Chiếc lông chim này cùng chủng loại với lông của con chim bọn họ đang cưỡi
dưới người, điểm khác biệt duy nhất là nó dính máu, một loại cảm giác không
nói rõ hiện lên trong lòng mọi người.
Ánh mắt của đám người đồng loạt nhìn về phía chiếc lông chim bay tới, cẩn
thận quan sát, sau đó bọn họ lại nhìn thấy được mấy chiếc lông chim bị gió
cuốn lên một hồi rồi bay liệng biến mất.
Bặc Tang Tang là người đầu tiên bay đến đó, Ngân Sơn Hà muốn gọi lại nhưng
đã không còn kịp nữa rồi, đành phải cùng theo mọi người lướt đến nơi đó.
Chăng mấy chốc, bọn họ phát hiện ra một đám tán cây loang lổ vết máu, có một
số lông chim bị máu dính vào trên lá cây, thỉnh thoảng bị gió thổi đung đưa phất
phơ, nhưng không có rời ra được.
Nhiều lông chim tan tác như vậy, không khó để đoán được phi kỵ theo dõi lúc
trước đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Long Hành Vân cũng không thể không cất tiếng nhắc nhở, “Nhị tỷ, cẩn
thận một chút.”
Dưới mặt đất, mấy người trốn ở trong rừng cây gần đó nhìn chằm chằm mấy
con phi cầm bay quanh trên không trung, phát hiện thấy không ngoài dự liệu,
người hạ độc quả nhiên đã tìm tới đây.
Không ngừng quay đầu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng Dữu Khánh nhìn thấy
được khuôn mặt của Bặc Tang Tang, hắn không khỏi cất tiếng cười nhạt, “Quả
nhiên là ả tiện nhân này, một chút nữa mọi người cùng tiến lên, tốc chiến tốc
thắng, bắt lấy Bặc Tang Tang, ta muốn bắt sống…”
Ánh mắt hắn bỗng nhiên xao động, đột ngột ngừng nói, xuyên qua kẽ hở giữa
tán cây, hắn nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, phát hiện thấy Long Hành
Vân và Ngân Sơn Hà cũng theo tới, hắn nhanh chóng lùi người lại, đồng thời
phất tay ra hiệu cho mọi người cùng trốn kỹ, miệng nhỏ giọng mắng, “Long
Hành Vân, ngươi thật đúng là dây dưa mãi không dứt, ngươi chờ đó cho ta, sẽ
có một ngày ngươi rơi vào trong tay lão tử.”
Ngay sau đó hắn lại hạ thấp giọng nói với đồng bạn ở hai bên: “Tình huống
không ổn, Ngân Sơn Hà tới rồi, chúng ta không phải là đối thủ của ông ta. Thôi,
bỏ đi, cẩn thận rút lui.”
Từ khi bị Bặc Tang Tang uy hiếp, trong lúc tám chuyện với mấy người Tô Bán
Hứa, hắn không tránh khỏi hỏi thăm tình huống của Tích Lư sơn, nên có biết
một chút về thực lực Tích Lư sơn, tại phương diện võ lực, hắn không sợ Bặc
Tang Tang, nhưng Ngân Sơn Hà thì khác, hắn từng nhìn thấy Ngân Sơn Hà và
Thanh Nha giao đấu với nhau, hắn hiện tại căn bản không thể ngăn chặn được.
Tại thời điểm cẩn thận xoay người lại, hắn còn không quên căn dặn một câu,
“Lão Cửu, ngươi mang con tin theo, vạn nhất không ổn, có lẽ sẽ sử dụng tới.”
Đã nói đó là “Con tin”, suy nghĩ cũng có thể biết được là có tác dụng gì, Mục
Ngạo Thiết lập tức đưa tay quơ lấy con tin, xách lên.
Nhìn chằm chằm phía trên, quan sát một vòng, Hướng Chân chợt hỏi một câu,
“Ai là Ngân Sơn Hà?”
Nam Trúc thuận miệng đáp, “Bên trên chỉ có mấy người, còn có thể là ai, là lão
già đầu bạc kia.”
Hướng Chân nói: “Giao Ngân Sơn Hà cho ta, các ngươi đi bắt Bặc Tang Tang
đi.”
Cái gì? Ba sư huynh đệ đồng loạt quay đầu nhìn gã ta, còn tưởng rằng mình đã
nghe lầm, lại quay đầu nhìn nhau một cái, không có khả năng cả ba người đều
nghe sai, không biết tên Hướng Chân này đang nói mớ gì đó.
Nam Trúc nhanh chóng nhắc nhở: “Đừng có xằng bậy, Ngân Sơn Hà có cảnh
giới Thượng Huyền, hơn nữa còn là cao thủ trong cảnh giới đó, lão ta là hộ
pháp của Các chủ Xích Lan các, người ta gọi là Ngân vệ.”
