Ngân Sơn Hà đang bay vọt lên trời cấp tốc quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm
thanh tranh đấu kịch liệt. Ông ta nhìn thấy nhiều bóng người và rất nhiều kiếm
quang lấp lóe vây khốn Long Hành Vân ở bên trong, ông ta cũng không xa lạ
với chiêu thức vây công Long Hành Vân này, tại Triêu Dương đại hội, ông ta
từng nhìn thấy chiêu thức này bao vây Chung Nhược Thần, tức thì thất kinh.
Ông ta rõ ràng đã nhắc nhở nhóm người thiếu Các chủ tránh đi, rõ ràng đã nhìn
thấy mấy người thiếu Các chủ bay lên trên cao, bây giờ tại sao lại chạy xuống
giao đấu với A Sĩ Hành rồi chứ.
Vừa nhìn liền biết thiếu Các chủ rơi vào tình huống nguy cấp, ông ta vội vàng
bay tới giải cứu.
Đến khi ông ta chạy tới nơi thì trận giao tranh đã kết thúc. Lá cây bị cuốn bay
vẫn còn chao liệng khắp nơi xung quanh. Dữu Khánh đã khống chế được Long
Hành Vân và đáp xuống trên tán cây, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngân Sơn
Hà hạ xuống trên tán cây đối diện, kiếm trong tay gác ở trên cổ Long Hành
Vân.
Động tác thể hiện rất rõ ý gì, ngươi đến gần chút nữa thử xem.
Ngân Sơn Hà quả nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không
tránh được cất lời cảnh cáo, “Nếu như hắn chết, ngươi cũng sống không được.”
Một cái cánh tay nhiều thêm kia chậm rãi rụt về trong cơ thể, trên đầu trọc bắt
đầu mọc ra tóc bạc, khiến người ta trông có cảm giác yêu tà.
Dữu Khánh xem thường, ánh mắt thoáng đảo nhìn xung quanh, “Hừ! Chưa chắc
đã như vậy.”
Hắn nói lời này không phải chỉ nói cho có mà thôi, có lý của nó.
Nhìn thấy Hướng Chân rơi vào trong tay đối phương, bộ dạng bị trọng thương
thê thảm, lại nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn và không cam lòng của Long Hành Vân,
hắn lập tức trào dâng lửa giận, bụp, trực tiếp tung ra một cú đấm mạnh vào bụng
gã, phốc, đánh cho Long Hành Vân phải phun ra một búng máu tươi.
Ngân Sơn Hà tức giận, “Ta đảm bảo, hắn chết, ngươi sống không được!”
Dữu Khánh liếc nhìn bóng dáng Bặc Tang Tang rơi xuống trong rừng, cất tiếng
quát lớn: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không nhanh đi bắt ả tiện nhân
đó đi.”
Lời này là nói với Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ở dưới cây, người của Tích Lư
sơn không am hiểu đánh nhau, hắn tin tưởng hai vị sư huynh của mình có thể
ứng phó.
Hai người phía dưới nghe vậy, lập tức lắc mình rời đi.
Ánh mắt Ngân Sơn Hà hơi dao động, Dữu Khánh bắt được phản ứng của ông ta,
lập tức động thủ, kéo lưỡi kiếm, cắt một đường trên cổ Long Hành Vân, trong
nháy mắt liền có máu chảy ra.
Long Hành Vân bất chấp tất cả, hét to, “Ngân thúc, nhanh cứu nhị tỷ, nhanh đi.”
Ngân Sơn Hà vẻ mặt lạnh lùng, đã đến tình trạng này rồi, với ông ta mà nói,
Bặc Tang Tang chẳng là cái rắm gì, hiện tại, chẳng có gì quan trọng hơn tính
mạng của Long Hành Vân, nhìn thấy vết cắt trên cổ Long Hành Vân càng ngày
càng mở lớn ra, ông ta lập tức đẩy Hướng Chân ra, chụp lấy cánh tay Hướng
Chân, định vặn đứt nhằm cảnh cáo hắn.
