Nhìn bộ dạng vị Đại dược sư danh chấn thiên hạ này trong nháy mắt như già đi
mấy tuổi, không giống như là đóng kịch, Phượng Kim Kỳ cũng không biết nên
nói cái gì mới tốt, khi vị đại tộc trưởng đó mở miệng dặn dò thì ông ta cũng có
cảm giác vô lực tương tự.
Sau khi hồi thần lại, Dược Đồ không hiểu, hỏi: “Đại tộc trưởng từ trước đến nay
không muốn dính dáng gì nhiều với người bên ngoài Đại Hoang Nguyên, lần
này đến cùng là vì cái gì?”
Phượng Kim Kỳ: “Ta không biết.”
Ông ta thật sự không biết, khi đại tộc trưởng mở miệng dặn dò thì dường như đã
chắc chắn Phượng tộc nhất thời không thể yên tĩnh được. Lúc đó ông ta sinh ra
hoài nghi với lời đại tộc trưởng nói, mũ phượng đã bị lấy cắp, Đại Hoang tự đã
kết thúc, ngoại nhân còn tới Phượng tộc giày vò làm gì? Nhưng bây giờ Dược
Đồ đến đây làm cho ông ta ý thức được, sự việc quả nhiên vẫn không xong, đại
tộc trưởng khẳng định biết được một số thứ mà bọn họ không biết.
Dược Đồ không biết ông ta là thật sự không biết hay là giả vờ không biết, việc
đã đến nước này, lão ta cũng lười chạy tới chạy lui nữa, quyết định tạm thời ở
lại nơi này.
Mặt trời khuất núi sao sáng hiện ra, màn đêm biến mất nắng chiếu sơn hà, ngày
đêm thay đổi, lại một ngày mới bắt đầu.
Cỏ xanh còn chưa tan hết sương mai, khi con vật khổng lồ đang giẫm đạp dòng
suối vượt qua khe núi thì Đầu To đột nhiên vọt tới, cất tiếng “Tích tích” cảnh
báo, rơi xuống trên đầu vai Dữu Khánh.
“Dừng lại.” Dữu Khánh khẩn cấp kêu dừng, từng thanh kiếm lại được rút ra,
gác trên cổ hai con tin.
Trên bầu trời sáng ngời rực rỡ chợt nhìn thấy một đám mây đỏ bay tới, từ trên
trời giáng xuống, từ từ lướt tới phía trước đám người.
Người tới là một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc mây cuốn cao, dung mạo xinh
đẹp, bộ dáng ung dung, tay áo đung đưa lay động, dải lụa đỏ cũng phất phơ dù
không gió, giống như tiên nữ bồng bềnh, khuôn mặt như sương tuyết bao quát
mọi người phía dưới, ánh mắt lành lạnh quan sát từng người, trọng điểm nhất
vẫn là chú ý tới Long Hành Vân đang trong cơn hôn mê.
Từ hình tượng của người tới, cùng với tu vi có thể đứng lơ lửng trong không
trung, mấy người Dữu Khánh đại khái đã đoán biết đây là người nào, đặc biệt là
nét mặt của nữ nhân như tiên nữ này thực sự có mấy phần giống với Long Hành
Vân.
Xét theo một góc độ nào đó, dáng vẻ của Long Hành Vân đích thực rất tốt, chỉ
luận về tướng mạo, nói gã là một ngọc diện lang quân cũng không quá đáng.
Sau khi quan sát qua hiện trường, phụ nhân váy đỏ lên tiếng hỏi: “Vị nào là
Thám Hoa lang?”
Vẻ mặt mặc dù rất không tốt nhưng giọng nói coi như ôn hòa, bình tĩnh.
Dữu Khánh tiếp lời: “Chính là tại hạ, dám hỏi tôn giá có phải là Xích Lan các
chủ?”
Phụ nhân váy đỏ: “Là ta. Đại danh của Thám Hoa lang, ta đã nghe được từ lâu.
Những chuyện trải qua lần này, Ngân Sơn Hà đã kể lại tỉ mỉ cho ta biết, bọn họ
nói ra lại không giữ lời, đã bị ta răn dạy, cũng khó trách Thám Hoa lang tức
giận, không tiếp tục tin lời nó nói. Ta dạy con vô phương, cũng nên do ta đích
thân tới đây nhận lỗi, làm phiền Thám Hoa lang tha cho con ta và Tang Tang, để
ta đưa về quản giáo tốt hơn. Thám Hoa lang cứ việc yên tâm, sau này bọn họ
tuyệt đối không tiếp tục gây rối ngươi nữa. Về sau có chuyện gì Xích Lan các
có thể giúp được, Thám Hoa lang cứ việc mở miệng, chúng ta ắt sẽ không chối
từ.”
Lời nói không chút nào quanh co lòng vòng, đơn giản và trực tiếp, lại còn có lễ
có nghĩa, với địa vị và thực lực của bà ta, phong thái như vậy đã là hạ xuống rất
thấp rồi.
Lời này làm cho đám người Dữu Khánh nghe rất dễ chịu, thực sự tốt hơn rất
nhiều so với vẻ hùng hổ dọa người lúc trước của Dược Đồ.
Còn có một điểm rất trọng yếu, đó là bất kể ngôn từ hay giọng điệu đều có ẩn
chứa khí độ ở bên trong, làm cho người ta vừa nghe liền có thể cảm nhận được
đây là lời nói thật, không phải lừa dối bọn hắn, có thể tin tưởng.
