Bán Tiên

Chương 1064: Không nể mặt (1)




Cái gì? Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe hắn nói như vậy, trong đầu ong một

tiếng như có chuông gõ bên trong, bọn họ muốn quay đầu lại nhìn Dữu Khánh,

nhưng mà không dám để lộ ra bất kỳ kẽ hở nào, phải đề phòng lão già lơ lửng

trên không, nhưng vẻ mặt hai người không tránh khỏi trở nên đặc sắc, nhất là

Nam Trúc, thần thái vẻ mặt hào hứng, đột nhiên cảm thấy tinh thần tỉnh táo, vui

vẻ.

Vào giờ phút này, không cần được giải thích, hai người cuối cùng đã biết được

ý định của lão Thập Ngũ, tâm lý đích kia cổ khí lượng sức lực thư thái, không

tín sai lão Thập Ngũ, đứa này xác thực có loại.

Trong mắt Hướng Chân thì có nét nghi hoặc.

Hai gã nài kỵ được bộ tộc kia phái đi theo điều khiển tọa kỵ khổng lồ thì trong

mắt đầy vẻ kinh ngạc, đều đang tự hỏi mình xem mình đã nghe được điều gì,

nơi cổ hơi có cảm giác lạnh lẽo, nỗi sợ hãi không biết mình có bị diệt khẩu hay

không dâng lên từ đáy lòng.

Bặc Tang Tang hơi há to miệng, có phần kinh ngạc, nhìn sư phụ với ánh mắt

không hiểu, hiển nhiên cô ta không ngờ tới sư phụ còn có những hành động

khác.

Cái gì? Vốn thần thái cao ngạo lạnh lùng, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống,

Dược Đồ đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, trong đầu suy nghĩ, nhận thấy mình có thể

nghe hiểu mỗi một câu nói của đối phương, nhưng ngẫm nghĩ lại tất cả thì lại

mờ mịt khó hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu là có ý gì, lão ta lập tức khiển

trách, “Tiểu bối vô tri, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Muốn biết mình đang nói cái gì là được rồi, Dữu Khánh không chút hoang

mang, trừng mắt lạnh nhạt nói:

“Lão thất phu, thật đúng là biết giả bộ hồ đồ, có lẽ tôn nữ của Phượng Kim Kỳ

cũng là bị ngươi bắt đi đúng không? Lúc trước xảy ra một loạt chuyện quái lạ,

ta liền biết hành trình Đại Hoang tự lần này tất sẽ không yên ổn, ta đã biết độc

thủ phía sau màn tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua, ắt hẳn sẽ còn chơi đùa chiêu

trò gì đó.

Từ khi theo Phượng tộc đến Thiên Tộc sơn, ta vẫn luôn chờ đợi, chờ độc thủ

phía sau màn nhảy ra, sợ rằng không chỉ có mình ta đang âm thầm chờ xem, e

rằng còn có không biết bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm. Ai

ngờ, vừa mới tới chưa được một đêm Tích Lư sơn ngươi đã nhịn không được,

lập tức nhảy ra rồi. Ngươi vội vàng sai khiến đồ đệ của ngươi tới tìm ta gây rối,

khiến cả một đám người chúng ta bị bắt lên Thiên Tộc sơn chịu đựng giày vò

một trận.”

Hắn đột nhiên lại vung kiếm chỉ về phía Dược Đồ đang lơ lửng trong không

trung, lệ trách mắng: “Dược Đồ lão thất phu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Bặc Tang Tang vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt, Dược Đồ chậm rãi ngước mắt nhìn

bầu trời, dường như đang hỏi ông trời, hắn đang nói cái gì vậy?

Hai thầy trò hình như đã nghe hiểu, nhưng khi nghiêm túc nghiền ngẫm lại thì

phát hiện vẫn không hiểu được, chỉ cảm thấy sự việc dường như có vẻ nghiêm

trọng.

Nhất là Dược Đồ, nhắc tới Thiên Tộc sơn, tự nhiên liền nghĩ đến chuyện mình

bị Đại tộc trưởng gọi lên núi, lẽ nào đó chỉ là một lần thăm dò?

Về chuyện này, không ngẫm nghĩ tới còn đỡ, khi nghiêm túc suy nghĩ, dường

như càng nghĩ càng thấy nghiêm trọng?

Bặc Tang Tang cũng cảm thấy sự việc có chút không ổn, đột nhiên lên tiếng

thanh minh: “Ta tìm ngươi chỉ là vì báo thù cho Đại ca kết bái của ta.”

Dữu Khánh liếc nhìn cô ta, “Ngươi đang lừa gạt con nít ba tuổi sao? Đại Hoang

tự lần đầu tiên, ngay trên địa bàn của Thiên tộc, bản thân ngươi là người của

Đại Hoang Nguyên, cứ nhất quyết muốn gây rắc rối tại ngay dưới mí mắt của

Đại tộc trưởng, lí do là để báo thù cho Đại ca kết bái, không biết phân biệt nặng

nhẹ như thế, ngươi hỏi thử xem người khác có tin được hay không?”

Bặc Tang Tang hiếm thấy mà bộc lộ ra sự nôn nóng, cô ta vội vàng biện giải:

“Ta không có gây rối ngay dưới mí mắt của Đại tộc trưởng, là sau khi kết thúc

Đại Hoang tự, chờ ngươi rời khỏi địa phận của Thiên tộc, ta mới hạ thủ.”

Trong lòng Dữu Khánh âm thầm mắng mẹ nó, ả tiện nhân này quả nhiên là trí

nhớ tốt, thù dai, ngoài miệng cũng không khách khí, “Đánh rắm, Tích Lư sơn

ngươi mượn tay Trữ Bình Côn để gây phiền toái, khiến chúng ta bị bắt lên

Thiên Tộc sơn chịu giày vò, ngươi cho rằng mọi người đều bị mù phải không

hả?”