Dữu Khánh thấy vậy, hờ hững nói: “Hướng huynh, hôm nay e rằng không bảo
đảm được cho ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta là người giảng nghĩa khí, nhất
định sẽ báo thù cho ngươi. Thân thể ngươi thiếu cái gì, ta sẽ lấy gấp đôi từ trên
người Long Hành Vân để bù lại cho ngươi.”
Lúc này, cách không xa đã vang lên tiếng đánh nhau, hiển nhiên là phía bên Bặc
Tang Tang đã bắt đầu động thủ rồi.
Long Hành Vân nôn nóng, hét to, “Ngân thúc, cứu Tang Tang a, ta cầu xin
Ngân thúc.”
Gã ta đã cất tiếng khóc, khẩn trương đến nổi bắt đầu khóc rồi, vả lại còn khóc
rất thương tâm.
Nhưng Ngân Sơn Hà vẫn ý chí sắt đá, không quan đến bên đó, chỉ lo trước mắt,
cuối cùng cũng không dám làm ra hành động gì với Hướng Chân, ông ta buông
cánh tay Hướng Chân ra, xuống nước: “Thám Hoa lang, trao đổi đi, ta trả người
của ngươi cho ngươi, ngươi trả Long thiếu cho ta. Ta thề với trời, sau này nước
giếng không phạm nước sông, chắc chắn không tiếp tục truy cứu.”
Dữu Khánh vừa nghe ông ta nói như vậy liền nổi cơn tam bành, hét lên giận dữ:
“Đừng có đánh rắm với ta! Ngân Sơn Hà, con mẹ nó, chính ông đã mấy lần cam
đoan với ta rồi hả? Có lần nào là chắc chắn không? Tên oắt con Long Hành Vân
này không phải lần đầu tiên rơi vào trong tay ta, lúc đầu ông cứu hắn, ông đã
nói như thế nào? Tại Côn Linh sơn, hắn đã cưỡng ép đe dọa ta làm sao, ông lại
cam đoan như thế nào? Bây giờ ông lại giở ra bài này? Đồ tiểu nhân nói không
giữ lời, không đúng, ông là yêu, không phải người. Nếu như ta còn tiếp tục tin
tưởng lời ma quỷ của ông, không bằng dứt khoát chặt đầu mình xuống đưa cho
ông cho rồi.”
Nghe những lời này, bản thân Ngân Sơn Hà cũng có phần bối rối, quả thực là
phía bên mình nhiều lần nuốt lời trước, sợ rằng đổi là ai cũng sẽ không tiếp tục
tin tưởng.
Nhưng mà ông ta vẫn muốn tranh thủ, “Thám Hoa lang, ngươi không có lựa
chọn, chỉ có thể tiếp tục tin ta thêm một lần.”
Động tĩnh đánh nhau ở gần đây đã dần dần lắng xuống.
Dữu Khánh nghiêng liếc mấy lần, nhìn thấy Nam Trúc cưỡng ép Bặc Tang
Tang, Mục Ngạo Thiết cũng bắt hai người quay trở lại, tảng đá trong lòng rơi
xuống, trả lời:
“Không có lựa chọn ư? Ngân Sơn Hà, ông quá đề cao chính mình rồi. Ông
nhiều lần nói không giữ lời, coi như đã dồn lão tử tới chân tường rồi, con thỏ
cấp bách còn biết cắn người nha, lần này, ta không đếm xỉa gì nữa, do ta quyết
định!”
Vừa nghe hắn nói không đếm xỉa gì nữa, Ngân Sơn Hà trong lòng căng thẳng,
sợ hắn làm ẩu, vội lui một bước, nói: “Ngươi không nên nôn nóng, nếu như
ngươi sợ ta nuốt lời, ta có thể thể hiện thành ý trước.”
