập tức đáp lại, “Ngươi mời ta tới đây, không có chút lễ phép
mời người nào, bây giờ lại chê ta thất lễ, là lý lẽ gì chứ?”
Dược Đồ cau mày, “Ta mời ngươi tới đây lúc nào?”
Xích Lan các chủ thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền nhận ra được gì đó, bỗng
nhiên quay đầu lại nhìn Dữu Khánh theo ở phía sau.
Dữu Khánh cũng không có chột dạ, trước tiên tự động đóng cửa lại, sau đó cười
khan hành lễ nói: “Nhị vị tiền bối chớ trách, là tại hạ làm.”
Sự bất mãn tích tụ trong lòng tức thì biến thành vẻ lạnh lùng trên mặt Xích Lan
các chủ, “Ngươi có phải cảm thấy bây giờ ngươi có thể muốn làm gì thì làm rồi
hay không hả?”
Dược Đồ cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh.
Dữu Khánh không có dây dưa gì với bọn họ về vấn đề cảm tình, trực tiếp hỏi:
“Ta tới đây là muốn hỏi một câu, nhị vị đã có biện pháp nào để tìm ra hung
phạm hay chưa? Nhị vị tiền bối đừng giận, ta không có ý bất kính với nhị vị,
thực sự là bởi vì người của ta bị bắt đi, bây giờ không rõ sống chết, đêm dài lắm
mộng, kéo lâu một ngày liều nhiều thêm một phần nguy hiểm. Nếu như nhị vị
tiền bối vẫn còn đang suy nghĩ, ta có một cách có thể thử xem.”
Nghe được lời này, Xích Lan các chủ không còn bốc lên lửa giận nữa, chuyện
xảy ra trên địa bàn của Phượng tộc, ngay cả Phượng tộc còn không có cách nào,
trong lúc nhất thời bà ta và Dược Đồ lại có thể làm được gì? Hai người cũng
đang suy nghĩ.
Mà loại chuyện này cũng không phải do tu vi cao thấp có thể quyết định, bà ta
đã gửi thư về Xích Lan các, muốn triệu tập nhân thủ tới đây tham gia.
Dược Đồ nói: “Nói thử xem.”
Dữu Khánh chỉ nói ra bốn chữ, “Dẫn xà xuất động.”
Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân ở bên ngoài trông chừng không biết được
người ở trong phòng đã nói những gì, dù sao thì cuối cùng bọn họ cũng nhìn
thấy Dữu Khánh, người đã lừa Xích Lan các chủ đến đây, bình an vô sự bước ra
ngoài.
Sau khi đi ra, chuyện đầu tiên Dữu Khánh làm là tìm tới A Lạc Công đề nghị
cấp phi kỵ, nói là muốn đến Thúy Vũ hồ thăm Diệp Điểm Điểm.
Sau khi cho mượn ba con phi kỵ, A Lạc Công rất nhanh liền nhận được thông
tin báo rằng Dược Đồ và Xích Lan các chủ cũng cùng đi theo.
Hai người đó làm sao có thể đi thăm Diệp Điểm Điểm được chứ? Nhận thấy
chuyện này không bình thường, A Lạc Công lập tức bẩm báo tình hình ho
Phượng Kim Kỳ biết.
Sau khi đến Thúy Vũ hồ, Dữu Khánh quả thực trước tiên ghé thăm Diệp Điểm
Điểm một chuyến, sau đó đi đến Thúy Vũ hồ chèo thuyền với hai vị tu sĩ Cao
Huyền, thỉnh thoảng còn lặn xuống hồ đùa nghịch.
Bên trong sơn động được tảng đá lớn ngăn chặn cửa vào, bình thường bị cho là
người lắm lời nói nhảm, lần này Nam Trúc cũng được cảm nhận sự đau khổ khi
phải đối diện với một kẻ nhiều lời.
Sau khi một mực truy hỏi về thuốc giải độc nhưng không có kết quả gì, Bặc
Tang Tang lại hỏi sang chuyện khác, “Tên Hướng Chân đó, ta tận mắt nhìn thấy
hắn bị thương không nhẹ, nhưng khôi phục rất nhanh, ngươi cho hắn ăn thuốc gì
vậy?”
