Bán Tiên

Chương 1072: Xảo ngộ (1)




Bặc Tang Tang nghe không hiểu đang nói về việc gì, Long Hành Vân thì quay

đầu lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm Dữu Khánh như nhìn một thứ gì đó quái

dị.

Sắc mặt của Dược Đồ và Xích Lan các chủ trở nên cực kỳ khó coi, dưới ánh

trăng bàng bạc vẫn thấy được rõ ràng.

Xích Lan các chủ hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình, “Thám Hoa lang thật

không hổ là người học hành, thật biết cách nói xằng nói bậy.”

Dữu Khánh: “Ta nói như thế nào không quan trọng, quan trọng là người khác sẽ

nghĩ như thế nào về các vị. Sự xuất hiện của Bặc cô nương làm cho ta nhớ lại

thảm án tại Văn thị Ninh châu hồi đó. Các vị thử đoán xem, một số người có

nhớ tới hay không? Vốn là, có lẽ họ sẽ không nhớ tới, nhưng các vị cứ dây dưa

với ta liên miên không dứt như vậy, thật đúng là một lời nhắc nhở rất tốt.

Cái cớ tạo ra ân oán giữa Tần Quyết và ta là một nữ nhân tên là Thiết Diệu

Thanh, y quấy rối tại Kiến Nguyên sơn thì bị bắt, tại Văn thị bức ép ta xuất sơn,

có chuyện nào giống là ân oán cá nhân không chứ? Cuối cùng Tiểu Vân gian

được mở ra thành công, y cùng với Long thiếu thành công tiến vào, lén lút cấu

kết cùng Vân Hề để làm bậy, không biết đã làm ra những chuyện gì.

Về sau, Long thiếu lại chạy đến U Giác Phụ, dùng đủ mọi thủ đoạn, liên tục bức

ép ta phải xuất sơn, lấy cớ là để báo thù cho huynh trưởng kết bái. Ta chạy đến

Ảo Vọng, hắn cũng chạy tới Ảo Vọng giày vò ta, ta đến Triêu Dương đại hội,

hắn cũng chạy đến Triêu Dương đại hội, nói là báo thù, thực tế trông rất không

giống như là muốn báo thù, hành vi trái lại không có gì khác với Tần Quyết lúc

trước.

Lần này ta đến Đại Hoang Nguyên, Long thiếu cùng Bặc cô nương lại cùng

nhau nhảy ra giày vò ta, một loạt chuyện kỳ kỳ quái quái lần lượt xảy ra như

vậy, các vị còn nói không có liên quan gì với các vị, ta không biết người khác có

tin hay không, nhưng ta chắc chắn sẽ không thể tin.”

Xích Lan các chủ cứng miệng: “Một mớ tào lao, rối loạn cả lên, nghe không

hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Dữu Khánh: “Đúng là có chút rối loạn. Những gì ta nói kỳ thực đều đứng ở góc

độ người cố ý quan tâm để chỉnh lý, sắp xếp lại việc này, đây đều là những tình

huống người cố ý quan tâm có thể nắm giữ được, cũng là đang nhắc nhở các

vị.”

Nghe đến đây, Dược Đồ âm thầm thở dài trong lòng, hiện tại lão ta tự nhận

mình cuối cùng đã hiểu được vì sao Đại tộc trưởng muốn nhúng tay vào việc

này, theo lão ta thấy, những lời của Dữu Khánh đã ứng nghiệm rồi, lão ta nói:

“Ngươi đừng có vòng vo nữa, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Dữu Khánh cũng không biết Đại tộc trưởng âm thầm tham gia vào chuyện này,

hắn nói theo ý mình: “Chuyện bắt cóc, và cả chuyện đầu quan tộc trưởng của

Phượng tộc bị lấy trộm, rất có thể đều do cùng một nhóm người làm ra, nếu như

không phải các vị làm, vậy thì hãy giúp ta điều tra hung phạm đến cùng là kẻ

nào, cũng để xác định tình trạng sống chết của những người bị bắt cóc đồng thời

cứu họ ra, và các vị cũng có thể rửa sạch hiềm nghi cho mình.

Nếu như các vị không đồng ý giúp việc này, chứng tỏ trong lòng các vị có quỷ.

Năng lực của ta có hạn, đành phải xin sự giúp đỡ từ người có năng lực giải

quyết việc này, phía bên U Giác Phụ sẽ có người báo chuyện này lên để U Nhai

đi xử lý. Những lời ta nói vừa rồi cũng sẽ được lan truyền ra ngoài, tất sẽ có

người điều tra các vị lật đáy lên trời, chỉ cần các vị chịu nổi.”

