Lưỡng Tiêm trại, trong một căn nhà gỗ kiên cố và rộng rãi, Phượng Tàng Vân
và Trữ Bình Côn ngồi đối diện nhau ăn uống.
Sau khi trở về từ Đại Hoang tự, hai người dường như có xu hướng uống nhiều
rượu, khi nào trên người cũng toát ra đầy mùi rượu, điều này có liên quan đến
tâm trạng của bọn họ.
Một vị sơn chủ lớn tuổi nhất của Phượng tộc, thực sự là bởi vì đã quá lớn tuổi,
cũng sắp đến ngày ra đi, thường xuyên phải nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không
còn sức lực nào để quan tâm sự vụ, trước lúc tới Đại Hoang tự liền đưa ra quyết
định, muốn rút khỏi để an dưỡng tuổi già, bây giờ có thể nói đã đến lúc thoái vị.
Bởi vì Phượng Tàng Sơn khẳng định được thực lực và lập công lao tại Đại
Hoang tự, về cơ bản việc gã kế vị là kết quả đã được xác định.
Bây giờ, toàn bộ Phượng tộc đều đang thảo luận về việc này, ngay cả Trữ Bình
Côn cũng có nghe nói đến.
“Lão ngũ thực sự là luôn một mực âm hiểm, che giấu quá sâu. Trữ huynh, đối
với việc buôn bán đặc sản Phượng tộc, e rằng ta không thể nói giúp được gì rồi.
Ta bồi tội với ngươi trước.” Phượng Tàng Vân giọng lè nhè có phần không rõ
tiếng, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Trữ Bình Côn cười khổ, việc này thành hay bại đã không phải lão ta có thể
quyết định. Lão ta nhìn nhìn chỗ cụt tay, trong lòng đau buồn, cũng ngửa đầu
cạn chén.
Tại Phượng Đầu lĩnh, A Lạc Công lắc mình tiến vào hang động trên cây, bước
nhanh đến trước chậu lửa, bẩm báo, “Tộc trưởng, Tô Bán Hứa dẫn người đến
rồi, phía bên Thiện Tri Nhất, Thời Giáp cũng dẫn theo người đến đây, hai bên
gần như là theo gót nhau mà đến. Lí do là người của họ bị tra tấn tại Thiên Tộc
sơn, trọng thương chưa lành, cho nên mượn lãnh thổ Phượng tộc chúng ta để
nghỉ chân dưỡng thương.”
Phượng Kim Kỳ bắt được trong điểm trong lời nói, hỏi: “Thiện Tri Nhất không
tới sao?”
A Lạc Công: “Không tới, Thiện Tri Nhất và tên kiếm thị kia đều không tới, chỉ
có Thời Giáp dẫn theo mấy nhân viên Quy Kiếm sơn trang bị thương đến đây.”
Phượng Kim Kỳ cất tiếng cười nhạt, “Dưỡng thương sao? Thật đúng là một cái
cớ tuyệt vời.”
A Lạc Công hỏi: “Có cần từ chối không?”
Phượng Kim Kỳ trầm mặc một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Cũng
đã tới rồi, người tới là khách, cứ để tự nhiên đi.”
A Lạc Công gật đầu lui xuống.
Ở trong sơn động, đến phiên mình trông coi con tin, Nam Trúc bị Bặc Tang
Tang quấn lấy. Bặc Tang Tang liên tục hỏi gã về chuyện thuốc giải, điều này
khiến cho Long Hành Vân ở bên cạnh thờ ơ theo dõi cảm thấy không vui.
Nam Trúc làm sao có thể nói cho người ngoài biết nguồn gốc của thuốc giải đó,
lần này trả lời không biết, lần sau một câu không biết, hoặc là không thèm để ý
tới.
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi, “Thám Hoa lang, bên ngoài
có người tìm ngài.”
Nam Trúc nghe vậy chạy ra ngoài nhìn xem, kết quả phát hiện thấy bên ngoài
động có một người mình không quen biết đi tới, gã quay sang nhìn phản ứng
của Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân, có vẻ hai người này cũng không nhận ra,
chỉ có một mình lão Thập Ngũ là lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng có quen biết.
Gã không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, không biết người tới là ai mà lão Thập Ngũ
biết còn bọn họ lại không biết.
Nhưng lúc này đến lượt gã trông coi con tin, gã không dám rời khỏi quá lâu, chỉ
nhìn mấy lần liền lùi lại vào trong trông chừng.
Khách đột nhiên đến thăm thân hình béo phệ, mặt mũi bóng loáng, vừa nhìn
liền biết là người phú quý, gã vuốt râu nở nụ cười với Dữu Khánh, không có nói
lời nào, tựa như muốn hỏi ngươi còn nhận ra ta không.
Dữu Khánh quả thực rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của vị khách này, mặc dù
hình dạng cơ thể của đối phương đã thay đổi rất lớn, trên đầu cũng đã lớm chớm
tóc bạc, nhưng hắn thực sự rất quen thuộc đối phương, và còn từng làm việc
cùng nhau, đây không phải ai khác, chính là Lâm Thành Đạo - người quản lý
kho văn thư mà hắn quen biết lúc làm quan tại Ngự Sử đài Cẩm quốc - luận bối
phận, gã là cháu trai của Diệp Điểm Điểm.