Đang ra vẻ tựa ở trên ghế nhắm mắt ngủ gật, Nam Trúc đột nhiên vui vẻ, mở
mắt ra, dở khóc dở cười nói: “Ta nói nha, ngươi cứ mở miệng ngậm miệng đều
là thuốc thuốc thuốc, ta không biết mấy thứ đó nha, ngươi không thể nói chuyện
thứ khác được sao?”
Long Hành Vân ngồi nghiêng chếch đối diện cất tiếng hừ lạnh, “Người khác có
muốn tham thảo dược lý với đệ tử của Dược Đồ cũng không có cơ hội đó, cho
mặt không biết xấu hổ.”
Bặc Tang Tang nhấc tay ra hiệu cho gã không nên nói nhiều, rồi tiếp tục hỏi
Nam Trúc, “Ngay cả tên thuốc là gì cũng không thể nói ra sao?”
Nam Trúc thả người ngồi xụi lơ trên ghế, giống như muốn nói ngươi có phiền
phức quá không chứ, “Đã nói là xuân dược cực mạnh, cái trò này ngươi nói xem
ta phải gọi tên gì?”
Câu nói này rõ ràng có hàm ý đùa bỡn xúc phạm, Long Hành Vân căm hận nói:
“Đồ vô liêm sỉ!”
Bặc Tang Tang không để ý đến gã, chỉ để ý nói chuyện với Nam Trúc, “Ngươi
nói giỡn đi, cho dù kiến thức của ta có hạn, ta cũng biết một chút, không có lý
nào đi sử dụng xuân dược để chữa trị nội ngoại thương cho người.”
Long Hành Vân: “Nhị tỷ, ngươi đừng có nghe con heo mập này đánh rắm, trong
miệng hắn không có lời nào là thật.”
Heo mập? Nam Trúc từ từ trợn trừng mắt, gã quay đầu lại lấy chiếc lọ nhỏ đó
ra, mở nắp, trực tiếp đưa mật ong đến trước mắt gã ta, “Nào, Long thiếu, ngươi
không tin ngươi nếm thử xem nào, làm đi, nếm một chút đầu ngón tay là được.”
Thực ra, gã muốn đánh cho tên này một trận hơn, nhưng lão Thập Ngũ có dặn
dò, đã hứa với Xích Lan các chủ sẽ đối xử tử tế với con trai người ta, trong lúc
hợp tác gã không tiện làm ẩu, dù vậy, điều đó không ảnh hưởng đến việc gã để
cho tên này nếm trải cảm giác tự làm tự chịu, khiến đối phương xấu hổ, nhằm
trút giận.
Long Hành Vân không có ngốc, nào dám nếm thử thứ mà Nam Trúc bực tức
đưa tới, gã ta ngửa ra sau tránh né, “Ta không ăn đồ của heo.”
“Ngươi…” Nam Trúc bùng phát giận dữ, nhưng rồi sửng sốt, chợt nhìn thấy từ
bên cạnh vươn tới một ngón tay thon dài, thò vào trong lọ nhỏ, móc lấy một
chút mật ong, nhét vào trong miệng.
Gã và Long Hành Vân đồng loạt nhìn tới, nhìn thấy Bặc Tang Tang đang cẩn
thận thưởng thức hương vị trên đầu ngón tay.
Long Hành Vân khẩn trương, “Nhị tỷ, con heo mập này nhất định không có ý
tốt, mau nhổ ra đi.”
Lại gọi mình là heo mập, Nam Trúc tức thì nổi trận lôi đình, giơ nắm đấm lên,
nhưng cuối cùng không dám đánh xuống, gã vung quyền làm chỉ, điểm cho gã
ta hôn mê, tai không nghe sẽ yên, gã sợ mình nhịn không được cơn giận đánh gã
ta, sẽ không dễ giải thích.
