Dữu Khánh: “Ta cưỡng từ đoạt lý ư? Được, vậy ta hỏi ngươi, sau khi ta cùng
với Phượng tộc đến hạ trại dưới chân Thiên Tộc sơn, ngươi và Bặc Tang Tang
có lập tức chạy tới đe dọa ta hay không? Có nói rõ cho ta biết, muốn đối phó ta
hay không? Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời, lúc đó người của Quy Kiếm
sơn trang và Cẩm quốc tiền trang cũng có mặt tại đó, đều đã nghe được, không
phải ngươi muốn nói sao thì nói.”
“Ta…” Long Hành Vân thoáng nghẹn họng, nhưng vẫn không phục, nói: “Cảnh
cáo ngươi thì như thế nào?”
Dữu Khánh tiếp tục ép hỏi: “Sau đó, ngươi có phải đã thông đồng với Trữ Bình
Côn để hãm hại ta hay không? Một đám người chúng ta bị bắt lên Thiên Tộc
sơn, có phải vì bị Trữ Bình Côn giở trò quỷ không? Có đúng là ngươi âm thầm
đứng phía sau tham dự?”
Long Hành Vân lúc này có phần hết lời chống đỡ, việc này gã không thể phủ
nhận, Ngân Sơn Hà cũng biết, gã tin rằng mẫu thân cũng đã biết, gã chỉ có thể
hừ một tiếng, xem thường.
Dữu Khánh tiếp tục làm một loạt câu ép hỏi, “Toàn bộ sự kiện Đại Hoang tự, ta
không thể xem được cái gì, ngược lại còn trở thành trò vui trong mắt người
khác, đứng phơi nắng dãi gió dầm sương tại Thiên Tộc sơn đủ mười ngày, thật
vất vả mới được thả ra, ngươi và Bặc Tang Tang có phải là đã triển khai hành
động hãm hại chúng ta hay không?”
“Ta…” Long Hành Vân lại bị nghẹn lời, chuyện này gã càng không thể phản
bác được, nếu không làm chuyện tốt đó làm sao có thể rơi vào tình cảnh này?
Gã cũng muốn nói là do Bặc Tang Tang khư khư cố chấp, nhưng gã không thể
làm được chuyện đẩy hết toàn bộ trách nhiệm cho Bặc Tang Tang, gã chỉ có thể
im lặng cam chịu.
Thấy gã không lời chống đỡ, Dữu Khánh lập tức đổi phương hướng tấn công,
hắn quay sang nói với Xích Lan các chủ đang lơ lửng trên không: “Long thiếu
nói chuyện bắt cóc không có liên quan gì với hắn. Trước trước sau sau một
đống sự kiện, mỗi chuyện đều có liên quan đến hắn, mỗi một chuyện đều là hắn
mưu tính, duy chỉ có chuyện bắt cóc thì đẩy ra, nói không có liên quan gì với
hắn, cho dù ta nể mặt Các chủ để tin tưởng lời hắn nói, Các chủ cảm thấy người
khác có tin hay không? Các chủ cảm thấy U Nhai có tin không? Một khi U Nhai
nhúng tay vào việc này, nghi phạm đầu tiên bị điều tra sẽ là ai?”
Nghe những lời này, khóe miệng Nam Trúc căng thẳng, gã tận lực giữ cho mình
bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang không ngừng chậc chậc tán thưởng, phát
hiện thấy khi lão Thập Ngũ không còn cóng chân cóng tay, không đếm xỉa gì
nữa, phát huy ra toàn bộ hỏa lực thì uy lực quả thực đầy đủ hung tàn.
Long Hành Vân nghe những lời này cũng có chút sững sờ, phát hiện thấy cẩu
Thám Hoa nói rất có lý, bất kể mình có làm việc đó hay không, để điều tra, U
Nhai nhất định sẽ bắt mình đem đi thẩm vấn trước tiên. Nghĩ đến U Nhai thần
bí khó lường kia, trong lòng gã cảm thấy khẩn trương, lo lắng.
Thiên Lưu sơn, Đại Nghiệp ty, Ty Nam phủ, vân vân, U Sai của U Nhai đều
từng xông vào nơi đó bắt người, nơi càng cao cấp số lần U Sai xuất hiện càng
nhiều, bởi vì hầu hết những kẻ dám vi phạm quy tắc của U Nhai đều là kẻ có
chút tự tin, có chút chỗ dựa, nhưng mà U Nhai không nể mặt ai cả, nghe đồn
rằng những kẻ nhìn thấy lệnh bài “Gặp lệnh không tha”, đều không tránh khỏi
khiếp sợ.
Nghĩ đến việc mình có thê phải đối mặt với chiếc lệnh bài trong truyền thuyết
đó, cổ họng gã có chút khô khốc.
Bất kể những gì Dữu Khánh nói có hợp lý hay không, đối với Xích Lan các chủ
mà nói, bà ta khẳng định là phải bảo vệ con trai của mình, “Không có chứng cứ
chính là không có chứng cứ, không có lý nào đi dùng suy luận để định tội.”
