Bán Tiên

Chương 1070: Nhớ lại chuyện hồi đó (1)




Nghe nói như thế, trên mặt Xích Lan các chủ dần dần hiện ra nét kinh ngạc,

cuối cùng ngay cả con mắt cũng mở to mấy phần, nhìn chằm chằm con trai

mình với vẻ khó thể tin nổi.

Nhìn chằm chằm Dữu Khánh nói một tràng, Long Hành Vân cũng dần dần mở

to hai mắt nhìn, giống như đang hỏi, ngươi đang nói cái gì vậy?

Rồi quay sang nhìn phản ứng của mẫu thân, gã lập tức gào to lên với Dữu

Khánh, “Chó điên, ngươi sủa bậy sủa bạ gì vậy chứ? Ta bắt người của U Nhai

lúc nào hả?”

Tiếp đó gã quay đầu lớn tiếng giải thích với mẫu thân, “Mẹ, mẹ đừng có nghe

đồ chó điên này nói xằng nói bậy, đừng nói là bắt trói người nào của U Nhai, từ

khi con tới nơi này đến giờ, con chưa từng bắt giữ kẻ nào. Nếu như con có bất

kỳ điều gì lừa dối, mẹ cứ tùy ý trừng phạt, con không một câu oán hận.”

Xích Lan các chủ cau chặt mày, hơi suy nghĩ một chút rồi lựa chọn tin tưởng

con trai mình. Điều này không chỉ vì đây là con trai mình, mà bà ta còn cảm

thấy mình xem như hiểu rõ tính cách của con trai, gã không có nhiều khả năng

làm ra loại chuyện này, nếu thật sự gặp phải chuyện lớn như vậy, gã cũng không

có khả năng lừa gạt bà ta.

Vì vậy, bà ta trịnh trọng cảnh cáo Dữu Khánh, “Thám Hoa lang, nước bẩn,

không thể giội lung tung, ngươi buộc tội như thế, có chứng cứ gì không?”

Dữu Khánh rất thẳng thắn, “Các chủ, nếu như ta có chứng cứ, sẽ không cần phải

đưa hai người bọn họ đến Phượng tộc làm gì, trực tiếp tố cáo với U Nhai là

được rồi, chưa có kinh động đến U Nhai, cũng là để kiểm chứng rõ ràng trước

đã, tránh cho mọi người náo loạn gây ra hiểu lầm.”

Xích Lan các chủ sắc mặt hiện lên sự lạnh lùng, “Không có chứng cứ, ngươi lại

có thể chụp mũ lung tung sao? Thám Hoa lang, nói xằng nói bậy sẽ phải trả giá

đó.”

Bà ta thật sự đã bắt đầu nổi giận, bởi vì chiếc mũ này quá lớn, khiến bà ta giật

nảy cả mình.

Lúc này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ngược lại không hề có chút hoảng sợ

nào, khống chế con tin, bình thản ung dung nhìn xem lão Thập Ngũ tiếp tục tán

nhảm như thế nào.

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Các chủ, chẳng lẽ ngài cảm thấy Dược Đồ là kẻ

ngốc sao? Ông ta vất vả chạy tới tìm ta, chỉ bởi vì ta nói lung tung mấy câu liền

có thể ném lại đồ đệ của mình, bỏ đi?”

Vừa nghe nói như thế, trong mắt Xích Lan các chủ hiện ra vẻ kinh nghi bất

định.

Mũi kiếm trong tay Dữu Khánh lại gạt gạt cằm Long Hành Vân, “Trong Đào

Hoa cư của ta có một người làm tên là Lâm Long, còn có một tiểu hài tử gọi là

Tiểu Hắc, đều có trong danh sách của U Nhai, Long thiếu quan tâm ta nhiều

như vậy, sẽ không thể không biết hai người đó nha?”

Long Hành Vân “Hừ” một tiếng, không nói lời nào.

Xích Lan các chủ nhìn chăm chú về phía con trai mình, biết rõ Thám Hoa lang

hỏi như vậy nhất định là có nguyên nhân, đối phương nói sự việc nghe nghiêm

trọng như thế, bà ta cũng muốn biết rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, tránh mình

lọt vào trong sương mù, bước đi sai lầm.

