Bán Tiên

Chương 1067: Người, không thể thả (2)




Long Hành Vân tức thì mở to hai mắt nhìn, cả kinh kêu lên: “Ngươi muốn làm

gì? Dừng tay!”

Dữu Khánh nhìn gã, “Ngươi nói thử xem ta muốn làm gì? Ngươi cứ dây dưa

không dứt, một mực gây sự với ta, ta muốn ngươi xin lỗi ta cũng không được

sao?”

Long Hành Vân: “Ta xin lỗi, ngươi đừng làm bậy, ta xin lỗi, ta…”

Lời đang nói bất chợt nghẹn lại rồi, chỉ vì mũi kiếm đã rời khỏi cổ Bặc Tang

Tang.

Thu hồi kiếm xong, Dữu Khánh quay sang nhún nhún vai với Xích Lan các chủ,

ý tứ rất rõ ràng, hành động vừa rồi là làm cho đối phương xem, bà nhìn xem ta

nói có đúng không, có phải lời của ta có hiệu quả hơn bà không chứ?

Từ lần trước, nhìn thấy Long Hành Vân khóc rống lên vì Bặc Tang Tang, hắn

liền biết rõ điểm yếu của Long Hành Vân nằm ở đâu.

Bờ môi Xích Lan các chủ đã mím lại như giấy mỏng, ánh mắt nhìn con trai

mình đầy nét phức tạp, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Đúng là bà ta vui mừng khi nhìn thấy nhi tử và Bặc Tang Tang có đôi có cặp,

cũng ưa thích Bặc Tang Tang, nhưng phản ứng trước sau khác biệt như vậy thật

sự khiến lòng người tổn thương a, tục ngữ nói cưới dâu quên mẹ, hiện tại bà ta

xem như đã cảm nhận đầy đủ.

Cực cực khổ khổ nuôi dưỡng con trai nhiều năm như vậy, bất chợt một hôm lại

thuộc về nữ nhân khác, cảm giác đó thực không dễ chịu.

Lúc này Long Hành Vân cũng kịp phản ứng lại, cả giận nói: “Cẩu Thám Hoa,

ngươi đang đùa giỡn ta?”

Bốp! Dữu Khánh phất tay cho gã một cú tát dữ dội, ra tay khá nặng, đánh cho

khóe miệng gã rỉ máu, “Đùa giỡn ngươi thì sao chứ? Chỉ ngươi có thể tới giết

ta, còn ta thì không thể đùa giỡn ngươi sao? Ta còn đánh ngươi ngay trước mặt

mẹ ngươi đó, rời khỏi mẹ, ngươi còn có thể làm gì?”

Cuộc đời này, Long Hành Vân hận nhất bị tên chó này bạt tai mình, miệng

ngậm máu rống lên giận dữ, “Cẩu tặc, ta…”

Nhưng tiếng nói bất chợt nghẹn lại.

Bởi vì, thanh kiếm Dữu Khánh cầm đung đưa đùa nghịch trên tay lại vươn ra,

đâm tới trên chiếc cổ trắng nõn của Bặc Tang Tang, hắn cười lạnh nói: “Đùa

giỡn ngươi sao? Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết cô ta sao? Ngươi

mắng tiếp một câu thử xem, ta sẽ lập tức khiến hai người các ngươi vô duyên

kiếp này, kiếp sau gặp lại.”

Long Hành Vân dừng lời, cực kì phẫn nộ nhưng không dám hành động lỗ mãng,

gã tức giận đến nỗi đôi môi dính máu đều phải run rẩy, nếu như ánh mắt có thể

giết người, gã đã giết hắn rồi.

Nhìn bộ dạng không khuất phục của gã, Dữu Khánh làm sao thoải mái cho

được, không quen nhìn bộ dạng đó, bốp bốp bốp, bàn tay lại vung ra, từng tiếng

tát tai dữ dội vang lên trên mặt gã.

Ôi ui, mấy người bên cạnh cùng nhau sửng sốt nhìn cảnh này, khóe miệng Nam

Trúc giật giật, gã nhận thấy lão Thập Ngũ này thật là xấu, cũng thật dám làm a.

Hướng Chân cảnh giác cao độ, đánh con trai người ta ngay mặt người ta như

vậy, gã ta không thể không lo lắng, cũng may mà Xích Lan các chủ dường như

không có phản ứng gì quá lớn.

Hai kỵ sĩ bộ tộc kia thì xoay chuyển tròng mắt tới lui không ngừng, khi thì nhìn

xem bên này, khi thì quan sát bên kia, hôm nay bọn họ xem như đã nhớ kỹ Dữu

Khánh.

Long Hành Vân chịu đựng bị tát, im lặng thở hổn hển, nhìn mũi kiếm đâm vào

trên cổ Bặc Tang Tang, không dám tiếp tục hé răng, rất rõ ràng là đang nhẫn

nhịn chịu nhục.

Một lúc sau, Xích Lan các chủ mới lên tiếng, “Thám Hoa lang, ngươi đánh cũng

đã đánh, mắng cũng đã mắng, đến lúc thả người rồi chứ?”

Cây kiếm trong tay Dữu Khánh lại di chuyển đến trên cổ Long Hành Vân, “Tâm

ý của Các chủ, ta tâm lĩnh, chỉ là người này, không thể thả.”