Dữu Khánh đáp lại: “Lý lẽ đúng sai tại hạ đã nói cạn lời rồi, nếu Các chủ cứ
muốn nói như vậy, ta cũng không còn cách nào. Nhưng người, ta sẽ không giao,
trừ khi ngài giải quyết hết tất cả chúng ta. Tuy nhiên, ta phải hảo tâm nhắc nhở
Các chủ một phen, hiện nay, ta vẫn chưa báo cáo chuyện này lên U Nhai, nhưng
người của ta tại Đào Hoa cư đã biết rõ việc ta bắt người, nếu như ta mất tích,
Đào Hoa cư chắc chắn sẽ báo cáo việc này lên cho U Nhai. Trước khi Các chủ
động thủ, tốt nhất cần xác nhận xung quanh không còn có tai mắt nào khác. Nếu
không, e rằng sẽ khéo qua hóa vụng.”
Giọng nói của Xích Lan các trở nên lạnh lùng, “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Cho dù là như thế, nhưng Dữu Khánh không thể thừa nhận, “Nhỏ không dám.
Ta chỉ là muốn nhắc nhở Các chủ, Long thiếu ở trong tay ta, cho dù U Nhai có
nhúng tay điều tra thì cũng chỉ đưa Long thiếu đi xét hỏi, đến lúc đó bên ngoài
ít nhất còn có Các chủ hỗ trợ, bôn ba nghĩ biện pháp. Còn nếu như Các chủ như
cưỡng ép dẫn Long thiếu đi, chỉ sợ U Sai sẽ quang lâm Xích Lan các để mời cả
Các chủ cùng đi.”
Xích Lan các: “Ngươi có phải quan tâm quá nhiều rồi hay không hả?”
Dữu Khánh: “Không phải ta quan tâm quá nhiều, mà ta không có tư cách thả
người. Đồng thời bị bắt đi, không biết tung tích còn có tôn nữ của tộc trưởng
Phượng tộc, và cả nhân viên Phượng tộc đi hộ tống, ngay cả đầu quan truyền
thừa của tộc trưởng Phượng tộc cũng bị người thuận thế trộm đi. Bây giờ ta bắt
được nghi phạm, tự nhiên là phải giao cho Phượng tộc tra xét, sao có thể dễ
dàng thả đi? Ta cũng muốn mượn nhờ lực lượng của Phượng tộc để điều tra rõ
ràng chân tướng tại Đại Hoang Nguyên này.
Dược Đồ đã đi đến Phượng tộc, Phượng tộc hiện tại tự nhiên đã biết ta bắt
người đang áp giải đến đó, nếu như ta nể mặt Các chủ thả bọn họ ra, vậy ta vừa
đắc tội Dược Đồ, đồng thời cũng không thể giải thích được với Phượng tộc.
Nếu Các chủ dùng sức mạnh cướp đoạt nghi phạm của Phượng tộc, vậy thì cùng
có hiềm nghi, chỉ sợ cũng không dễ giải thích với Phượng tộc.
Sự việc có lẽ còn có nội tình gì đó, Các chủ không ngại đến Phượng tộc hỏi
thăm Dược Đồ một chút, thuận tiện hỏi tộc trưởng Phượng tộc xem, nếu như tộc
trưởng đồng ý thả người, sự việc liền dễ giải quyết rồi. Thanh giả tự thanh, trọc
giả tự trọc, việc này không phải tại hạ muốn bẻ cong như thế nào cũng được,
còn thỉnh Các chủ giơ cao đánh khẽ, không nên làm khó tại hạ.”
Dứt lời liền chắp tay, bộ dạng thành khẩn van cầu.
Xích Lan các chủ há miệng suy tư một lúc, sau đó như là đã bị cưỡng ép thuyết
phục, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi xác định ngươi phải đến Phượng tộc?”
Dữu Khánh vội nói: “Nơi đây cách Phượng tộc đã không còn xa nữa.”
Xích Lan các chủ liếc nhìn nhi tử, rồi đột nhiên thân hình lướt đi như mây đỏ
bồng bềnh, thoáng chốc đã đi xa.
“Mẹ!” Long Hành Vân hét lên thảm thiết, nhưng không nhận được bất kỳ đáp
lại nào, gã bỗng thấy mất mát, không nghĩ tới mẫu thân ném mình lại, bỏ đi như
vậy, làm sao có thể như vậy?
Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi: “Long thiếu, tiếp tục ngủ
một chút, hay là nhìn xem phong cảnh?”
Long Hành Vân liếc mắt nhìn hắn, oán hận không đáp, nhưng rất nhanh sau đó,
khuôn mặt lập tức lộ vẻ buồn phiền và sầu lo, U Nhai thật sự sẽ đến tìm mình
sao?
Thấy cho gã mặt mũi mà không biết xấu hổ, Dữu Khánh lại trực tiếp đánh gã
bất tỉnh, bớt việc.
Tọa kỵ khổng lồ tiếp tục rong ruổi, hai gã nài kỵ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt
với nhau, bọn họ vẫn còn sốc khi nghe được thông tin chấn động như vậy.
Nam Trúc bỗng nhiên nghẹn ra một tiếng cười, “Còn nói ta nói dóc nhiều lời,
lão Thập Ngũ mới là thật sự lắm lời.”
Mục Ngạo Thiết tiếp một câu, “Ngươi là nói nhảm nhiều.”