Bán Tiên

Chương 1058: Phi vũ (1)




Vừa nghe nói như thế, Dữu Khánh lập tức nhớ tới việc Bặc Tang Tang chạy đến

khu trại Phượng tộc để đe dọa mình, hắn lập tức rút kiếm, ra hiệu để Hướng

Chân nhường chỗ cho mình.

Hướng Chân rút kiếm nhường chỗ. Dữu Khánh chống kiếm lên ngực kẻ nằm

trên mặt đất, ép hỏi: “Ngươi là người của Tích Lư sơn?”

Người nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, bộ dạng từ chối trả lời.

Dữu Khánh đẩy mũi kiếm đâm rách y phục và da gã, “Người nào phái ngươi

tới?”

Kẻ nằm trên mặt đất không thốt tiếng nào.

Dữu Khánh hỏi tiếp câu khác: “Ngươi có thể một mực truy đuổi theo sau chúng

ta, là dùng cách gì?”

Người nằm trên mặt đất vẫn không hé răng, bày ra bộ dạng mặc cho ngươi

muốn róc xương róc thịt hay giết chết, gì cũng được.

Dữu Khánh hắc một tiếng, đã nổi cáu rồi, thật sự muốn một kiếm giải quyết gã,

nhưng khi nhìn tới bộ y phục Tích Lư sơn trên người đối phương, trong lòng lại

nảy sinh nghi vấn, lộ liễu như thế sao, có khi nào là có kẻ muốn giá họa cho

Tích Lư sơn không chứ?

Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, bước tới, “Nếu đã cứng miệng như vậy, giữ lại

cũng không có tác dụng gì, chúng ta cũng không có thời gian chậm rãi thẩm

vấn.”

Gã ra hiệu xử lý luôn đi, nắm chặt thời gian nhanh chóng chạy trốn.

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Không biết bọn họ làm sao bám theo được, chúng ta

nên chạy đi hướng nào chứ?”

Nam Trúc trố mắt, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Ngươi và lão Cửu đi thẩm vấn đi.” Dữu Khánh khống chế người dưới chân,

giao lại cho Nam Trúc, hắn đúng là cần phải tập trung suy nghĩ tiếp theo nên

làm như thế nào.

Nam Trúc không nói hai lời, xách người trên mặt đất lên chạy sang một bên rồi

tung ra một trận hành hung, quyền đấm cước đá, Mục Ngạo Thiết muốn kéo lại

cũng không kéo lại được, Nam Trúc vừa nhào tới liền ra tay dốc sức đánh một

trận tơi bời, rất nhanh liền đánh cho người đó tàn tạ như cục giẻ rách.

Đang đi qua đi lại suy nghĩ, Dữu Khánh bị động tĩnh hành hung này gây quấy

nhiễu suy nghĩ, lúc ban đầu hắn chỉ liếc mắt nhìn mấy lần, về sau phát hiện thấy

Nam Trúc chỉ biết dốc sức đánh cật lực, hoàn toàn không có hỏi bất kỳ một câu

hỏi nào, ở đâu ra kiểu thẩm vấn như vậy chứ?

Tiếp sau đó, nhìn thấy Nam Trúc xách lên một khúc cây khô trên mặt đất làm

gậy, nhằm vào đầu người đó nện cái rầm, gậy gỗ tét vỡ ra, người đó cũng đầu

lập tức đầu rách máu chảy, loạng choạng lung lay đổ xuống.

Tên mập này làm cái gì vậy? Dữu Khánh hoài nghi tên mập này là đang phát

tiết cơn đau đớn bị trúng độc lúc trước, hắn không nhịn được nữa, không thể mở

mắt trừng trừng nhìn tù nhân bị đánh chết, lập tức cất tiếng gọi dừng: “Lão

Thất, đầu óc ngươi vào nước rồi hả, chỉ đánh không hỏi, có kiểu thẩm vấn như

ngươi vậy sao?”

Nam Trúc tạm nghỉ, quăng một câu giải thích, “Ngươi nhìn thấy hắn có dấu

hiệu hé răng hay không? Ngay cả rên rỉ hừ hừ cũng không có rên tiếng nào. Ta

phải đánh cho tới khi hắn rên ra tiếng mới thôi. Lúc đó có hỏi cũng không trễ.”

Dữu Khánh quay lại nhìn người đó, thấy gã vẫn trợn mắt hung dữ nhìn chằm

chằm Nam Trúc, bản tính ngang bướng hoang dã của người bộ lạc không chút

thay đổi, hắn không khỏi im lặng không nói nên lời, nhưng cũng cảm thấy Nam

Trúc nói đúng, rất có lý.

Rầm! Nam Trúc đi tới lại tung ra một quyền, cú đánh này mang theo âm thanh

xương sườn nút gãy.

Lần này, Mục Ngạo Thiết cũng đi tới tham gia động thủ, hai sư huynh đệ liên

thủ đánh một trận tơi bời.

Nam Trúc vừa đánh vừa nhắc nhở Mục Ngạo Thiết, “Trước hết hủy diệt nhuệ

khí của hắn đã, rồi chút nữa lại cho hắn chút thuốc sau.”