Nói về Lâm Thành Đạo, sự xuất hiện của gã tại đây coi như là hợp tình hợp lý.
Đương nhiên, Lâm Thành Đạo của ngày nay, từ lâu đã không còn là kẻ ăn
không ngồi rồi giết thời gian trong kho văn thư nữa, từ khi tiếp quản Tiểu Tiên
lâu của Diệp Điểm Điểm, gã không còn thiếu tiền, và bởi có mối quan hệ với
Phượng tộc, gã cũng là người triều đình Cẩm quốc cần dùng, khi triều đình sử
dụng tự nhiên sẽ thăng chức, gã đã xen vào trong hệ thống.
“Lâm huynh.” Dữu Khánh chắp tay tiến lên đón chào, quả thực hắn cũng có
phần nhận được niềm vui bất ngờ.
Lâm Thành Đạo cười ha hả, “A huynh, ly biệt nhiều năm, phong độ của ngươi
vẫn như trước a, ngươi nhìn ta này.” Gã ra dấu vào thân thể biến dạng của mình.
So với dáng người gầy gò hồi đó, điều này quả thực đáng giá vui mừng, Dữu
Khánh đương nhiên cất lời khen ngợi, “Người phú quý tự nhiên có khác nha.”
Rồi xoay người lại mời, “Nào, vào trong nói chuyện.”
Lâm Thành Đạo thoáng nhìn đám người Mục Ngạo Thiết ở bên trong sơn động,
không khỏi lấy cớ, nói: “Ở kinh thành ồn ào ầm ĩ ớn quá rồi, thật hiếm khi tới
được nơi xanh tươi xinh đẹp, non xanh nước biếc này, không bằng đi dạo một
chút?”
Theo nguyện vọng của gã, hai người sóng vai bên nhau, gặp lại sau nhiều năm
xa cách, cả hai đều tràn đầy cảm xúc.
Dữu Khánh không khỏi hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
Lâm Thành Đạo giải thích:
“Trước lúc tiểu cô lâm bồn, tính toán thời gian, vốn tưởng rằng đã sinh từ lâu,
xin nghỉ đến đây thăm, tiện thể mừng đầy tháng, nào ngờ vẫn còn chưa sinh.
Nghe dượng nói là, huyết thống của Phượng tộc xác thực không giống người
thường, xuất hiện tình huống này cũng là chuyện bình thường. Bất chợt nghe
nói ngươi tới đây, ta liền tiện thể đến đây gặp mặt. Nháy mắt đã trôi qua nhiều
năm như vậy rồi, ai!” Gã có vẻ vô cùng xúc động.
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên phát hiện thấy mình vậy mà không
biết phải trò chuyện điều gì với đối phương, hắn chỉ có thể cảm khái phụ họa,
“Đúng vậy, chúng ta mặc dù thường viết thư qua lại, nhưng thực sự thật lâu
chưa gặp lại nhau.”
Lâm Thành Đạo vừa cười vừa nói, “Nghĩ lại năm đó, vẫn là ân cừu hào hiệp
như A huynh mới thoải mái.”
“Người trong giang hồ, tạm bợ qua ngày mà thôi.”
“Thân tại trong triều, chẳng phải không tạm bợ mà sống sao.”
Hai người cứ như vậy sóng vai dạo bước, sau một hồi bùi ngùi cảm khái, khi đi
tới một nơi vắng vẻ, Lâm Thành Đạo chợt cố ý nhìn nhìn xung quanh, sau đó
nhẹ giọng nói: “A huynh, chuyện của Tu Hành giới, đến một tầng cấp nhất định,
ta cũng không trèo cao lên được, nếu tiểu cô của ta trong tương lai có điều gì
không thuận lợi, mong rằng niệm tại tình cũ chiếu cố nhiều hơn.”
Dữu Khánh kinh ngạc, không biết vì sao gã lại đột nhiên nói ra lời có điềm xấu
như thế, hắn vội xua tay nói: “Ngươi nói ngược rồi, ta vẫn luôn đang được tiểu
cô của ngươi chiếu cố.”
Lâm Thành Đạo không nói tiếp chuyện đó, “Nghe nói A huynh đang muốn lấy
được việc buôn bán đặc sản của Phượng tộc, còn gặp phải chút khúc mắc?”
Dữu Khánh ừ, nói: “Đang trao đổi việc này.”
Lâm Thành Đạo: “Nếu không thỏa thuận được, cũng không cần phải cưỡng ép.”
Gã hất hất cằm, ra hiệu với vẻ sâu xa, “Nơi non xanh nước biếc, tính cách người
dân nhìn như thuần phác, nhưng cũng khó tránh khỏi có người này người kia,
duy trì một khoảng cách thích hợp có lẽ không phải là chuyện xấu.”
Dữu Khánh nghi hoặc, tại sao hắn có cảm giác lời nói của vị này có hàm ý
khác?
Bỗng nhiên, có một tràng tiếng cười sang sảng truyền đến, “Thì ra các ngươi ở
tại đây.”
Hai người quay đầu nhìn tới, nhìn thấy Phượng Tàng Sơn sải bước đi đến, Dữu
Khánh không biết có phải mình bị ảo giác hay không, khi hắn đang định cất lời
trêu chọc Lâm Thành Đạo một câu thì chợt phát hiện trong mắt Lâm Thành Đạo
như lóe lên nét sợ hãi