Dải lụa đỏ phất phơ trên người Xích Lan các chủ đột nhiên tung bay phần phật,

giọng điệu cũng trở nên rét lạnh, “Thám Hoa lang, nể mặt mũi Ứng Tiểu

Đường, ta không muốn tổn thương hòa khí, ngươi cũng nên biết tiến thối, xóa

bỏ lúc này mới tốt, nếu không chính là đang làm khó chính mình. Ngươi thả hai

đứa nó ra đi, lời nói của ta vẫn giữ như trước.”

Mọi người đã nhận ra sự khác biệt giữa vị này và Dược Đồ, Dược Đồ không

quan tâm tới tính mạng của Long Hành Vân, chỉ muốn cứu đồ đệ của mình, còn

vị này thủy chung là muốn cứu cả hai người.

Dữu Khánh: “Vẫn là câu nói đó, hảo ý của Các chủ, ta tâm lĩnh, nhưng thứ cho

ta khó tòng mệnh. Cũng không phải ta không cho Các chủ mặt mũi, mà là ta

không dám thả người. Không dối gạt ngài, ngày hôm qua Dược Đồ từng tới rồi,

nhưng ông ta cũng không thể mang đồ đệ của mình đi. Các chủ không nên làm

khó ta nữa, cũng không nên rước phiền toái tới cho mình.”

Nghe nói Dược Đồ cũng không thể cứu đệ tử của mình đưa đi, tiếp đó nghe

được trong lời nói của hắn có ẩn ý, Xích Lan các chủ a một tiếng, “Chẳng lẽ

trong việc này còn có chuyện gì khác ư?”

Dữu Khánh nhấc kiếm vỗ vỗ vào má Long Hành Vân, “Vậy ngài phải hỏi xem

con trai của ngài đã làm ra chuyện tốt gì. Lần này, sợ rằng Xích Lan các của

ngài không dễ dàng thoát thân. Ta không thả người cũng là vì tốt cho Các chủ.

Không thả người, Các chủ còn có cơ hội cứu vãn. Nếu như Các chủ mang người

rời đi, vậy thì phiền phức sẽ trực tiếp dính đến Các chủ. Lúc đó, chỉ sợ mặt mũi

của Đại thánh Thiên Lưu sơn cũng vô dụng.”

Nghiêm trọng như thế sao? Xích Lan các chủ lúc đầu là có chút hoài nghi, bà ta

rất tín nhiệm Ngân Sơn Hà, cảm thấy Ngân Sơn Hà không có khả năng giấu

giếm mình điều gì, nhưng người ta có thể để cho mình đối chất ngay trước mặt

con trai mình, vậy hiển nhiên sẽ không phải giả, chẳng lẽ con trai mình làm

chuyện gì gạt Ngân Sơn Hà?

Bà ta lập tức nghĩ đến việc khi con trai mình bị đưa lên Thiên Tộc sơn chất vấn

thì Ngân Sơn Hà không có đi theo.

Nghĩ đến đây, sắc mặt bà ta hơi lộ ra vẻ nghiêm trọng, nhìn chăm chằm vào nhi

tử, trầm giọng hỏi: “Con còn làm ra chuyện gì hả?”

Long Hành Vân có phần sửng sốt, bị lời Dữu Khánh nói làm cho ngây người,

cũng bị câu hỏi của mẫu thân làm cho sững sờ, gã suy nghĩ kỹ càng lại một hồi

rồi mờ mịt nói: “Mẹ, con không có gây ra chuyện gì a.” Sau đó, gã lập tức quay

sang Dữu Khánh, gào lên, “Mẹ, tên này từ trước đến nay luôn gian trá, mẹ

không nên nghe hắn ở đây cố lộng huyền hư, chuyện giữa con và hắn không

dính gì đến mặt mũi của Đại thánh.”

Dữu Khánh lại nhấc kiếm vỗ vỗ vào mặt gã, “Ngươi thực trâu a, ngươi có gan

lắm nha, ngay cả người làm có treo danh U Nhai cũng dám bắt, ngươi không

giao người phải không? Được, ngươi cứ tiếp tục mạnh miệng đi, Đại tộc trưởng

tọa trấn Đại Hoang Nguyên đích thật là không chấp nhận quy củ của U Nhai,

nhưng không có nghĩa là người bên ngoài Đại Hoang Nguyên bắt người của U

Nhai liền có thể trốn tại Đại Hoang Nguyên để tránh họa.

Có lẽ Bặc Tang Tang có thể không để ý tới điều này, nhưng ngươi không được!

Gần nhất, dám bắt người của U Nhai chính là Già La Sơn, còn là thân thích của

Địa Mẫu, U Nhai trực tiếp phái người đến địa bàn của Đại thánh bắt người,

không ai dám ngăn cản, bắt người về sau đó giết chết, Già La Sơn cũng gần như

phải sụp đổ.

Long thiếu Các chủ ngươi thật sự rất trâu bò nha, ngươi không chỉ nhắm mắt

làm ngơ, không xem bài học Già La Sơn ra gì, lại còn dám bắt cóc người từng

bị Già La Sơn bắt một lần, hơn nữa còn một lần bắt hai người. Ngươi thật đúng

là đánh mặt U Nhai đánh ra thủ đoạn mới, đánh ra tầm cao mới, chính là muốn

giẫm lên mặt U Nhai có phải không? Được, ta thực sự muốn nhìn xem sau khi

U Nhai nhận được tấu trình, ngươi còn có thể cứng miệng được nữa hay không,

Xích Lan các có thể bảo vệ ngươi hay không, mặt mũi của Đại thánh có hữu

dụng hay không!”