Dữu Khánh: “Không phủ nhận, đó chính là biết rõ. Hai người đó ra khỏi U Giác

Phụ, chỉ cần không trái với quy củ của U Nhai, chỉ cần không gây sự tại bên

ngoài, theo quy củ của U Nhai, bất kỳ kẻ nào đều không được xâm hại bọn họ.

Long thiếu, ta nói như vậy, ngươi không phủ nhận đi?”

Long Hành Vân vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, chỉ có lỗ mũi xì ra một tiếng.

Dữu Khánh: “Hai người đó cũng đi theo ta tới Đại Hoang Nguyên, làm khách

tại Phượng tộc, trên đường đi ra ngoài đột nhiên bị người bắt cóc. Lúc trước ta

vẫn một mực không nghĩ ra, bọn họ không oán không cừu với kẻ nào, tại Đại

Hoang Nguyên ta cũng không kết oán với người khác, Long thiếu, ngươi nói

xem người nào sẽ ra tay với chúng ta?”

Long Hành Vân không thể tiếp tục lạnh nhạt nữa rồi, như thể con mèo bị giẫm

phải đuôi, đột nhiên cả kinh hét lên: “Ngươi có ý gì? Cẩu Thám Hoa, ngươi gây

thù hằn đông đảo, ai cũng có khả năng bắt cóc bọn họ, dựa vào đâu ngươi nói là

ta làm?”

Dữu Khánh lớn tiếng nói: “Long thiếu, ngươi sai rồi, ta không giống với các

ngươi, từ trong xương tủy ta vẫn là một thư sinh, từ trước đến nay luôn làm điều

tốt giúp mọi người, thích làm vui lòng người khác, nhìn thấy phàm nhân thế tục

bị khổ cũng phải rơi lệ, đừng nói gì tới việc cố ý gây thù chuốc oán.

Long thiếu, ta không có cừu nhân tại Tu Hành giới, nếu cứ muốn nói có cừu oán

thì ngươi phải là kẻ duy nhất. Ngươi nhiều lần hạ sát thủ với ta, ta nhiều lần

nhường nhịn, dù cho ngươi rơi vào trong tay ta, ta vẫn khoan hồng độ lượng tha

cho ngươi. Long thiếu, ngươi xét lại lương tâm mình mà xem, ngươi đã gặp

được địch nhân nào hiền lành như ta vậy không hả? Ta có nằm mơ cũng không

ngờ được, loại con cháu danh môn như ngươi lại có thể nói chuyện không giữ

lời. Đụng phải loại người khác thường như ngươi, xem như ta không may.”

Nghe kiểu lý luận như vậy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều cảm thấy hơi có

phần xấu hổ, giống như ở đâu đều là sơ hở, không khỏi quá gượng ép đi.

Quả nhiên là sợ cái gì tới cái đó, Long Hành Vân lập tức hét to lên, “Ngươi

đánh rắm, Trữ Bình Côn không phải là địch nhân của ngươi sao?”

Dữu Khánh không hề e sợ, lại lớn tiếng áp chế, “Long thiếu, ngươi sai rồi, ta

phát sinh mâu thuẫn với Trữ Bình Côn là tại thời điểm Phượng tộc khởi hành

đến Đại Hoang tự, trước đó, hai người kia đã bị bắt cóc tại trên đường ra ngoài.

Hơn nữa, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, không phải ta chủ động trêu chọc Trữ

Bình Côn, trước lúc đến Phượng tộc, ta còn chưa biết Trữ Bình Côn là ai, không

oán không cừu với lão, là Trữ Bình Côn làm hại ta trước.”

Rõ ràng đã biết Trữ Bình Côn trước lúc tới Phượng tộc nha? Nam Trúc và Mục

Ngạo Thiết âm thầm nhìn nhau, xem như đã nhận ra được, lão Thập Ngũ là

đang trợn tròn mắt nói dối, hoàn toàn nói xằng nói bậy.

