Nghe được lời này, Ngân Sơn Hà lập tức không hài lòng, “Nói đích thân Các
chủ tới đây? Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”
“Ta xứng hay không, không quan trọng, có người xứng là được.” Dữu Khánh lại
lắc lư con tin trong tay.
Long Hành Vân bi phẫn không nói nên lời, gã thật sự hận mình không tiến bộ,
mặc dù đã sớm hoài nghi mình có khả năng không phải là đối thủ của Dữu
Khánh, nhưng thật sự không nghĩ tới mình vậy mà không chống qua nổi mấy
chiêu, gã mới phát hiện ra rằng những lời cẩu Thám Hoa nhục nhã mình tại
Minh Hải hồi đó đều là thật, bất kể là về văn hay là võ hắn đều có thể đè đầu
cưỡi cổ mình, mình đúng là chẳng có mặt nào hơn được người ta, làm sao chịu
nổi a, nhất là tại ngay trước mặt Bặc Tang Tang, gã cảm thấy tôn nghiêm nam
nhân của mình đã mất sạch rồi.
Bây giờ còn liên lụy đến cả mẫu thân của mình nữa, gã xấu hổ vô cùng, chính
mình đều muốn cắt ngang cổ mình.
Gã đột nhiên hét to bi thương: “Ngân thúc, không cần lo cho ta, giết hắn đi, giết
chết hắn đi.”
Đáng tiếc, Ngân thúc của gã không có nghe lời gã, hai bên giằng co nhau không
có ai để ý đến cảm nhận của gã, chỉ quan tâm đến tính mạng của gã.
Ngân Sơn Hà: “Tại nơi đây, ta có thể đại biểu Các chủ tố đưa ra bất kỳ quyết
định gì, ngươi muốn nhận được lời giải thích như thế nào, có thể nói thẳng với
ta, đều giống nhau cả, không đáng để đích thân Các chủ đi một chuyến.”
Dữu Khánh: “Không giống nhau, ngươi là ngươi, Xích Lan các chủ là Xích Lan
các chủ, chênh lệch vẫn rất lớn.”
Ngân Sơn Hà đang định phản bác, nhưng trong lúc vô ý, ánh mắt chạm đến Bặc
Tang Tang đang bị khống chế, trong đầu đột nhiên lóe lên tình hình Dữu Khánh
muốn đích thân Dược Đồ đến đây giải thích, trong lòng lóe lên điều gì đó, trầm
giọng hỏi: “Ngươi nhất quyết muốn đích thân Các chủ chúng ta tới đây, đến
cùng là muốn làm gì?”
Dữu Khánh: “Muốn làm gì ta tự sẽ nói với bà ta, ngươi không có tư cách biết
rõ. Ngân Sơn Hà, nếu như ngươi không muốn Long đại thiếu chết, hãy nhanh
trở về thông báo cho Xích Lan các chủ đi, nếu đi chậm, một khi Dược Đồ tới
đây, ta lấy Bặc Tang Tang làm áp lực, ngươi đoán xem Dược Đồ có động thủ
với ngươi hay không?”
Nghe được lời này, vẻ mặt Ngân Sơn Hà tức thì trở nên dữ tợn, sắc mặt biến đổi
có vẻ đang đấu tranh tư tưởng, một lúc sau mới gằn từng chữ từng câu, hỏi:
“Ngươi định đi đâu, đi đâu tìm ngươi?”
Dữu Khánh: “Ta sẽ không giấu giếm hành tung của mình, với năng lực của Xích
Lan các chủ, rất dễ dàng để tìm được ta.”
“Nếu như thiếu Các chủ xảy ra chuyện gì bất trắc, ngươi cũng sống không
được!” Nói xong lời này, Ngân Sơn Hà đột nhiên khua tay đẩy ra, vậy mà chủ
động ném Hướng Chân bị trọng thương ra ngoài, rồi ngay lập tức xoay người
lướt đi, cứ bỏ đi như vậy.
“Ngân thúc, đừng đi, giết chết hắn, không cần lo cho ta, giết hắn đi…” Long
Hành Vân gào thét như bệnh tâm thần.
Ngân Sơn Hà không quay đầu lại, rời đi rát dứt khoát. Mục Ngạo Thiết nhảy lên
đón lấy Hướng Chân.
Người ta đi giang hồ càng ngày càng lão luyện, Đầu To trải nghiệm giang hồ
càng nhiều càng nhát gan, nó dường như cũng có thể phân biệt được ai là cường
địch, nhìn thấy Ngân Sơn Hà đã rời đi mới lắc mình trở lại trên người Dữu
Khánh.
