Dược Đồ cau mày suy tư, không chỉ loay hoay tranh luận không rõ ràng với tên
gia hỏa trước mắt này, lão ta còn bị những lời hắn nói làm cho suy nghĩ miên
man, hoang mang lo sợ, đang muốn biết rõ tình thế hiện tại là chuyện gì xảy ra,
nghe nói như thế, cảm thấy Phượng Kim Kỳ khẳng định sẽ cho mình mặt mũi,
lão ta liền nhìn tới đồ đệ mình với ánh mắt thật sâu, có vẻ giận cô ta gây ra
chuyện.
Bặc Tang Tang cắn cắn môi, cũng có phần hổ thẹn vì không nghe lời sư phụ.
Dược Đồ không nói gì nữa, đột nhiên xoay người bay vọt đi, thân hình biến
thành bóng người trong không trung, phóng về phía Phượng tộc.
Có chuyện gì vậy, cứ rời đi như thế sao? Mấy người rất bất ngờ.
Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng là cường địch đã rời đi, mấy người như trút
được gánh nặng, vừa rồi áp lực xác thực cực lớn.
Nam Trúc lại làm cho Bặc Tang Tang bất tỉnh, rồi mới hỏi: “Dược Đồ thật sự đi
Phượng tộc sao?”
Dữu Khánh tra kiếm lại vào vỏ: “Hẳn là vậy.”
Nam Trúc: “Lỡ như Phượng Kim Kỳ cho lão ta mặt mũi, thật sự nói chúng ta
thả người thì làm sao bây giờ?”
Dữu Khánh lộ ra vẻ trào phúng, “Có lẽ đến lúc đó chính Dược Đồ lại không nôn
nóng?”
Có ý gì? Nam Trúc mờ mịt không hiểu, nhìn hai gã nài kỵ thỉnh thoảng kinh
nghi quay đầu nhìn lại, rồi lại quay sang nhìn Hướng Chân, có ngoại nhân tại
đây, có một số nghi vấn gã thực sự không tiện hỏi, gã chỉ có thể phất tay nói:
“Chạy đi chạy đi, tiếp tục chạy đi.”
Vì vậy, con thú khổng lồ lại tiếp tục chở bọn hắn băng băng tiến tới, Đầu To
cũng lần nữa bay lên cao, quan sát tình hình xung quanh.
Mắt dõi nhìn phương xa, tâm tình Dữu Khánh rất buồn phiền, đẩy người tới trêu
chọc Phượng tộc, kỳ thực hắn rất lo lắng sẽ rước phiền phức tới cho Phượng
tộc, dù sao Diệp Điểm Điểm đối xử rất tốt với bọn hắn, hai bên là có giao tình,
nhưng có một số việc không phải do hắn quyết định được nữa, có người không
chịu buông tha, hắn cũng đang hấp hối giãy giụa.
Mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, bóng dáng của Dược Đồ đã xuất hiện tại trên
không trung Phượng tộc, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên lão ta tới
đây, lão ta trực tiếp hạ xuống dưới thân cây đại thụ cổ xưa nổi bật trên Phượng
Đầu lĩnh.
Không quan tâm tới nhân viên Phượng tộc bước nhanh tới đây dò hỏi, Dược Đồ
quen việc hướng lên trên cây, gọi to, “Phượng Kim Kỳ, có đây không?”
Từ hang động bên trong thân cây, A Lạc Công thò đầu ra nhìn một cái, rồi lập
tức quay đầu lại thông báo.
Bóng dáng của Phượng Kim Kỳ lập tức lóe ra ngoài, tự mình đi đón khách,
chắp tay cười nói: “Ngươi thế nhưng là khách hiếm thấy, bình thường mời cũng
không đến, hôm nay tại sao rảnh rỗi chạy đến nơi này?”
Người đang tiến tới dự định chất vấn thấy vậy tự nhiên liền thức thời lui xuống.
Dược Đồ bộ dạng không vui, hừ lạnh nói: “Vô sự không đăng môn, đăng môn
tự nhiên là có việc để cầu.”
Phượng Kim Kỳ ngẩn người, việc này mới lạ ạ, ông ta không nghĩ ra được vị
này thì có thể có chuyện gì phải đến cầu mình đầu, bên Phượng tộc ông ta hình
như không có dược liệu gì mà người ta nhìn trúng, then chốt là nếu người ta
muốn cái gì chỉ cần mở miệng, sẽ có người nghĩ cách đưa lên, làm thế nào cũng
không tới phiên Phượng tộc nha?
Tuy nhiên, ông ta cũng rất sẵn lòng đưa lên phần ân tình này, lập tức phất tay
mời, “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, mời vào bên trong.”
Hai người trước sau bay vào trong thân cây, Phượng Kim Kỳ không có lên ngồi
“Bảo tọa” thủ vị của mình, sắp đặt hai chỗ ngồi ngang vai ngang vế với khách
nhân.
Đợi cho A Lạc Công dâng trà lên xong, ông ta mới thử cất lời thăm dò: “Có
việc gì cứ việc phân phó.”
Dược Đồ thử hỏi một câu trước, “Tôn nữ của ngươi bị bắt cóc rồi hả?”
Phượng Kim Kỳ lại ngẩn ra, vị này chạy tới đây quan tâm việc này làm gì,
nhưng vẫn lập tức khẽ gật đầu, “Nữ nhi của Ngũ lang nhà ta.”