Nhưng mà lời Dữu Khánh nói tiếp theo lập tức khiến cho hai bọn họ chấn động,

“Lúc trước ta rất bối rối, ta và Trữ Bình Côn không oán không cừu với nhau, vì

sao Trữ Bình Côn lại muốn hại ta, vì sao muốn gây khó khăn cho ta. Ta cũng

luôn muốn biết rốt cuộc là ai đã bắt cóc hai người đó, tại Đại Hoang Nguyên

này, là ai muốn gây khó khăn cho ta, thẳng đến khi đi tới dưới chân Thiên Tộc

sơn, phát hiện ngươi ở phía sau thông đồng với Trữ Bình Côn, ta mới bừng tỉnh

đại ngộ, tất cả các sự kiện đều trùng khớp rồi.”

“Mẹ!” Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết trong lòng đồng loạt hiện lên một chữ, thì

ra những chuyện đó cũng có thể xâu chuỗi với nhau.

Không phải nói những người khác, cho dù là hai gã nài kỵ bộ tộc kia cũng đã

nghe hiểu được, tên Trữ Bình Côn gì đó sở dĩ đối địch với Thám Hoa lang, cũng

là bởi vì Long thiếu Các chủ đang đứng phía sau giở trò quỷ.

Long Hành Vân nhất thời không nói nên lời, có chút hoang mang mờ mịt, gã

không nghĩ ra, rõ ràng là mình nhằm vào sơ hở trong lời nói của cẩu Thám Hoa,

chỉ ra Trữ Bình Côn, tại sao vòng một vòng lại trở thành mình là độc thủ đứng

phía sau chứ?

Gã đương nhiên không thể thừa nhận điều đó, sau khi hồi thần lại liền lập tức

gào to, “Muốn định tội cũng không thể nói như vậy, ngươi cưỡng từ đoạt lý.

Mẹ, đừng có tin chuyện ma quỷ của hắn.”

Chương 1069: Cưỡng từ đoạt lý (2)

Phượng Kim Kỳ giấu mình dưới tấm da thú màu đỏ tươi, lẳng lặng nhìn Xích

Lan các chủ đứng ở trước mắt mình.

Khách nhân tới, ông ta không đi ra ngoài nghênh tiếp, cũng không có đứng lên

đón chào, cảnh tượng đích thân ra ngoài hoan nghênh Dược Đồ lúc trước không

có xuất hiện với Xích Lan các chủ.

Tuy rằng tu vi cảnh giới của Xích Lan các chủ không khác biệt lắm với Dược

Đồ, thậm chí thực lực càng sâu hơn Dược Đồ, và còn có Thiên Lưu sơn làm bối

cảnh, nhưng trong mắt Phượng Kim Kỳ, bà ta thực sự không quan trọng, hai

người không có qua lại gì, chỉ đơn giản là có tư cách đối thoại với ông ta mà

thôi, mức độ trọng yếu thua xa Dược Đồ.

Đương nhiên, không đến mức ngay cả “Mời ngồi” cũng không có, chỉ là Xích

Lan các chủ rất cưng chiều cái mông của mình, không muốn chạm tới cái ghế

không được chú trọng tại trong bộ lạc, một bên ghế tựa hồ dính đầy bẩn, bà ta

thực sự không ngồi xuống nổi.

Sau một phen giao lưu, hiện trường rơi vào trầm tĩnh.

Xích Lan các chủ vừa tới đây tự nhiên trước tiên liền xác định xem lời Dữu

Khánh nói, kết quả phát hiện được lời Dữu Khánh nói không có sai, quả thực có

hai người phía bên U Nhai đã bị bắt cóc, tôn nữ của tộc trưởng cùng với hộ vệ

của Phượng tộc bị mất tích, đầu quan tộc trưởng truyền thừa của Phượng tộc

đúng là cũng bị lấy cắp.

Tuy nhiên, bà ta tự nhiên vẫn là nói giúp cho con trai của mình, hi vọng Phượng

Kim Kỳ trước tiên có thể thả tự do cho con trai mình rồi nói tiếp.

