Xích Lan Các chủ cũng bị lời nói của con trai mình làm cho nghẹn lời, bà ta làm
sao có thể không biết con trai mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần liếc mắt liền có
thể nhìn thấu, cho nên trên mặt hiện lên nét tức giận, ánh mắt như muốn bốc
lửa, nhìn chằm chằm vào con trai mình, tức giận con mình không nên thân.
Mình từ rất xa chạy đến đây cứu con, kết quả con trai mình lại hùa theo ngoại
nhân, bắt tay với kẻ bắt cóc nó. Con trai, Dược Đồ, và bọn bắt cóc chung một ý
kiến, bà ta ngược lại đã trở thành người không được lòng hai bên, đồ thứ không
có tiền đồ, vậy mà lại mất hồn vì một nữ nhân.
Phụ nữ là như thế, hi vọng có được một nam nhân đối xử với mình như vậy,
nhưng lại không muốn con trai mình trở thành nam nhân như vậy.
Trong một khoảnh khắc, bà ta thậm chí cảm thấy Tích Lư sơn được bỏ lệnh cấm
quá sớm, giới hạn phạm vi hoạt động nhiều thêm chút năm nữa mới tốt.
Vốn là một nữ nhân có phong độ, vì điều này mà bị ép buộc bộc lộ ra chút dáng
vẻ của một người đàn bà chanh chua.
Giận thì giận, cuối cùng bà ta vẫn không đưa ra ý kiến nào phản đối.
Thế là, sự việc được quyết định như vậy, đám người Dữu Khánh khống chế con
tin đi xuống núi, trên đường đi bọn hắn tụ họp lại với Hướng Chân, cùng đến
chỗ Phượng tộc kiếm một nơi đặt chân.
Dược Đồ đứng trên núi, khuôn mặt có chút phiền muộn, nỗi lòng có vẻ thật lâu
khó thể yên bình.
Ở bên cạnh, Xích Lan các chủ liếc nhìn sang ngang, quan sát Dược Đồ rất lâu,
cuối cùng nhịn không được cất lời nói, “Ngươi ngoan ngoãn như thế, thật sự
không giống với ‘Dược Đồ’ đại danh đỉnh đỉnh kia.”
Dược Đồ khẽ thở dài, “Hắn nói không sai, hẳn là có người đang để mắt tới
chúng ta.”
Xích Lan các chủ lập tức hỏi: “Kẻ nào?”
Dược Đồ không nói, cũng sẽ không nói. Lão ta biết rõ, Phượng Kim Kỳ có thể
đưa ra ám chỉ cho mình, thật sự là đã cho mình một ân tình rất lớn, về sau cần
phải đền đáp lại, lão ta không thể nói với người ngoài, nếu không chính là đang
hại Phượng Kim Kỳ.
Xích Lan các chủ nhíu mày, e rằng không có nhiều người có thể khiến cho vị
Dược Đồ này khó xử, bà ta loáng thoáng cảm nhận được điều gì đó.
Phía bên Phượng Đầu lĩnh đối xử rất tốt với khách, làm theo yêu cầu của Dữu
Khánh, họ tìm cho bọn hắn một sơn động để ở lại.
Không phải Dữu Khánh thích rắc rối, mà thực sự là những nơi ở kiểu như nhà
sàn không ổn để canh giữ con tin.
Sơn động không lớn, là một cái hang đá có hai lối vào, Long Hành Vân và Bặc
Tang Tang bị ném vào trong gian cuối cùng. Dữu Khánh cũng tuân thủ theo hứa
hẹn, chỉ khống chế tu vi của bọn họ, và cho phép bọn họ tự do hoạt động tại
gian phòng trong hang động.
Thừa dịp đám người Dữu Khánh ở bên ngoài thì thầm mưu tính chuyện gì đó,
Long Hành Vân nhìn Bặc Tang Tang đang ngây ngẩn thất thần, bộ dáng đó, làn
da đó, thực sự xinh đẹp dễ nhìn, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của gã, theo bản
năng, gã bước tới trước, định mở miệng gọi “Tang Tang”, nhưng lời đã đến bên
mép lại không dám nói ra, gã sửa lời, hỏi: “Nhị tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?”
Bặc Tang Tang lẩm bẩm tự nói, “Đại ca chết ở Tiểu Vân gian, ngươi ở trong
Tiểu Vân gian một năm, sau khi đi ra lại qua rất lâu mới nói cho ta biết thông
tin cái chết liên quan đến Đại ca.”
Long Hành Vân vội nói: “Không phải ta cố ý giấu giếm tỷ. Ta đã đến U Giác
Phụ tìm cẩu Thám Hoa để tính sổ, vốn định báo thù cho Đại ca xong, sau đó
mới báo tin cho tỷ. Dù sao lúc đó tỷ vẫn còn đang bị cấm túc, sợ tỷ lo lắng.”
Bặc Tang Tang: “Như vậy, Tiểu Vân gian mở ra lúc nào?”
Cô ta thật sự không nhớ rõ chuyện này, mặc dù đó là đại sự, nhưng không có
liên quan gì với cô ta, nên cô ta không hề để ý.