Dữu Khánh nhìn chằm chằm phương hướng Ngân Sơn Hà rời đi, sau khi xác
định ông ta đã đi xa, hắn đột nhiên vung ngón tay đâm vào ót Long Hành Vân,
khiến cho Long Hành Vân hôn mê bất tỉnh, rồi mới xách người nhảy xuống,
tiếp đó hô to, “Lão Cửu, trông chừng.”
Mục Ngạo Thiết lập tức giúp đỡ Hướng Chân ngồi xuống, sau đó nhảy lên ngọn
cây.
Dữu Khánh ném Long Hành Vân đã hôn mê xuống, nhanh chóng kiểm tra tình
trạng chấn thương của Hướng Chân, phát hiện thấy quả thực bị thương không
nhẹ, ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức lực, lập tức đưa tay về phía Nam
Trúc đưa, “Đưa mật ong cho ta.”
Cái trò này cũng là thứ tốt dùng để chữa thương, lúc trước hắn còn trách Nam
Trúc không nên mang theo cái trò này, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phát
huy công dụng.
Nam Trúc giật giật khoé miệng, cuối cùng cũng không nói lời gì, lấy lọ nhỏ ra,
ném cho Dữu Khánh.
Dữu Khánh mở nắp lọ ra, lập tức moi ra một miếng lớn mật ong, nhét vào trong
miệng Hướng Chân.
Nam Trúc ôi ôi nói: “Đủ rồi, đủ rồi, dùng tiết kiệm một chút.”
Đang bị khống chế, Bặc Tang Tang vẫn nhìn rõ tất cả mọi thứ, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào mật ong được moi ra, phát hiện ra rằng mình chưa từng nhìn
thấy loại thuốc chữa thương này, cô ta hít hít mũi, ngửi được một mùi thơm
khoan khoái đặc thù, liền lên tiếng hỏi: “Đó là cái gì?”
Nam Trúc đưa tay chụp lấy cái lọ được ném về, cầm ở trong tay lắc lắc, hài
hước đáp một câu, “Xuân dược cực mạnh.”
Bị gã kiềm chế, Bặc Tang Tang liếc mắt nhìn gã, thuần túy cho rằng gã đang
đùa giỡn mình, cô ta là người tinh thông y lý, làm sao có chuyện cho người bị
thương ăn xuân dược mạnh để chữa thương chứ, hơn nữa còn là trọng thương,
trước nói sẽ bán cô ta vào thanh lâu, bây giờ lại toát ra chuyện xuân dược kích
dục, chỉ là hùa nhau hù mình mà thôi, không muốn nói cho mình biết, cô ta tạm
thời cũng không hỏi nữa.
Chỉ chốc lát sau, cô ta nhận ra được thứ được gọi là xuân dược đó không đơn
giản.
Dưới sự thi pháp hỗ trợ của Dữu Khánh, sức lực của Hướng Chân rất nhanh
phục hồi lại, đã có thể tự mình đả tọa điều tức, cảnh tượng này tức thì khiến đôi
mắt cô ta tỏa sáng, cô ta thỉnh thoảng lại quan sát biến đổi khí sắc của Nam
Trúc.
Cô ta cực kỳ cảm thấy hứng thú không chỉ với thứ ở trong lọ nhỏ của Nam Trúc
mà còn với bản thân Nam Trúc, lúc trước khi giao đấu, cô ta biết rõ mình đánh
không thắng Nam Trúc, cho nên đã âm thầm hạ độc, nói cách khác, Nam Trúc
đã trúng độc của cô ta, nhưng đến bây giờ gã vẫn bình yên vui vẻ, không có bất
kì dấu hiệu trúng độc nào.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ suy đoán của cô ta lúc trước là đúng, mấy
người này quả thực có biện pháp giải kỳ độc mà cô ta hạ độc tại Đại Hoang tự.
Trong lúc cô ta đang suy nghĩ miên man thì thấy Dữu Khánh đột nhiên xuất
hiện tại trước mặt, vuốt vuốt ria mép, tỉ mỉ quan sát cô ta.
Dữu Khánh phát hiện thấy nữ nhân này ngoại trừ vẻ bên ngoài thu hút, trên
người còn có một loại cảm giác đặc biệt khác, nói là đi báo thù nhưng trong
giọng nói, cử chỉ lại không bộc lộ ra tâm tình báo thù, bị bắt vẫn không có bất kì
giác ngộ gì là đã bị bắt, nhìn không thấy bất cứ nét hoang mang nào, trên người
thoạt nhìn rất sạch sẽ, không chỉ là sự sạch sẽ bề ngoài, ánh mắt cũng rất trong
suốt, cảm giác như làn da cô ta vậy, nhìn không thấy tạp chất, có cảm giác đây
chính là một người chân thật, thuần túy.