Ông ta ra dấu về Hướng Chân trong tay mình, “Ta có thể thả hắn ra trước, để
cho các ngươi đi trước, ta sẽ không đi theo, các ngươi muốn đi đâu cũng được,
đến khi ngươi cảm thấy các ngươi đã được an toàn, lúc đó mới thả Long thiếu
ra. Như vậy được rồi chứ? Đồng thời ta cam đoan lần nữa, đây tuyệt đối là một
lần cuối cùng. Về sau, Xích Lan các nhất định sẽ không tiếp tục có bất kỳ hành
động nào tìm đến gây phiền toái cho ngươi. Ta có thể phát độc thệ.”
Dữu Khánh liếc nhìn trước mặt, không tiếp lời ông ta, cất cao giọng nói: “Lão
Thất, giữ Bặc Tang Tang lại, thả ba người khác của Tích Lư sơn ra đi.”
“Thả ra?” Ở phía dưới, Nam Trúc vẻ mặt kinh ngạc, lớn tiếng hỏi: “Thật vất vả
mới bắt được, tại sao thả ra?”
Dữu Khánh: “Thả bọn họ về Tích Lư sơn, để bọn họ truyền lời cho Dược Đồ,
hỏi Dược Đồ xem, ta cùng với Tích Lư sơn không oán không cừu, vì sao phải
phái người tới giết ta? Bây giờ người rơi vào trong tay ta, ta không giết bất kỳ
người nào, xem như đã cho Tích Lư sơn đầy đủ thể diện, thỉnh cầu Dược Đồ
đích thân tới đây một chuyến, ta muốn một lời giải thích!”
Ngân Sơn Hà mặt hiện vẻ trào phúng, dường như muốn nói, để Dược Đồ đích
thân giải thích cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì giật mình không nhỏ, chỉ một Ngân Sơn Hà
đã khiến bọn hắn chịu không nổi, còn muốn kéo Dược Đồ tới đây sao?
Tuy nhiên, hai người biết rõ Dữu Khánh làm như vậy tất có nguyên nhân,
nhưng Nam Trúc vẫn nhắc nhở một câu, “Lão Thập Ngũ, Dược Đồ có thể tới
sao?”
Dữu Khánh lắc lư Long Hành Vân trong tay, ra hiệu, “Dám hành động tùy hứng
như thế, tất nhiên là được coi trọng, nếu không, lấy đâu ra tư cách tùy hứng.”
Nhưng cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn lại bồi thêm một câu, “Thuận
tiện gửi thêm một câu nói, nói là nếu Dược Đồ lão nhân gia không đến giải
thích cho ta, ta liền bán đồ đệ của hắn vào thanh lâu!”
Nam Trúc khóe miệng toét ra, lập tức kêu gọi Mục Ngạo Thiết làm theo.
Khóe miệng Ngân Sơn Hà cũng co giật một cái, không dám nghĩ đến hình ảnh
thanh lâu kia, e rằng có thể khiến cho Tích Lư sơn thật sự nổi tiếng, danh truyền
thiên cổ.
Long Hành Vân bi phẫn giận dữ, “Súc sinh, cẩu Thám Hoa, ngươi là súc sinh!”
Kết quả lại bị Dữu Khánh tung một quyền làm cho ngậm miệng.
Ngược lại, dù bị bắt và nghe như vậy nhưng vẻ mặt Bặc Tang Tang vẫn bình
tĩnh, giống như không có việc gì.
Lúc trước bắt một con tin, thêm hai tên tùy tùng mới bắt được, sau khi ba người
đều được thả ra, lập tức nâng đỡ lẫn nhau bỏ chạy, nhanh chóng chạy trở về báo
tin.
Thấy đối phương đã xử lý xong mọi chuyện, Ngân Sơn Hà hỏi: “Thám Hoa
lang, thành ý của ta như thế nào?”
Dữu Khánh: “Không được tốt lắm, ông nói không giữ lời, ta không tin lời ông
nói. Ông không có tư cách thương lượng với ta. Muốn cứu Long Hành Vân sao?
Cũng được, ông thả người ra, thành thành thật thật trở về Xích Lan các đi. Làm
phiền Xích Lan các chủ đích thân tới đây một chuyến, chỉ cần bà ta có thể cho
ta một lời giải thích hợp lý, ta có thể thả con trai bà ta ra.”