Dược Đồ hỏi tiếp: “Nghe nói còn có hai người của U Giác Phụ tới làm khách
cũng bị bắt đi, đầu quan tộc trưởng Phượng tộc của ngươi cũng bị người lấy
trộm?”
Liên quan đến đầu quan, Phượng Kim Kỳ hơi híp con mắt lại, thầm sinh cảnh
giác với ý đồ đến đây của vị này, ông ta cười nhạt nói: “Đúng là có chuyện như
vậy.”
“Thật đúng là như vậy…” Dược Đồ cất tiếng lẩm bẩm, rồi nói tiếp: “Cụ thể là
chuyện gì xảy ra, có thể nói cho ta biết từ đầu tới cuối hay không?”
Phượng Kim Kỳ lại giật mình, ngây người nhìn đối phương.
Dược Đồ: “Không thể nói sao?”
Phượng Kim Kỳ cất tiếng cười khổ, hơi suy nghĩ một chút, rồi đều đều nói ra,
“Đại Hoang tự a, tránh không được có người bên ngoài Đại Hoang Nguyên cảm
thấy hứng thú, các tộc đều có danh ngạch khách xem, Phượng tộc cũng không
ngoại lệ…”
Hắn tính là cấp túc liễu Dược Đồ mặt mũi, bình thường rất ít cùng ngoại nhân
lời vô dụng đích hắn, lúc này tự mình bả sự tình trải qua nói lần.
Dược Đồ nghe xong, vuốt râu nói: “Việc này quả thực có vẻ kỳ lạ.”
Phượng Kim Kỳ thực sự là nhịn không được nữa, hỏi: “Ta nói a, ngươi chạy tới
đây hỏi thăm những điều này để làm gì chứ?”
Dược Đồ hừ hừ đáp: “Nữ đồ đệ của ta bị tên Thám Hoa lang gì đó mà ngươi nói
bắt giữ rồi.”
“Hả?” Phượng Kim Kỳ khó thể tin nổi, “Bắt đồ đệ của ngươi, hắn lấy đâu ra lá
gan lớn như vậy?”
Dược Đồ buông tiếng thở dài, “Nha đầu lớn rồi, suy nghĩ có chút nhiều, muốn
báo thù cho huynh đệ kết nghĩa, kết quả bị cẩu Thám Hoa bắt giữ.”
Cẩu Thám Hoa? Phượng Kim Kỳ giật giật khóe miệng đối với cách xưng hô
này, nhưng vẫn là có chút ấn tượng với việc Bặc Tang Tang đi tìm Dữu Khánh,
ông ta cười ha hả nói: “Tích Lư sơn của ngươi hình như cũng không am hiểu
đánh đánh giết giết nha, làm sao lại không nghĩ rộng chút chứ, dùng độc chẳng
phải càng tiện tay sao?”
Dược Đồ lưu loát đáp: “Nha đầu hạ độc thất thủ, trái lại rơi vào trong tay người
ta, biến thành con tin, cẩu Thám Hoa cứ khăng khăng nói là đồ nhi của ta dính
dáng tới chuyện mất đồ và bắt cóc chỗ các ngươi, muốn áp giải tới Phượng tộc
để giải trình cho ngươi, nói rằng cần được ngươi cho phép thả người mới thả.”
Phượng Kim Kỳ vô thức quay sang cùng với A Lạc Công ở bên cạnh thoáng
nhìn nhau, không khỏi nghĩ tới hình ảnh Bặc Tang Tang chủ động tìm tới Dữu
Khánh ngày đó, lập tức buông mắt rũ mi ra vẻ thờ ơ hỏi một câu: “Không biết
việc Thám Hoa lang nói có liên quan đó có phải là thật hay không a?”
Dược Đồ: “Chỉ toàn nói xằng nói bậy. Phượng Kim Kỳ, chúng ta cũng không
cần vòng vo làm gì, ta cam đoan với ngươi, chuyện xảy ra ở chỗ các ngươi tuyệt
đối không có liên quan gì với Tích Lư sơn chúng ta. Ngươi nể mặt ta một lần,
gửi lời nói, để cho tên cẩu Thám Hoa đó thả người đi.”
Phượng Kim Kỳ ngập ngừng nói: “Hắn đã nhận định có liên quan, chỉ sợ là có
nguyên nhân gì đi? Nếu đã muốn áp giải người tới đây, phải chăng ta trước tiên
cần nghe xem hắn nói như thế nào?”
Dược Đồ bỗng nhiên đứng lên, mặt trầm xuống, “Ta đích thân đến đây bảo lãnh,
ngươi còn không tin sao? Ngay cả chút mặt mũi như vậy cũng không cho?”
Phượng Kim Kỳ cũng đứng lên, lắc đầu nói: “Việc này ta không quyết định
được.”
“Có ý gì?”
“Ngươi không ngại đi gặp Đại tộc trưởng, nếu như Đại tộc trưởng lên tiếng, tất
cả đều sẽ bỏ qua, tự nhiên liền dễ làm.”
Dược Đồ tức thì có vẻ kinh nghi, “Ý của ngươi là, Đại tộc trưởng tham gia việc
này?”
Phượng Kim Kỳ không có hé răng, không thừa nhận nhưng cũng không phủ
nhận.
Dược Đồ tức thì tiêu tan lửa giận, mày cau chặt, một lúc lâu sau mới buông
tiếng thở dài yếu ớt, “Ta đã cảnh cáo rồi a, nha đầu lại không chịu nghe lời, là ta
chiều quá làm hư nó rồi.”