Hướng Chân dường như không có nghe vào lời nào, không đợi cho sư huynh đệ
ba người kịp phản ứng, nhắm chuẩn Ngân Sơn Hà cưỡi chim vòng vòng vèo
vèo bay đến gần bên này, vù, lao vọt lên không trung, phá tan rừng cây, lao
thẳng tới Ngân Sơn Hà.
Sư huynh đệ ba người đồng thời há to miệng, mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn
theo, tập thể há hốc mồm, tựa như thấy tổ tông hiện thế.
Không biết là bị khiếp sợ, hay là kinh ngạc sửng sốt, dù sao đều là hoàn toàn
không nói nên lời, quên bỏ chạy, cũng quên làm ra bất kỳ động tác nào khác, tại
thời khắc mấu chốt này, bọn hắn lại ngây người ra đó.
“Quác…” Trong không trung vang lên một tiếng kêu bén nhọn và thê lương.
Một con chim to bị một vệt sáng phóng vút lên, chém trúng, bùng nổ ra một
màn mưa máu, vẫy tung ra một vùng lông chim, bay tán loạn.
Keng! Âm thanh kim loại va chạm vang lên thật to, vang vọng khắp không
trung
Ngân Sơn Hà khẩn cấp rời khỏi thân thể tọa kỵ bị chém giết, thoáng nhìn dấu
kiếm xuất hiện trên cán tẩu thuốc lá trên tay mình, rồi quét mắt nhìn bóng người
xoay người đạp kiếm phóng lên bầu trời. Trong lúc thân thể rơi xuống, ông ta
quan tâm trước tiên vẫn là sự an toàn của Long Hành Vân, vội vàng cất tiếng
hét lớn nhắc nhở, “Thiếu Các chủ, nhanh tránh đi.”
Đám người Long Hành Vân đang cưỡi phi kỵ lượn vòng xung quanh giật nảy
mình, có thể chém giết tọa kỵ của Ngân Sơn Hà, còn có thể trực diện cứng chọi
cứng với Ngân Sơn Hà một đòn, hiển nhiên không phải là người bình thường.
Sau khi nhìn thấy rõ người ngự kiếm bay lên không chính là Hướng Chân, Long
Hành Vân lập tức nhớ tới chuyện lúc trước mình từng bị Hướng Chân dùng một
tay đè xuống ấn, gã nhanh chóng kêu gọi đám người Bặc Tang Tang tránh đi.
Hướng Chân đã ngự kiếm bay lên trời cao, so với thời điểm tại Triêu Dương đại
hội, tốc độ điều khiển kiếm rõ ràng nhanh hơn không chỉ một chút, người từng
gặp được thoáng nhìn qua liền có thể nhạn ra thực lực của gã đã tiến bộ rất lớn.
Trong nháy mắt, Hướng Chân đã điều khiển kiếm quay về, hàn quang lấp lóe
trước người như lưu tinh, kiếm mang như đang không ngừng phập phồng nhấp
nhô, kỳ thực là kích động lên sóng khí tạo ra tầng tầng cương ảnh, từng tầng
gợn sóng lan tỏa ra, hình thành mười hai đạo kiếm cương phân biệt tầng lớp rõ
ràng.
Nói thì chậm, kì thực gã ta đã ngự kiếm vù vù lao xuống với khí thế như sấm
sét.
Lấy thân ngự pháp, chậm rãi lơ lửng hạ dần xuống, Ngân Sơn Hà cất tiếng cười
lạnh, “Chút tài mọn, cũng dám khoe khoang ở trước mặt ta!”
Ông ta đã từng thấy uy lực đòn tấn công từ trên trời giáng xuống của Hướng
Chân, lúc này lại không trốn không tránh, có tư thế rất sẵn sàng cứng chọi cứng.
Nhìn thấy hai tay ông ta xòe ra, khí cơ hào hùng bùng ra từ trên cơ thể, yêu khí
hùng hồn cuồn cuộn tràn ra, ánh sáng trong một khu vực rộng lớn chợt trở nên u
ám, mái tóc bạc của ông ta cũng như nổ tung ra, kéo ra vô số tơ bạc như có thể
mở rộng vô tận.
Những người khác đã đáp xuống trên một cây đại thụ, đầu ngón chân đạp lên
trên cành lá, ngước nhìn bầu trời, trên đỉnh đầu bọn họ giống như nở rộ ra một
đóa hoa trắng tinh to lớn, xòe ra như cái bát úp ngược lên không trung, rồi tụ lại
như muốn bắt lấy thanh kiếm trên bầu trời.
Quang ảnh giống như sao băng từ bầu trời rơi xuống kia trong nháy mắt liền va
chạm vào đóa hoa đang tụ lại.
Oanh!