Long Hành Vân ngạc nhiên, “Tỷ hỏi chuyện này làm gì?”
Bặc Tang Tang do dự nói: “Lần cuối cùng Đại ca liên hệ với ta, quả thực là tìm
ta để hỏi một ít độc dược, còn đưa ra một số yêu cầu về đặc tính của thuốc.
Không biết đó có phải là lần mà cẩu Thám Hoa nói hay không…”
“Xuỵt…” Long Hành Vân vội vàng dựng thẳng ngón tay ra hiệu cho cô ta im
lặng, gã quay đầu lại quan sát cửa vào, đè thấp giọng nói: “Nhị tỷ, có phải lần
đó hay không đã không quan trọng nữa, việc này phải để cho nó nát ở trong
lòng, ai hỏi tới cũng đừng thừa nhận đã đưa độc dược cho Đại ca, hiểu không?”
Bặc Tang Tang không hiểu ra sao, “Vì sao? Không phải muốn điều tra rõ ràng
ư?”
“Ta…” Long Hành Vân thoáng do dự một chút, giọng nói lại nhỏ hơn một chút,
“Nhị tỷ, tỷ còn không có hiểu sao? Chuyện này liên quan đến tiên phủ, đây là
điều đại cấm kỵ, nếu không, làm sao có thể khiến cho sư phụ tỷ và mẹ ta phải
chấp nhận.”
“Không phải Xích Lan các có Đại thánh chống lưng sao?” Bặc Tang Tang vẻ
mặt không hiểu, ngụ ý là ngươi có gì phải sợ.
Long Hành Vân cười khổ, “Nhị tỷ, những điều này tỷ đều không hiểu. Nói
chung, đừng đề cập đến việc đưa độc dược cho Đại ca với bất kỳ kẻ nào.”
Trong hang động nơi thân cây cao vút trên Phượng Đầu lĩnh, sắp xếp ổn thỏa
cho khách xong, A Lạc Công quay trở về, đứng trước mặt tộc trưởng, bẩm báo:
“Đã sắp xếp xong chỗ ở cho các khách nhân rồi.”
Với bộ dạng của người ngủ gật, Phượng Kim Kỳ lên tiếng: “Mọi việc ổn rồi
chứ?”
A Lạc Công: “Con tin vẫn còn nằm trong tay Thám Hoa lang, Dược Đồ và Xích
Lan các chủ cũng không gây náo loạn, hẳn là đã nhượng bộ rồi.”
Phượng Kim Kỳ mở mắt ra, trong đôi mắt thâm trầm lấp lóe ánh lửa cháy trong
chậu, “Tên Thám Hoa lang này, nếu không phải là thủ đoạn cao siêu thì chính là
âm thầm giở trò gì đó.”
Mặt trời mọc lên, thiên địa tràn ngập ánh nắng rực rỡ, dưới thác nước trắng xóa,
Quỳ Quỳ khỏa thân tắm rửa dưới dòng nước đổ ầm ầm.
Trời còn chưa sáng gã đã đi ra ngoài rèn luyện thân thể, sau một trận đổ mồ hôi
đầm đìa, gã cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Cảm thấy tắm rửa đã đủ rồi, gã nhảy ra hồ nước, thi pháp rũ bỏ hơi nước trên
người, mặc y phục vào, nghênh ngang trở về.
Mới vừa bước lên một cái sơn đạo, gã chợt thấy một bạch y nam tử đang trên
đường đi xuống hướng ra phía bên ngoài, cách ăn mặc này không phải là người
Quỳ tộc, Quỳ Quỳ tập trung nhìn kỹ, xảo rồi, thật trùng hợp, hắn nhận ra người
này, đây chẳng phải là Bạch y thư sinh làm khách muộn trong khu trại của Quỳ
tộc sao?
Gã lập tức dừng lại chờ đợi, còn vẫy tay ra hiệu với người kia.
Bạch y thư sinh đã nhìn thấy gã, y lắc mình nhẹ nhàng lướt tới đây, hạ xuống tại
trước mặt gã, quan sát gã từ trên xuống dưới một lượt, tươi cười đùa nghịch
chiết phiến trong tay, nói: “Ui, Quỳ Quỳ, Đệ nhị Triêu Dương đại hội, ta nhớ
không sai chứ?”
“Không sai không sai.” Quỳ Quỳ vui như hoa nở, cười hỏi: “Bạch Sơn tiên sinh
tới đây tìm gia gia ta sao?”
“Thông minh.” Bạch y thư sinh cầm chiết phiến gõ lên trán gã, tiếp đó thờ ơ đi
lướt qua bên cạnh gã, “Phải bắt gia gia người đền cờ cho ta nha. Lần trước, sau
khi ngươi đá bay bàn cờ, có một số quân cờ không tìm lại được. Những con cờ
đó của ta đều làm bằng vật liệu cực kỳ quý giá, phải bắt gia gia ngươi nghĩ cách
gom lại cho đủ mới được.”
Quỳ Quỳ đi theo ở phía sau nghe vậy lập tức không cười nổi nữa, đứng tại chỗ
trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng, không ngờ tới ngay sáng sớm tốt lành như
vậy đã gặp phải việc này