Một ngày mới, một khởi đầu với tâm trạng tốt đẹp không còn nữa, lấy lại tinh
thần, Quỳ Quỳ nhanh chóng đuổi theo hỏi: “Không phải chỉ là mấy quân cờ thôi
sao, có thể quý giá đến cỡ nào chứ?”
Bạch y thư sinh vẫy mở chiết phiến, phe phẩy, thong thả bước chậm trên sơn
đạo, “Cũng phải xem đối với người nào, nếu quy đổi thành tiền, đủ để Quỳ tộc
phải bán đặc sản mấy năm.”
Cái gì? Quỳ Quỳ có phần sửng sốt, khựng lại, rồi lại bước nhanh đuổi theo, vẻ
mặt cười gượng, “Tiên sinh nói giỡn phải không, làm gì có quân cờ đắt tiền như
vậy?”
“Tài liệu không tầm thường. Chà! Nói ra ngươi cũng không hiểu. Gia gia ngươi
vừa nghe liền hiểu.” Bạch y thư sinh xếp quạt lại, rồi tựa hồ cũng lười tiếp tục
nói nhảm, “Được rồi, ta là bằng hữu với gia gia ngươi, sẽ không thật sự bắt gia
gia người đền. Ngươi yên tâm làm chuyện của ngươi đi. Ta chỉ tiện đường tới
đây một chuyến, còn muốn đi dạo thăm các tộc khác.”
Quỳ Quỳ không thể yên tâm, truy hỏi: “Không nhắc tới việc này với gia gia ta
chứ?”
Bạch y thư sinh tươi cười vui vẻ, nói: “Đã cố ý rẽ sang đây, đương nhiên phải
nhắc đến một chút, ngươi còn không biết tính tình của gia gia ngươi sao, bình
thường là không coi ai ra gì, như thế nào cũng phải khiến cho gia gia ngươi
thiếu ta một ân tình nha.”
Vừa nghe những lời này, Quỳ Quỳ lại không thể bình tĩnh được nữa, nếu thật sự
để cho gia gia gã biết được, không trừng trị gã một trận ra hồn mới là lạ. Gã vội
vàng bám theo thuyết phục: “Tiên sinh, ngài nói không sai, ngài cũng đã biết rồi
đó, tính tình gia gia ta xác thực rất thối, gia gia ta là người chỉ muốn chiếm lợi
không chịu thiệt thòi. Ngài nói với ông ấy cũng vô dụng, ông ấy khẳng định sẽ
nói, vì sao ông không nói ngay lúc đó? Sau đó, ông ấy nhất định sẽ không nhận
nợ.”
Bạch y thư sinh không quan trọng, “Nếu hắn cứ muốn chơi xấu, ta cũng không
còn cách nào, ta nói là việc của ta, hắn có nhận nợ hay không, có chịu thiệt thòi
hay không là chuyện của hắn.”
Quỳ Quỳ: “Tiên sinh, vậy thì càng không nên nói cho ông ấy.”
Bạch y thư sinh dừng bước lại, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Quỳ Quỳ vỗ vỗ ngực, “Một người làm một người chịu, không có liên quan gì
với gia gia ta, hơn nữa, gia gia ta sẽ không thừa nhận ân tình này, nhưng mà, ta
thừa nhận nha.”
“Ngươi thừa nhận?” Bạch y thư sinh quan sát gã từ trên xuống dưới một lượt,
liếc mắt khinh bỉ rồi tiếp tục bước đi, thái độ bộc lộ quá rõ ràng, ân tình mà
ngươi thừa nhận không đáng tiền, không thể so sánh với gia gia ngươi.
Quỳ Quỳ nôn nóng, đuổi theo không buông, “Tiên sinh, có còn hơn không,
đúng không nào?”
Bạch y thư sinh vừa đi vừa cười: “Vậy ngươi nói thử xem, ngươi nợ ta ân tình
thì có thể làm được gì.”
Quỳ Quỳ: “Ta có thể làm được rất nhiều chuyện, tùy theo yêu cầu của tiên
sinh.”
Bạch y thư sinh đột nhiên lại dừng bước, xoay người lại quan sát gã từ trên
xuống dưới một lần nữa, hỏi ngược lại: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có người vội
vàng muốn nợ người khác ân tình như vậy. Ngươi đang đùa giỡn ta phải
không?”
Quỳ Quỳ lại vỗ ngực, “Tuyệt đối không nói đùa. Quỳ Quỳ ta từ trước đến nay
nói là làm. Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm hết sức. Tiên sinh có
thể yên tâm chờ xem.”
Bạch y thư sinh chớp chớp mắt: “Ngươi ư, cần tiền không có tiền, làm tay chân
thì lại đánh không giỏi bằng ta, đầu óc ngươi tựa hồ cũng không tốt lắm, ngươi
có thể làm được sao?”
Con mắt của Quỳ Quỳ nhất thời trừng to, nói gã không có tiền, không đánh giỏi
gã đành chấp nhận, nhưng còn mắng chửi người ta không có đầu óc, không cần
trực tiếp sỉ nhục người khác như vậy nha, gã nắm chặt song quyền, rất muốn
phát tác, còn theo bản năng nhìn nhìn xung quanh, gã có xung động giết người
diệt khẩu.
Bạch y thư sinh nhàn nhã ung dung phe phẩy chiết phiến, bình thản nhìn gã,
hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của gã.