Dược Đồ hỏi một câu, “Trữ Bình Côn là ai?”

Lão ta là người thật sự không quan tâm đến những chuyện linh tinh, cho dù có

người thuận miệng nói gì đó, với những tiểu nhân vật không có liên quan gì, lão

ta cũng sẽ không để ở trong lòng.

Bặc Tang Tang lắc đầu, “Sư phụ, người đó không có quan hệ gì với chúng ta.”

Dữu Khánh hừ một tiếng, “Các ngươi phủi bỏ thật sạch sẽ a. Chắc là người này

cũng không có quan hệ gì với các ngươi phải không?” Tiện tay vung lên, bốp,

không chút khách khí lấy mu bàn tay vỗ một cú tát dữ dội lên khuôn mặt Long

Hành Vân vốn vẫn đang hôn mê, “Sau khi ngươi đến khu trại Phượng tộc,

ngươi liền xui khiến Long Hành Vân âm thầm cấu kết với Trữ Bình Côn, bố cục

hãm hại chúng ta. Ngươi cho rằng người khác không biết sao? Lá gan các ngươi

thật là lớn, ngay cả Thiên tộc cũng dám lợi dụng.”

“…” Bặc Tang Tang lại cảm thấy hoang mang, lại cảm thấy không đường chối

cãi.

Nam Trúc nháy nháy mắt, tặc lưỡi ra tiếng, cất lời phụ họa, “Lại dám xem vị

Đại tộc trưởng đó là kẻ ngu ngốc, quả thực gan lớn.”

Dược Đồ cau mày, “Tiểu tử, lão phu không tranh cãi với ngươi, thả đồ nhi ta ra,

ta có thể thả cho ngươi một lần, đảm bảo không truy cứu việc này nữa, nhanh

chóng thả người đi.”

Những chuyện rối loạn gì đó, lão ta càng nghe càng mù mờ, có phần không hiểu

ra sao cả, tuy nhiên đột nhiên lại nghĩ thông suốt một chuyện, cảm thấy vũng

nước này có vẻ rất sâu, lão ta dự định rút về Tích Lư sơn, không nghĩ đến mấy

chuyện này nữa, bất kể bên ngoài có gió nổi mây vần gì đó đều không liên quan

gì đến chúng ta, chờ các ngươi tự làm rõ với nhau rồi nói tiếp.

Muốn chạy sao? Dữu Khánh là người đầu tiên không buông tha, “Không thả,

ngươi sẽ làm thế nào chứ, còn muốn sát nhân diệt khẩu hay sao, ngươi cho rằng

xung quanh nơi này chỉ có mình chúng ta chờ ngươi xuất hiện sao? Ngươi là

thật sự không biết việc này lớn cỡ nào, hay là ở đây giả bộ hồ đồ chứ? Ngươi

cho rằng chuyện này không đưa ra được lời giải thích rõ ràng thì Tích Lư sơn

của ngươi còn có thể tồn tại được sao? Ta nói cho ngươi biết, thành thành thật

thật giao ra mũ phượng và người bị bắt đi mới là lối ra duy nhất cho ngươi.”

Nghe hắn nói như thế, Dược Đồ vô thức nhìn nhìn xung quanh, đúng là không

phải nói, trên đường đi đến đây, lão ta dường như cũng phát hiện ra có người đi

theo tại xa xa, bây giờ đã dừng lại lâu như vậy, nhưng vẫn không thấy người

phía sau đuổi theo tới đây, điều này quả thực có vấn đề.

Sau một thoáng suy nghĩ, Dược Đồ cũng cảm thấy nổi cáu, “Chỉ với thân thủ

vụng về của các ngươi, cũng dám cưỡng chế con tin tại trước mặt lão phu? Lão

phu có đầy biện pháp cứu người, ngươi tốt nhất thành thành thật thật thả người

ra cho ta. Đừng để đến khi lão phu thật sự động thủ, các ngươi có hối hận cũng

đã muộn.”

Dữu Khánh cười ha hả, “Việc này không còn tùy thuộc vào quyết định của mấy

người chúng ta nữa rồi, có muốn thả người hay không, ngươi phải đi hỏi tộc

trưởng Phượng tộc có đồng ý không. Ta cũng không muốn đối địch với Tích Lư

sơn, nếu như ông ta nói thả người, chúng ta tự nhiên sẽ ngoan ngoãn thả người.”

“Phượng Kim Kỳ…” Dược Đồ cất tiếng thì thầm, quay đầu nhìn lộ tuyến nhóm

người bọn hắn đi tới đây, hỏi: “Các ngươi đang đến Phượng tộc?”

Dữu Khánh: “Đầu quan truyền thừa của Tộc trưởng Phượng tộc bị lấy trộm,

cháu gái của tộc trưởng bị bắt, hai nhân viên trong danh sách của U Nhai sau

khi đến làm khách tại Phượng tộc thì bị bắt cóc, kể cả nhân viên hộ tống của

Phượng tộc cũng cùng mất tích, bây giờ chúng ta bắt được kẻ hiềm nghi, tự

nhiên là phải áp giải đến Phượng tộc để giải quyết vấn đề, ngươi giải thích với

chúng ta cũng vô ích, phải hỏi xem tộc trưởng Phượng tộc có chấp nhận lời giải

thích của ngươi hay không, nếu không, cùng lắm thì cá chết lưới rách!” Kiếm

trong tay hắn lại gác lên trên cổ Bặc Tang Tang.