Thôi được, nếu lão Thất trong lòng đã có chừng mực, Dữu Khánh liền không

quản tới nữa, hắn vừa quay đầu lại, phát hiện thấy tình trạng của Hướng Chân

có vẻ không ổn, lúc trước bị trúng độc mất máu quá nhiều khiến sắc mặt trắng

bệch, lúc này mặt lại đỏ bừng, con mắt ngập nước, không khỏi chỉ vào gã, hỏi:

“Ngươi bị sao vậy?”

Hướng Chân giọng điệu bình tĩnh, “Chính như ngươi đã nói, đó là xuân dược

cực mạnh.”

“…” Dữu Khánh tức thì hiểu được có chuyện gì xảy ra, tác dụng phụ của mật

ong bắt đầu phát huy rồi, bản thân hắn từng trải qua trò này, nói nó là xuân dược

cực mạnh cũng không khoa trương chút nào, tu sĩ còn có thể dùng tu vi bản thân

để kiềm chế phản ứng của nhục thân, còn nếu như người thường đụng phải chỉ

sợ rất khó tự kiềm chế.

Hướng Chân chợt phát hiện thấy điểm không thích hợp, gã ta nhìn chằm chằm

Dữu Khánh quan sát một chút, rồi lại nhanh chóng quay nhìn Nam Trúc và Mục

Ngạo Thiết đang hì hục đánh kẻ bị bắt không ngừng, tiếp đó quay đầu lại, kinh

ngạc hỏi: “Tại sao các ngươi không có phản ứng gì?”

Hắn làm sao có thể giải thích rõ điều này? Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép, bọn

hắn thường uống nước do Đầu To đun nấu, nên không có phản ứng với tác dụng

phụ này của mật ong.

Lúc trước tại Bách Hoa tiên phủ, sở dĩ hắn bị trúng chiêu, là vì tại Triêu Dương

đại hội liên tục phải đánh nhau, hắn không thích hợp mang theo Đầu To bên

mình, lại ở tách riêng với mấy người lão Thất khá lâu, một thời gian dài không

uống nước do Đầu To nấu cho nên mới trúng tà. Lão Thất và lão Cửu tại Bách

Hoa tiên phủ cũng có ăn mật ong nhưng không có phản ứng là bởi nguyên nhân

này.

Hắn không tiện bộc lộ tác dụng của Đầu To cho người ngoài biết rõ.

Thấy hắn không muốn nói, Hướng Chân cũng không có miễn cưỡng hắn,

“Không chạy sao? Ở chỗ này chờ hung thủ tìm tới hay sao?”

Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Kẻ muốn giết chúng ta quả thực có

thể chính là ả Bặc Tang Tang của Tích Lư sơn.”

Đây là đáp án hắn đưa ra sau một hồi tập trung suy nghĩ vừa rồi.

Hướng Chân rất dễ nói chuyện, gã bỏ qua vấn đề của mình, thuận theo lời của

hắn, “Nguyên nhân.”

Dữu Khánh: “Việc chúng ta trúng loại độc này rất kỳ quặc, ta không biết những

người khác của Phượng tộc có bị trúng độc hay không, nhưng ta đoán chừng

không ai dám hạ độc với toàn bộ Phượng tộc, nếu như chỉ có bốn người chúng

ta trúng độc, chúng ta chỉ có một lần tiếp xúc với người của Tích Lư sơn, đó

chính là lần gặp mặt Bặc Tang Tang.”

Hướng Chân: “Nói cách khác, tại thời điểm lần đầu tiên gặp Bặc Tang Tang,

chúng ta đã bị hạ độc rồi?”

Dữu Khánh chậm rãi gật đầu, “Khả năng này rất lớn.”

Hướng Chân: “Điều đó còn quan trọng không? Ở lại đây chờ người của Tích Lư

sơn tới giải quyết chúng ta hay sao? Dược Đồ có cảnh giới Cao Huyền, ta

không phải là đối thủ của lão.”

Dữu Khánh: “Bất kể Dược Đồ có biết chuyện này hay không, nếu đã dùng tới

thủ đoạn hạ độc, Dược Đồ đại khái sẽ không đích thân chạy tới ra tay với loại

nhân vật như chúng ta, nếu lão ta thực sự tới đây, chúng ta cũng không còn cách

nào.”

Nhìn cách nói này của hắn, giống như đã khẳng định chuyện này là do người

của Tích Lư sơn làm, Hướng Chân trầm mặc một hồi, rồi hỏi ngược lại: “Như

vậy thì sao?”

Dữu Khánh hơi híp mắt, gằn từng chữ một: “Hạ độc tàn nhẫn như thế, chứng tỏ

là thật sự muốn giết chết chúng ta, không phải vì mục đích gì khác.”

Đây cũng là nguyên nhân hắn nhận định hung thủ là Tích Lư sơn.

Còn lại, hắn không thảo luận sâu hơn, cũng sẽ không nói với ngoại nhân, sau

khi trải qua chuyện bị giam giữ tại Thiên Tộc sơn, hắn càng thêm khẳng định

suy đoán của mình, có người sẽ không để cho mình dễ dàng bị chết, hơn nữa

khả năng của kẻ đó còn không nhỏ, chỉ sợ Dược Đồ tới cũng không chống nổi.

Hiện tại hắn ngược lại hi vọng Dược Đồ có thể tới đây, nếu chỉ tới mấy con tôm

con tép, khó thể bức ép ra được thứ gì có trọng lượng.