Bặc Tang Tang tiến vào một loại trạng thái như “Si”, không thèm để ý đến cảnh
ngộ của Long Hành Vân, cô ta chậm rãi cất bước, miệng lẩm bẩm, “Ngọt ngào,
có hương vị của mật ong…”
Nam Trúc nhìn cô ta, lại nhìn xem chiếc lọ nhỏ trong tay, không nói nên lời, nữ
nhân này thật sự dám ăn thứ này sao?
Được rồi, đã nói rồi mà không tin, tự tìm, trách không được ta. Gã nhún nhún
vai, cất lọ nhỏ đi, ngồi về chỗ cũ, sau đó nhìn chằm chằm Bặc Tang Tang, quan
sát cô ta với vẻ mặt hứng thú xấu xa, muốn nhìn xem bộ dáng xấu hổ của cô ta.
Không bao lâu sau, gương mặt Bặc Tang Tang đỏ lên, rõ ràng là bồn chồn
không yên, cô ta cũng đi tới một bên ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đùi, tay nắm
chặt, nhắm mắt chậm rãi hít thở sâu.
Chẳng bao lâu sau, ngay cả cổ cô ta cũng đỏ hết cả lên, thân hình ngồi đó thậm
chí có chút run nhè nhẹ, cơ thể vặn vẹo có phần không yên ổn.
Chờ một lúc sau, Nam Trúc cũng có phần lo lắng, gã nắm giữ loại mật ong này
lâu dài, đương nhiên biết rõ sự lợi hại của loại mật ong này, nói là xuân dược
cực mạnh cũng không ngoa chút nào, ngay cả tu sĩ dùng xong thi pháp kiềm chế
đều cảm thấy khó chịu, huống hồ là người bị hạn chế tu vi.
Dù sao cô ta cũng là đệ tử của Dược Đồ, gã sợ xảy ra chuyện, lập tức nhắc nhở:
“Ta đã nói là xuân dược cực mạnh, ngươi cứ không chịu tin. Vậy đi, nếu chịu
không được nữa thì nói ra, ta tạm thời cởi bỏ cấm chế tu vi cho ngươi.”
Không biết Bặc Tang Tang có nghe được hay không, hay là đang chịu đựng để
thử nghiệm, Nam Trúc nói mấy lần lời tương tự nhưng không nhận được bất kỳ
phản hồi nào.
Một lúc lâu sau, Bặc Tang Tang vốn vẫn đang run rẩy vặn vẹo cơ thể đột nhiên
đứng lên, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Nam Trúc, từ trên cao nhìn chằm
chằm xuống Nam Trúc, làn da đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước, hơi thở
gấp gáp, giống như nhìn thấy con mồi vậy.
Nam Trúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, gã biết không ổn, nhanh chóng xuất
thủ, cởi bỏ cấm chế tu vi cho cô ta, để cô ta có thể thi pháp kiềm chế.
Nhưng vào lúc này, Bặc Tang Tang tựa như không còn suy nghĩ được gì khác,
vừa bị Nam Trúc đụng vào cơ thể, hai chân liền run lên, kìm lòng không đậu
đưa môi tới, hôn lên môi Nam Trúc, đồng thời nhanh chóng ôm chặt lấy Nam
Trúc, vặn vẹo cọ cọ thân thể, hô hấp nóng bỏng, rất quyến rũ.
Nam Trúc tức thì da đầu tê rần, ngây ra như khúc gỗ, mở to hai mắt nhìn, theo
bản năng đưa tay đẩy ra hai lần, nhưng đối phương bám dai như đỉa, tựa hồ
không ngừng đòi hỏi gì đó.
Trời đất chứng giám, lúc trước gã thật sự không có suy nghĩ lung tung, thật sự
cũng không dám làm xằng làm bậy với đệ tử của Dược Đồ, nhưng rồi cuối cùng
bàn tay đẩy Bặc Tang Tang ra không biết vì sao lại biến thành thuận nước đẩy
thuyền, cởi bỏ y phục của người ta, làn da trắng mịn nõn nà không tì vết lõa lồ
dao động trước mắt khiến gã không ngừng nuốt nước bọt. Bàn tay Bặc Tang
Tang cởi bỏ y phục của hắn càng gấp gáp, và những chuyện xảy ra tiếp theo là
điều tất yếu…