Nếu không phải tình thế không cho phép, Dữu Khánh thật đúng là muốn cho
việc này cứ trôi qua theo cách như vậy, có được lời hứa hẹn này của Xích Lan
các chủ, đã đủ đền đáp cả đời phấn đấu của bọn hắn.
Nhưng vấn đề là, trở ngại trước mắt này, liên quan đến tính mạng của mấy sư
huynh đệ bọn hắn, bọn hắn chịu không nổi, lời hứa hẹn của Xích Lan các chủ
cho dù nghe rất tốt đẹp nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi, không giải quyết
được bất kỳ phiền toái nào trước mắt, then chốt là Xích Lan các chủ cũng không
đủ thực lực và mặt mũi để có thể dàn xếp ổn thỏa việc này.
Tính mạng của bọn hắn bị người khác nắm bắt trong lòng bàn tay, bọn hắn
không có đường lui, chỉ có thể tìm kiếm con đường cầu sinh từ kẽ hở giữa
những ngón tay đó.
Người ta đã hạ thấp phong thái như vậy rồi, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và
Hướng Chân đều vô thức liếc mắt quan sát phản ứng của Dữu Khánh, tại thời
điểm này không có bất cứ kẻ nào đi nghi vấn bất kỳ quyết định gì của Dữu
Khánh, bọn họ đều tán thành lời nói của Dữu Khánh mà không hề nghi ngờ.
Thậm chí, ngay cả hai gã kỵ sĩ bộ lạc cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm Dữu
Khánh, hai người từng nghe nói tới Dược Đồ, cũng từng nghe nói về Xích Lan
các chủ, tự nhiên đều biết rõ đó là nhân vật như thế nào, hai người không biết
rốt cuộc hai ngày này mình đã trải qua chuyện gì.
Dữu Khánh không vội vã đáp lời, hắn có phần bối rối, một nữ nhân hàm dưỡng
như thế, khí độ như thế làm sao lại dạy dỗ ra đứa con trai như Long Hành Vân
vậy. Hắn quyết định để cho Long Hành Vân dùng cái miệng bô bô của gã nói
chuyện thay hắn, vì vậy hắn xuất thủ cứu tỉnh Long Hành Vân.
Long Hành Vân vừa mở mắt ra, nhìn thấy Dữu Khánh, liền tức giận mở miệng
mắng, “Cẩu Thám Hoa, có gan thì đừng thả ta ra, nếu không ta tất nhiên giết
chết ngươi…”
“Làm càn!” Giọng nói tức giận trong trẻo lanh lảnh quen tai bất chợt truyền
đến.
Long Hành Vân thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy được mẫu thân
đang lơ lửng trên không trung, gã hơi giật mình, rồi lập tức mừng rỡ gọi to,
“Mẹ, cứu ta, giết hắn, giúp ta giết chết hắn.”
Dữu Khánh nhún vai với người trong không trung, như muốn nói bà đều đã
nhìn thấy rồi đó.
“Con câm miệng lại cho ta!” Xích Lan các chủ sắc mặt trở nên lạnh lùng, uy
nghiêm giống như nữ vương giáng xuống trừng phạt, “Trong vòng mười năm
tiếp theo, con đừng hòng bước ra khỏi phạm vi Xích Lan các một bước. Con nói
không giữ lời trước, người ta vẫn lưu lại tính mạng của con, như vậy là đã hết
lòng quan tâm rồi, còn không mau xin lỗi Thám Hoa lang?”
Cái gì? Long Hành Vân thoáng sửng sốt, rồi lập tức lồng lộn lên như bệnh tâm
thần, “Hắn tính là thứ gì, cũng xứng để con xin lỗi hắn sao? Mẹ, nếu như mẹ
xuất thủ cứu con, con không tin hắn có thể khống chế được con!”
Ánh mắt Xích Lan các chủ nhìn chăm chú vào con trai của mình đột nhiên trở
nên sâu sắc, nhàn nhạt hỏi: “Lần này con còn từng lên Thiên Tộc sơn hả?”
Những lời này chỉ có giữa hai mẹ con với nhau mới nghe hiểu được, ý ngầm nói
là trở về ta sẽ tính sổ với con!
Long Hành Vân tức thì e sợ, không dám tiếp tục bày ra bộ dạng kiêu ngạo nữa,
tuy nhiên con trẻ cứng đầu vẫn chính là con trẻ cứng đầu, gã quay đầu đi, hất
mặt lên trời, thể hiện sự ương ngạnh, không chịu thua, nhất quyết không chịu
xin lỗi cẩu Thám Hoa.
Trên mặt Xích Lan các chủ tức thì hiện lên vẻ tức giận.
“Các chủ, xin lỗi thì khỏi đi, xin lỗi cũng không giải quyết được vấn đề, nếu sự
việc thật sự có thể dùng lời xin lỗi để cho qua, nói thật, lời nói của ta có khả
năng còn có tác dụng đối với con trai của ngài hơn cả ngài nữa.”
Dữu Khánh cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, cũng không muốn tiếp tục
nhìn cảnh dạy con vô phương này nữa, vì để chứng minh lời nói của mình, hắn
tùy ý hất hất kiếm trong tay trước mặt Long Hành Vân, rồi mũi kiếm chuẩn xác
đâm lên chiếc cổ trắng nõn của Bặc Tang Tang, dường như muốn một kiếm đâm
chết.