Bặc Tang Tang hiển nhiên không biết rõ vì sao hắn nhìn mình như vậy, cô ta
cũng rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nữ nhân này rõ ràng đã sử dụng thủ đoạn ác độc muốn giết bọn hắn, nhưng
Dữu Khánh lại có phần không dám đối diện với ánh mắt thuần khiết của cô ta,
hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy Dược Đồ sẽ đến cứu ngươi sao?”
Bặc Tang Tang trả lời rất dứt khoát và trực tiếp, “Sẽ.”
Cô ta biết rất rõ, cho dù mình không bị bắt, một khi để sư phụ biết được những
người này có phương pháp hóa giải kỳ độc do Tích Lư sơn luyện chế, sư phụ tất
nhiên sẽ chạy tới kiểm chứng.
Chỉ là, câu trả lời nhanh chóng và dứt khoát như vậy lại khiến Dữu Khánh cảm
thấy đây là một câu trả lời không suy nghĩ, làm cho hắn hoài nghi phải chăng nữ
nhân này đang lừa dối, hắn liền hỏi: “Vì sao?”
Bặc Tang Tang: “Ta ở trong tay các ngươi.”
Câu trả lời này không có vấn đề gì, Dữu Khánh mờ mịt, tự hỏi phải chăng đầu
óc mình có vấn đề, tại sao lại đi hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế…
“Trang chủ, đã xác định được rồi, ba người kia của Tích Lư sơn đúng là đã
được thả ra bị, quả thực là đang chạy về phía Tích Lư sơn.”
Ở chỗ sâu trong rừng cây, Thời Giáp lắc mình lướt lên trên cây, báo cáo cho
Thiện Tri Nhất biết.
Thiện Tri Nhất trầm ngâm vân vê chòm râu, “Giữ lại Bặc Tang Tang, thả những
người khác, để cho về thông báo hay sao? Ngân Sơn Hà cũng không lo cho tính
mạng của Long Hành Vân, bỏ thiếu chủ lại chạy đi rồi. Bọn họ đang làm gì vậy
chứ? Tên đó rốt cuộc đang làm gì?”
Thời Giáp hơi lắc đầu: “Xem không hiểu.”
Thiện Tri Nhất: “Truyền thông tin cho bên đó đi. Chúng ta cũng không quản nổi
các phương diện khác, để cho bên đó nhìn tình hình mà làm đi.”
“Vâng.” Thời Giáp đáp lời, rồi nhảy xuống cây.
Tại hiện trường ngổn ngang tan nát sau giao tranh kịch liệt, Mục Ngạo Thiết
đang đào bới đất để tìm kiếm của Hướng Chân.
Dữu Khánh không muốn ở lại đây lâu, thấy Hướng Chân đã khôi phục năng lực
hành động liền vội vã rời đi, nhưng Hướng Chân không chịu từ bỏ bảo kiếm của
mình, bọn hắn đành phải hỗ trợ tìm kiếm, may mà Hướng Chân còn nhớ được
đại khái vị trí mình đánh rơi kiếm, cho nên cuối cùng Mục Ngạo Thiết cũng moi
ra được nó ở trong lòng đất.
Sau đó, Bặc Tang Tang bị làm cho hôn mê bất tỉnh, Nam Trúc xung phong nhận
việc cõng cô ta, Mục Ngạo Thiết thì cõng Long Hành Vân, Hướng Chân đi theo
ở giữa, một nhóm người tiếp tục đi về phía Phượng tộc.
Dữu Khánh đi theo đề phòng ở phía sau, sợ sức lực canh phòng của mình không
đủ, hắn tìm cơ hội kín đáo lôi Đầu To ra, nhỏ giọng dặn dò: “Đầu To, hỗ trợ
trông chừng, có biết trông chừng là làm gì hay không? Giúp chúng ta đề phòng
xung quanh, chỉ cần phát hiện thấy có người tới gần, hãy lập tức cảnh báo cho
chúng ta, ngươi có hiểu được không?”
Đầu To làm động tác nhấp nhô thân thể hai cái, sau đó, vù, vẫy cánh bay đi, bắt
đầu từ đó nó một đường bay vòng vòng xung quanh mọi người.
Một đường đi trèo đèo lội suối, khá nhiều khổ cực, may mà trên đường đi bọn
hắn tìm được một bộ lạc, tại Đại Hoang Nguyên, mặt mũi Tích Lư sơn rất lớn,
tự nhiên liền được Dữu Khánh khai thác. Tại bộ lạc này, bọn hắn mượn được
một con vật lớn làm vật cưỡi, nó có thể trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng,
trên lưng có thể ngồi mười mấy người.