Xích Lan các chủ giận tức giận hỏi: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

Dữu Khánh hỏi ngược lại:

“Là ta đang uy hiếp các vị sao? Là các vị muốn tính mạng của ta, là các vị một

mực truy sát ta, là các vị một mực muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta chỉ muốn sống

sót, đến cùng là ai đang uy hiếp ai chứ?” Hắn bỗng nhiên chỉ vào mũi của mình,

đột nhiên bạo phát, cất cao giọng, “Tất cả đều không để cho ta sống, ta còn có

gì phải sợ? Ai không để cho ta sống, ta liền không để cho kẻ đó được sống thoải

mái. Đại thánh Thiên Lưu sơn tới đây cũng vô ích, cùng lắm thì liều mạng, dù

sao đều không còn đường sống!”

Bặc Tang Tang và Long Hành Vân giương mắt nhìn hắn bạo phát.

Đột nhiên bị trực diện chống đối, trong lúc nhất thời Xích Lan các chủ dường

như cũng khó thể chấp nhận, có vẻ đã nổi cơn thịnh nộ, tình trạng như sắp phát

tác.

“Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, không ai làm ầm lên với ngươi a.”

Dược Đồ vừa phất tay ra hiệu cho Dữu Khánh nhỏ giọng, vừa phất tay ra hiệu

cho Xích Lan các chủ không cần so đo, bộ dạng như muốn hòa giải, chờ đến khi

bầu không khí đã trở nên yên tĩnh, lão ta lại nói với Dữu Khánh: “Được, ta sẽ

giúp ngươi việc này. Ngươi hãy thả người ra trước đi.”

Xích Lan các chủ lập tức quay đầu nhìn lão ta chăm chú, không thể tin nổi, dễ

dàng đồng ý như thế sao?

Nhưng Dữu Khánh không đồng ý: “Tạm thời còn chưa thể thả người ra, xong

việc rồi thả cũng không muộn.”

Sắc mặt Dược Đồ cũng trầm xuống, “Thế nào, ngươi không tin lời ta nói sao?

Tiểu tử, ngươi đừng nên không biết điều muốn. Ta nói cho ngươi biết, việc này

dùng cách cưỡng ép là vô dụng, phải cần chúng ta tự nguyện, nếu thật sự ép

buộc chúng ta động thủ, ngươi chưa chắc đã có thể kiểm soát được con tin.”

Con tin, Dữu Khánh khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha, trên tay có con tin

cùng với không có con tin là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhất là tại một số

thời khắc đặc biệt, hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ ưu thế duy nhất mà thật vất

vả mới có được này.

Tuy nhiên, hắn sẽ không thừa nhận điều này, “Tiền bối hiểu lầm rồi. Không bàn

tới việc có phải là con tin hay không, cứ coi như là con tin đi, như vậy đặt ở

trong tay chúng ta mới tốt, nếu không, các vị đâu có lí do gì đi tra xét việc này?

Vô duyên vô cớ tham gia vào việc này, e rằng càng khiến cho người ta nghi

ngờ.”

Đây cũng là sự thực, Dược Đồ và Xích Lan các chủ nhìn nhau.

Dữu Khánh tiếp tục trấn an: “Nhị vị tiền bối yên tâm, nếu như nhị vị đã đồng ý

giúp chúng ta, chúng ta nhất định đối xử tử tế với hai bọn họ. Thực ra cũng chỉ

là làm bộ làm dáng, hạn chế tu vi của bọn họ, không để cho họ chạy lung tung

khắp nơi.”

Cũng không quan tâm Xích Lan các chủ có đồng ý hay không, hắn liền trực tiếp

quay đầu lại nói với Long Hành Vân: “Long thiếu, tiếp theo chỉ có thể khiến

ngươi ủy khuất một chút, phải để ngươi và Bặc cô nương ở chung một chỗ

trong một đoạn thời gian.”

Dữu Khánh vừa mới nói xong, Long Hành Vân liền vô thức muốn mở miệng

mắng hoặc phản bác, nhưng miệng vừa mới há ra, gã chợt ngẩn người, con mắt

chớp chớp, rồi quay đầu nhìn mẫu thân của mình, “Mẹ, không cần lo lắng, có

thách hắn cũng không dám nuốt lời. Mẹ cứ làm việc mẹ cần làm là được, không

cần lo lắng cho con.”

Long thiếu bất thình lình ngoan ngoãn nghe lời Dữu Khánh, quả thực hiếm thấy.

Điều này khiến cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết có phần không thích ứng,

nhưng rồi rất nhanh liền kịp phản ứng lại, bọn họ quay nhìn lão Thập Ngũ đang

tỏ vẻ nghiêm trang, vẻ mặt hai người tương đối đặc sắc.