Lưu quang chìm vào trong đóa hoa.
Ngân Sơn Hà sắc mặt hơi thay đổi, ông ta phát hiện thấy uy lực xung kích của
một kiếm này vượt quá sự tưởng tượng của ông ta, đám tóc tụ lại đó không thể
cuốn lấy thân thể Hướng Chân, ông ta nhận ra rằng tầng cương khí bên ngoài cơ
thể Hướng Chân không phải là cương khí hộ thể bình thường, những sợi tóc
ngưng tụ yêu lực của ông ta không khóa lại được, hơn nữa, lực tác động còn rất
lớn, phụp, mục tiêu đã trượt qua cú lăng không cầm nã của ông ta.
Tuy nhiên, ông ta không có sợ hãi, ông ta dám chính diện đối mặt tất nhiên là có
chỗ cậy vào, những sợi tóc vươn ra vô hạn bắt đầu tầng tầng đan xen chặn kín,
muốn làm chậm lại lực xung kích cường đại từ trên cao lao xuống đó.
Sau hơi chút giao đấu với nhau, ông ta có thể cảm nhận được, xét về tu vi, thanh
niên này còn kém hơn mình, chỉ cần mình hóa giải lực xung kích cường đại của
đối thủ, sẽ không còn gì đáng ngại.
Rầm rầm rầm rầm rầm…
Một loạt tiếng nổ dữ dội vang lên, giống như cự thạch nện vào mặt hồ, bắn tung
lên một đóa hoa nước thật lớn, và cũng giống như là một cơn gió thổi tới, cuốn
bay đi những đóa bồ công anh.
Lực xung kích cường đại phá vỡ một tầng phong tỏa, một tầng tóc bạc đan xen
ngăn cản bị đánh nổ ra thành những làn sóng bụi trắng.
Kiếm ảnh to lớn lao xuống như sao băng, mười hai tầng kiếm cương gia trì, tầng
thứ nhất ở bên ngoài cũng bị tầng tóc bạc ngăn chặn làm tan vỡ.
Hướng Chân không hề dao động, ánh mắt chuyên chú, chằm chằm ngự kiếm lao
xuống.
Tầng kiếm ảnh thứ hai phía bên ngoài va chạm với lớp tóc bạc ngăn chặn tiếp
theo, lại lần nữa xuyên thủng tầng phòng ngự, rồi cùng nhau hủy diệt với tầng
phòng ngự.
Trên mặt hồ bị nện vỡ, tại trung tâm sóng nước tỏa ra, tựa như lại bị tảng đá thứ
hai chính xác nện vào chính giữa, đám tóc bạc phòng ngực lại lần nữa bùng nổ
ra giống như sóng xung kích, tạo ra những gợn sóng bụi mịn bạch sắc.
Trong hàng loạt tiếng nổ vang liền mạch, từng đợt sóng xung kích màu trắng nổ
tung ra, cảnh tường đó giống như là một đóa hoa bìm bìm màu trắng đột nhiên
nở rộ trong không trung.
Đám người Dữu Khánh đang trốn tại chỗ kín sững sờ nhìn chằm chằm, có thể
nói đã mở rộng tầm mắt. Nam Trúc nuốt nuốt nước miếng cất tiếng lẩm bẩm,
“Hắn đã đột phá đến Thượng Huyền rồi.”
Tô Bán Hứa nấp trong tán cây phía xa xa rình xem cũng cất tiếng thì thầm, “Ai
nói hắn vẫn còn là Sơ Huyền chứ? Thông tin tức có sai sót…”
Cũng nấp trong tán cây nơi xa xa, Thiện Tri Nhất đứng chắp tay sau lưng mở
miệng lầm bầm, “Kiếm ngoại hóa kiếm, lĩnh ngộ như thế này quả thực có
đường tắt khác…”
Long Hành Vân trốn ra xa nhìn xem thì cảm thấy rất kinh ngạc, cho dù đã đoán
được tu vi của Hướng Chân đã đột phá đến Thượng Huyền, nhưng gã không có
ngờ được Hướng Chân lại có thể đánh chính diện với Ngân Sơn Hà ở mức độ
như thế này, suy cho cùng, thời gian đột phá Thượng Huyền rõ ra đó, cho dù có
sử dụng linh đan diệu dược tăng nhanh tu vi đến đâu, cũng không phải trong
thời gian ngắn hạn có thể bù đắp được chênh lệch, lượng và chất trong cảnh giới
Thượng Huyền vượt xa Sơ Huyền, giữa hai cảnh giới hoàn toàn không có bất kỳ
điểm nào có thể so sánh.