Phượng Kim Kỳ nhìn chằm chằm bà ta, trầm mặc một hồi rồi đưa ra câu trả lời

giống như với Dược Đồ, “Xích Lan, bất kể có phải là con trai của ngươi làm

hay không, về tình về lý phải chăng đều cần để cho Phượng tộc ta hỏi rõ một

chút đã rồi nói tiếp? Bất chấp tất cả thả người ra trước, ta cũng không tiện giải

thích cho mọi người trong tộc.”

Xích Lan các chủ trầm mặc một hồi, không phải là không thể lý giải sự khó xử

của đối phương, về việc này, đổi là Xích Lan các, nếu như có người cực kỳ

hiềm nghi thì cũng không khả năng không hề quan tâm mà trực tiếp thả người,

suy nghĩ một chút, bà ta nói: “Ta muốn đi gặp Dược Đồ.”

Phượng Kim Kỳ bình tĩnh đều đều nói: “A Lạc.”

A Lạc Công lập tức đi tới đưa tay ra mời, “Mời Các chủ đi theo ta.”

Xích Lan các chủ khẽ gật đầu chào Phượng Kim Kỳ, sau đó xoay người rời đi.

Nơi Dược Đồ dừng chân cách đây cũng không xa, Xích Lan các chủ rất nhanh

liền gặp được người, vừa gặp mặt tự nhiên liền dò hỏi xem Dược Đồ ứng đối

việc này như thế nào.

Kết quả, Dược Đồ cũng bình tĩnh toát ra một câu nói kia, “Thanh giả tự thanh,

trọc giả tự trọc.”

Xích Lan các chủ hơi nhướng mày, “Theo lý thuyết, đừng nói là Phượng tộc có

người mất tích, cho dù đồ đệ của ngươi thật sự giết chết người của Phượng tộc,

với vai trò của ngươi tại Đại Hoang Nguyên, Phượng tộc có rất nhiều trường

hợp cần cầu ngươi, cho dù là vì tương lai của tộc nhân, Phượng Kim Kỳ cũng

không có khả năng không nể mặt ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết, việc

này có phải là có dấu nội tình gì khác hay không?”

Bà ta nhớ kỹ lời nhắc nhở trước đây của Dữu Khánh.

Dược Đồ trong lòng căng thẳng, việc này quả thực có nội tình, Phượng Kim Kỳ

nể mặt lão ta, ám chỉ cho lão biết, nhưng lão ta không thể nói với ngoại nhân, vì

vậy lão chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Dù sao cũng phải để cho Phượng tộc

hỏi đã chứ?”

Xích Lan các chủ nhíu mi, chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã không nôn nóng, vậy

được, ta chờ cùng ngươi.”

Trong đại sảnh trên thân cây, A Lạc Công lóe lên tiến vào, bước nhanh đến

trước mặt Phượng Kim Kỳ trông bộ dạng như đang ngủ gật, “Tộc trưởng, tên

Trữ Bình Côn mất cánh tay kia lại tới rồi, lại đi đến chỗ Nhị lang.”

Phượng Kim Kỳ: “Lí do.”

A Lạc Công: “Nghe nói vẫn là vì chuyện kinh doanh đặc sản Phượng tộc, vẫn

còn hi vọng có thể đạt thành giao dịch cùng Phượng tộc.”

Phượng Kim Kỳ nhẹ giọng thở dài, “Chỉ mong vậy đi.”

Đến nửa đêm, sau khi bước vào lãnh địa của Phượng tộc, cuối cùng nhóm người

Dữu Khánh đã đến được Phượng Đầu lĩnh, trong đại sảnh trên thân cây đã có

người chờ đợi bọn hắn từ trước, Dược Đồ và Xích Lan các chủ cũng có mặt tại

đây.

Một nhóm người mới tiến vào phạm vi Phượng tộc không lâu, phía bên này đã

nhận được tin tức, ước tính đại khái thời gian bọn hắn đến đây, không biết xuất

phát từ suy nghĩ gì, Phượng Kim Kỳ cũng gọi Dược Đồ và Xích Lan các chủ

cùng tới đây.