Bộ tộc người ta còn cử thêm hai người đi theo để điều khiển tọa kỵ giúp bọn
hắn.
Thực ra thì bọn hắn rất muốn mượn mấy con tọa kỵ biết bay, nhưng mà thứ đó
thực tế không phải bộ tộc nào đều có thể thuần dưỡng, bọn hắn chỉ có thể chờ
đợi trên đường đi gặp được bộ lạc khác rồi hỏi tiếp thử xem.
Một ngày sau, khi một nhóm người đang rong ruổi, xóc nảy trên lưng tọa kỵ
trong cánh đồng hoang dã, đột nhiên vang lên tiếng kêu “tích tích” cảnh báo của
Đầu To. Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức hành động, cảnh giác khống chế
con tin, kiếm cũng được đưa lên gác ở trên cổ hai con tin.
Rút kiếm ra cầm trong tay, Dữu Khánh cao độ đề phòng xung quanh, đồng thời
khẩn cấp kêu gọi: “Dừng lại.”
Nài kỵ lôi kéo dây cương, tọa kỵ khẩn cấp dừng lại, thở hổn hển.
Hướng Chân có phần không hiểu ra sao, thấy bọn hắn như lâm đại địch, tự
nhiên cũng cảnh giác đề phòng.
Bóng dáng Đầu To lóe tới, rơi tại trên đầu vai Dữu Khánh. Dữu Khánh nhìn
thấy hướng của nó bay về, lập tức nhìn chăm chú về phương hướng đó, nhưng
không nhìn thấy gì, chỉ có cỏ hoang dày đặc không dấu người đi qua, lay động
trong gió.
Đột nhiên, sóng cỏ rẹt rẹt tách ra hai bên, một bóng người vù một cái phá sóng
bay tới, nhanh đến mức bọn hắn còn chưa nhìn thấy rõ bóng người, người đó đã
lăng không dừng lại tại trước mặt bọn hắn, tốc độ thực sự kinh người, thiếu một
chút khiến bọn hắn giật mình trực tiếp cắt đứt cổ con tin.
Khí thế đó cũng khiến tọa kỵ khổng lồ kinh hãi lui về phía sau hai bước mới
đứng vững lại được.
Là một lão già mảnh khảnh gầy gò, tướng mạo bình thường, y phục vải thô, mái
tóc nửa vàng nửa đỏ, thần tình đạm mạc từ trên cao nhìn bao quát xuống bọn
họ.
Vừa nhìn thấy thế tới này bộc lộ ra rõ ràng thực lực, vẫn cao độ đề phòng, Dữu
Khánh đại khái đã đoán được đây là ai, hắn đưa tay giúp Bặc Tang Tang tỉnh lại.
Quả nhiên, Bặc Tang Tang vừa nhìn thấy người đến, lập tức cất tiếng gọi, “Sư
phụ.”
Dược Đồ nhìn chằm chằm cô ta, hơi cau mày bất mãn, “Ta đã nói rồi, thất thủ
thì về đi, vì sao không nghe lời?”
Bặc Tang Tang có lý do, đáp lại, “Bởi vì bọn hắn có thể giải độc.”
Logic gì vậy, đám người Dữu Khánh hoàn toàn nghe không hiểu.
Ánh mắt Dược Đồ lập lòe lạnh lùng nhìn chăm chú về phía bọn hắn, phát hiện
thấy mấy tên này vậy mà không có chút nào khẩn trương khi nhìn thấy loại cao
thủ như mình đây, lão ta không khỏi cất tiếng hừ lạnh, “Lá gan quả nhiên không
nhỏ, dám lấy đồ đệ của lão phu để áp chế lão phu. Tiểu bối vô tri, ngươi thật sự
cho rằng làm như vậy là có thể áp chế được lão phu hay sao?”
Dữu Khánh đứng lên, cười lạnh đáp lại, “Dược Đồ, theo ta thấy, là lá gan của
ngươi không nhỏ nha. Ta tưởng là ai dám trộm đầu quan của tộc trưởng Phượng
tộc, còn dám bắt cóc người làm việc được U Nhai ghi danh, đồ đệ của ngươi
nhảy ra đây, ta còn có phần không tin, ta chưa bao giờ nghe nói Tích Lư sơn
cuốn vào những chuyện thị phi như thế này. Không nghĩ tới độc thủ phía sau
màn quả thật là ngươi!”
Hắn giương lưỡi kiếm ra, cũng đặt ở trên cổ Bặc Tang Tang, “Giao người và
đầu quan ra đây, ta sẽ tha cho đồ đệ của ngươi, bằng không, cùng lắm thì ngọc
thạch câu phần!”