Đứng ở trên tán cây thi pháp giao đấu, Ngân Sơn Hà vẻ mặt đầy chấn động,
tầng phòng ngự bên trên ầm ầm rung động, vốn tưởng rằng tầng tầng cản trở
phía trên có thể suy giảm tốc độ tấn công của đối phương, nào ngờ phương thức
tấn công của đối phương không phải như mình tưởng tượng, cho nên hiệu quả
ngăn cản cực kỳ ít ỏi.
Ông ta có thể thực hiện đan bện lại tóc bạc để tạo ra tầng phòng ngự kiểu khác,
nhưng thời gian đã không còn kịp nữa, tốc độ ngân phát mọc ra, đan kết lại
không kịp tốc độ xuyên phá của luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống,
ngay cả bản thân ông ta cũng không kịp né tránh.
Ông ta đã bị chính đám tóc bạc kéo dài làm lỡ nhịp, kéo theo một đống tóc bạc
dài như vậy, có thể né tránh đúng lúc mới là lạ, tình cảnh này có phần như tự
mua dây buộc mình.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể bỏ tốt giữ xe, tóc chẳng tính là gì, mạng quan
trọng hơn.
Cảm nhận được bị lôi kéo, ông ta quyết định thật nhanh, trực tiếp thi pháp cắt
đứt mái tóc bạc kéo dài ra khỏi đầu, trên người lại lần nữa bùng lên yêu khí, sáu
cánh tay lay động trong đó, trong tay vung vẩy năm chiếc tẩu hút thuốc giống
nhau như đúc.
Ông ta vốn có sáu cái tẩu thuốc, toàn bộ đều được chế tạo từ là “Vẫn thạch tinh
mẫu” hiếm có, là do Xích Lan các chủ tặng cho, trong lần đánh nhau với Thanh
Nha tại Minh Hải, một cái tẩu thuốc đã bị Thanh Nha dùng Trảm Thảo đao chặt
đứt, cũng may mà có tẩu thuốc với chất liệu cứng rắn ngăn cản cú chém, nếu
không, không chỉ khuôn mặt lưu lại vết sẹo, chỉ sợ ngay cả cái đầu cũng phải bị
Thanh Nha chém rớt một nửa.
“Mẹ nó, yêu quái gì vậy chứ?” Trốn ở chỗ kín, Nam Trúc cất tiếng lẩm bẩm.
Cánh tay của Ngân Sơn Hà biến lớn biến dài, vung tẩu thuốc lên không trung
chặn lại.
Oanh.
Một cái tẩu thuốc bị đánh bay, cánh tay cầm tẩu vỡ nát.
Oanh, lại thêm một tiếng nổ dữ dội vang vọng không trung, tẩu thuốc văng đi,
cánh tay tan nát.
Theo bản năng nhấc tay chống lại, sau ba tiếng nổ vang liên tục, đánh bay ba cái
tẩu thuốc, phá hủy ba cái cánh tay, Ngân Sơn Hà mới thoát khỏi sự níu kéo của
mái tóc dài, ông ta khẩn cấp lắc mình tránh thoát một đòn này, có thể nói lòng
còn sợ hãi.
Kỳ thực, ông ta vốn không cần phải hi sinh ba cánh tay đó, nhưng động tác
ngăn cản này lại là bộc phát theo bản năng.
Dưới đòn tấn công có uy lực như thế, sau khi phát hiện thấy tình huống không
đúng, bản thân là một kẻ lão luyện giao tranh, ông ta biết lúc này không thích
hợp tránh né quá sớm, chờ khi đối phương không còn kịp thay đổi phương
hướng tấn công, lúc đó tránh đi mới thích hợp nhất.
Dư âm giao đấu lan tràn đến mặt đất, cây cối trên mặt đất trở thành bị hại, một
đám lớn đại thụ bị đè ép sụp đổ, cây cỏ bay tung tóe, đám người Dữu Khánh
nhanh chóng thuận thế ẩn nấp theo đống cây đổ xuống, bọn hắn cảm thấy mặt
đất chấn động.
Oanh, tốc độ tấn công của Hướng Chân quá nhanh, thủ đoạn dụ địch của Ngân
Sơn Hà cũng rất tuyệt diệu, cách mặt đất quá gần, Hướng Chân không kịp đổi
hướng, nện thẳng xuống mặt đất, cả người và kiếm chui vào trong mặt đất, đất
cát bùng nổ tung lên, cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng.
Ngân Sơn Hà vừa lướt lên không trung lập tức lại nhào xuống, truy sát vào
trong khu vực mặt đất bị đánh thủng, trong lòng đất lại vang lên một trận tiếng
nổ ầm ầm.
“Mẹ!” Dữu Khánh kinh hãi trực tiếp bật ra một tiếng chửi thô tục, ánh mắt quét
về phía vị trí đám người Long Hành Vân, một cước đá văng cây đổ, rút kiếm ra,
khẩn trương kêu gọi, “Đi nhanh, làm thịt bọn họ.”