Khiêng theo hai người không biết là “Con tin” hay là “Nghi phạm” đi vào, mấy

người Dữu Khánh nhìn thấy nhóm người này nhưng đều không bị choáng ngợp

trước đội ngũ mạnh mẽ đó, dõng dạc tiến lên bái kiến.

Sau khi hành lễ, Dữu Khánh nói người cứu tỉnh lại Bặc Tang Tang và Long

Hành Vân.

Sau khi tỉnh lại, hai người nhìn nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi nhìn những

người có mặt nơi này, không dám to tiếng.

“Sư phụ.” Bặc Tang Tang gọi một tiếng.

“Mẹ.” Long Hành Vân cũng cất tiếng gọi.

Dữu Khánh chỉ vào hai người, vừa mở miệng liền cắn: “Tộc trưởng, ta đã bắt

được nghi phạm bắt cóc Lâm Long, Tiểu Hắc, A Hoàn và các hộ vệ của Phượng

tộc rồi. Chính là hai bọn họ.”

Bặc Tang Tang và Long Hành Vân kinh hãi, nhưng bọn họ còn chưa kịp mở

miệng biện giải thì Xích Lan các chủ đã lên tiếng khiển trách: “Nếu không có

chứng cứ thì đừng có nói lung tung.”

Bắt cóc người khác thì không sao, nhưng bất kể như thế nào bà ta đều phải phủ

nhận việc bắt cóc người của U Nhai, cho dù thật sự có làm, bà ta cũng sẽ không

thừa nhận, nhất là ngay tại trước mặt mọi người.

Phượng Kim Kỳ cũng lên tiếng, “Thám Hoa lang, ngươi có chứng cứ không?”

“Ít nhất, bọn họ không thể tránh khỏi bị hiềm nghi…” Dữu Khánh lại một lần

nữa nói ra những suy luận logic mà lúc trước hắn đã nói với Xích Lan các chủ.

Lúc trước, Dược Đồ và Bặc Tang Tang chưa nghe được những phân tích này, và

bây giờ, hai người đều kinh hãi khi nghe nói như vậy, bọn họ cảm thấy sự nghi

ngờ này quá sâu, cũng may mà U Nhai không gây áp lực quá lớn cho bọn họ,

đây cũng là lí do lúc trước Dữu Khánh không lấy ra hù dọa bọn họ.

Nghe xong, Phượng Kim Kỳ nhìn tới hai nghi phạm, “Hai ngươi thành thật nói

rõ ra đi, có phải là các ngươi làm hay không? Nếu phải, hãy giao người và đồ

vật ra đây, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không, chờ đến khi điều tra ra, lúc đó

mới hối hận thì đã muộn.”

“Không phải ta, ta không có làm…”

Bặc Tang Tang chỉ vừa mới nói được mấy tiếng liền bị tiếng hét của Long Hành

Vân nhấn chìm.

“Ta không có, cẩu Thám Hoa đang nói lung tung, mọi người đừng có tin những

lời nói nhảm của hắn…”

Ngoại trừ to tiếng hét lên, Long Hành Vân cũng không thể nói ra được lí do gì

thích hợp để phản bác, không gặp chuyện không biết, khi gặp chuyện, nhìn lại,

mới phát hiện thấy mình đã cuốn vào quá sâu.

Cuối cùng, là mẫu thân của gã cất tiếng ngăn chặn cơn hoảng loạn của gã,

“Không có thì nói không có, nói chuyện bình tĩnh, la to làm gì?”

Hiện trường trở nên yên tĩnh, Phượng Kim Kỳ trầm mặc một lúc, sau đó quay

nhìn Dữu Khánh chăm chú, hỏi: “Ngươi có chứng cứ không?”

Dữu Khánh: “Tạm thời không có, người đã bắt được rồi, có thể chậm rãi điều

tra.”

Phượng Kim Kỳ: “Nếu đã không có chứng cứ, trước hết thả người ra đi.”