Quỳ Quỳ cuối cùng cũng buông lỏng cơ thể căng lên của mình, người có thể
làm quý khách của gia gia, có thể mình thật sự đánh không lại. Thôi, quên đi,
mắng một câu cũng chẳng hại gì, gã nén giận, nói: “Tiên sinh đừng nên khinh
thường người khác, ta dù sao cũng xếp thứ hai Triêu Dương đại hội, rất nhiều
người không giỏi bằng ta chứ.”
“Ha ha ha ha…” Bạch y thư sinh đột nhiên cất tiếng cười lớn, xếp quạt lại, vừa
cười vừa gõ gõ lên trán Quỳ Quỳ, “Đại trượng phu co được dãn được, có thể
nhẫn nhịn gánh vác, đúng là một nam tử, trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, giỏi
hơn Quỳ Bảo nhiều, rất có tương lai. Được, ta để cho ngươi ai làm nấy chịu. Ta
đang định du ngoạn Đại Hoang Nguyên, bên người đúng lúc thiếu một tùy tùng
làm việc vặt, ngươi lại là người của Đại Hoang Nguyên, vậy chọn ngươi đi.
Xong việc, xóa bỏ nợ nần giữa hai chúng ta. Ngươi thấy thế nào?”
Sự sỉ nhục vừa rồi hóa ra là một khảo nghiệm, Quỳ Quỳ cũng nở nụ cười, đặc
biệt là với những lời khen ngợi, khiến mặt mày gã rạng rỡ sáng ngời, liên tục
gật đầu, “Được. Vậy theo lời tiên sinh, ta sẵn sàng làm người dẫn đường cho
tiên sinh.”
Bạch y thư sinh chỉ cây quạt về phía Quỳ tộc xa xa, “Tới cũng đã tới rồi, đi, đi
chào gia gia ngươi một tiếng.”
Quỳ Quỳ vội vàng túm lấy tay áo kéo y lại, chớp chớp mắt nói: “Tiên sinh, gia
gia ta có việc đi ra ngoài rồi, không có ở trong tộc.”
Đây hoàn toàn là nói dối, gã sợ người ta đi gặp gia gia của mình.
Bạch y thư sinh có vẻ rất tùy ý, nói: “Ta cũng có quen biết một số lão nhân khác
của Quỳ tộc, đã tới đây rồi, tiện đường ghé vào kiếm chút nước uống.”
“Các tiền bối thế hệ trước trong tộc đều có việc, đều đi theo gia gia ra ngoài rồi,
hơn nữa, hầu hết tộc nhân cũng đã lên núi làm việc, sợ rằng không có ai tiếp
đãi. Ngài khát nước rồi sao?” Quỳ Quỳ vừa dứt lời liền chạy đi, lướt đến phụ
cận bứt lấy một chiếc lá lớn, cuốn thành cái phễu, đi múc về một phễu nước
suối mát lạnh trong vắt, hai tay dâng lên, “Tiên sinh, ngài uống nước đi. Ừm,
ngài cứ chậm rãi uống, ta về trong tộc tìm người dặn dò một chút, nếu không, tự
nhiên mất tích sẽ không thích hợp. Sau đó chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
Dứt lời gã liền chạy đi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại.
Bạch y thư sinh nhìn theo với vẻ ngao ngán, không uống nước trong phễu lá,
thuận tay ném nó đi.
Đúng là không phải đợi bao lâu, Quỳ Quỳ đã quay trở lại với một túi đồ trên
lưng. Sau đó, bọn họ cùng nhau lên đường.
Đi tới chưa được quá xa, khi hai người mới leo lên đỉnh một ngọn núi thì nhìn
thấy có một nam nhân mặc tử y đang đứng trên đỉnh núi chờ bọn họ, hai người
đều quen biết, chính là Tử y nam tử cùng đánh cờ tại khu trại của Quỳ tộc đêm
đó.
Quỳ Quỳ sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, rồi hỏi: “Hai vị tiên sinh kết bạn cùng tới
sao?”
Tử y nam tử gật đầu, “Đúng vậy.”
Bạch y thư sinh như cười như không, “Quỳ Quỳ, hắn cũng khát nước rồi, đi lấy
ít nước tới đi.”
Quỳ Quỳ thấy Tử y nam tử không từ chối, quả nhiên có ý thức của kẻ tùy tùng,
lập tức quay đầu lại chạy xuống núi lấy nước.
Sau khi đã đuổi người đi rồi, Bạch y thư sinh mới cất lời châm chọc: “Ngươi
thật sự thành thơi a, ta không phải là vị Hoàng hậu nương nương đó, ngươi nhìn
chằm chằm vào mông ta làm gì?”
Tử y nam tử: “Ta không phải nông phu, tay cũng không có cầm roi, nhìn chằm
chằm vào mông của ngươi làm gì? Ta tới sớm hơn ngươi, khi có kẻ nào đó sẵn
sàng nói nhảm với tên tiểu tử Quỳ tộc này, ta liền biết hắn vẫn còn năng lượng
làm việc nhàm chán.”
Chẳng mấy chốc, Quỳ Quỳ quay trở lại, dâng lên một phễu lá chứa nước khác,
Tử y nam tử nhận lấy uống một hơi cạn sạch, rồi tiện tay ném chiếc lá bay đi
phiêu diêu theo gió.
Sau đó, từ kế hoạch hai người lên đường biến thành ba người…