Bán Tiên

Chương 1057: Đai lưng quần (2)




Dưới ánh mặt trời chói chang gay gắt, Thiên Tộc sơn đặc biệt rõ ràng, nhóm

người Long Hành Vân vẫn đang dừng lại trên cánh đồng hoang dã chờ đợi tin

tức.

Bặc Tang Tang không ngừng cất bước đi lui đi tới, mày cau chặt.

Long Hành Vân nhận ra được hình như cô ta có chút bất an, hỏi: “Nhị tỷ, ngươi

làm sao vậy?”

Bặc Tang Tang nhìn nhìn mặt trời đã sắp lên tới giữa không trung, “Rất không

thích hợp, theo lý thuyết, chất độc hẳn là đã sớm bộc phát rồi, tại sao người đi

theo dõi mãi vẫn chưa thấy về, lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Không hít vào thuốc dẫn sao?”

Cô ta vừa mới nói xong, Ngân Sơn Hà đang nhìn chằm chằm phía bầu trời xa

chợt lên tiếng nói: “Hình như là đang trở về.”

Mấy người nhìn tới, nhìn thấy một điểm đen đang nhanh chóng đến gần, sau khi

nhìn rõ dung mạo người mạo, quả thực là người bên này phái đi.

Chim to lao vút tới, hạ xuống mặt đất, người đến nhảy xuống, bước nhanh đến

trước mặt Bặc Tang Tang, hành lễ nói: “Cô cô, có thể xác định, mục tiêu đã bị

trúng độc rồi.”

Bặc Tang Tang lập hỏi: “Đã chết hay chưa?”

Người đến lộ ra vẻ nghi hoặc đáp: “Bọn hắn không có chết bất đắc kỳ tử như cô

cô nói. Trên đường đi, bọn hắn đột nhiên nhảy xuống đất, chúng ta tìm kiếm rất

lâu mới tìm được độc huyết do bọn hắn bài xuất ra, từ đó mới xác nhận được

bọn hắn đã trúng độc. A Sơn còn đang tiếp tục truy tìm.”

Bặc Tang Tang: “Không thể như vậy, một khi phát hiện ra bản thân bị trúng độc,

trong thời gian từ không trung rơi xuống chắc hẳn phải tuyệt mạng rồi, trúng

chất độc đó, không ai có thể sống đến đếm quá ba mươi. Bất kể tu vi hắn cao

bao nhiêu, trừ khi tu vi bọn hắn đã đạt Bán Tiên, nhục thân đã thành tựu thân

thể Bán Tiên.”

Người đến vội nắm bàn tay đặt lên ngực, khẳng định: “Cô cô, bọn hắn thật sự

không có chết bất đắc kỳ tử, thật sự chạy trốn rất xa vào trong núi rừng rồi, có

thể xác định đã trúng độc nhưng đến bây giờ vẫn không biết sống chết.” Ngay

sau đó gã lấy bình nhỏ mang về ra, dâng lên, “Đây là độc huyết mang về, thỉnh

cô cô kiểm chứng.”

Bặc Tang Tang lập tức cầm lấy, mở ra, không có e ngại mùi hôi tanh tỏa ra, còn

đưa sát tới mũi ngửi ngửi, sau đó đậy kỹ nắp, trả lại cho gã, miệng lẩm bẩm,

“Không sai, quả thực đã trúng loại độc đó, tại sao có thể như vậy chứ?”

Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân quay mặt nhìn nhau, không biết vấn đề xảy ra

ở đâu, theo lý thuyết, đệ tử chân truyền của Dược Đồ không đến mức ngay cả

chút phán đoán về dược lý như vậy cũng không nắm chặt a.

Bặc Tang Tang chợt nói với người đến: “Đi, dẫn ta đi nhìn xem.”

“Vâng.” Người tới nhận lệnh.

Ngân Sơn Hà cầm tẩu thuốc lập tức tiến lên một bước khuyên can: “Tang Tang

cô nương, không phải ngươi nói là không cần chính mình lộ diện sao? Ngươi

đích thân đến đó, có khác gì chính mình đuổi theo giết chứ?”

Bặc Tang Tang: “Nếu như hắn không chết, chính là truy sát, không chết không

thôi!”

Đối với người say mê trong dược lý như cô ta, bây giờ đã không còn chỉ là

chuyện giết chết mục tiêu, cô ta nhất định cần phải đến hiện trường xác nhận có

phải là sự thực hay không, cô ta vô cùng muốn biết đám người Dữu Khánh đã bị

trúng loại độc như thế rồi, làm sao còn có thể tiếp tục chạy trốn.

Bởi vậy cô ta cũng quên luôn lời sư phụ căn dặn “Thất thủ thì thôi, bỏ qua đi”,

cô ta rất nóng lòng muốn tìm được đáp án về dược lý.

Ngân Sơn Hà: “Ngươi xác định ngươi là đối thủ của bọn hắn?”

Bặc Tang Tang: “Đã bị trúng độc, ta không tin bọn hắn còn có sức lực đánh

nhau.” Dứt lời liền rời đi.

Nhìn cô ta chấp nhất rời đi, Ngân Sơn Hà hơi cau mày, ông ta không có tư cách

quản người ta, nhưng có tư cách quản Long Hành Vân, ông ta đưa tay kéo Long

Hành Vân đang muốn cùng đi dừng lại, “Ngươi muốn làm gì?”

Mắt mở trừng trừng nhìn Bặc Tang Tang cưỡi chim to lao vút lên không bay đi,

Long Hành Vân có chút gấp gáp, “Ngân thúc, lỡ như tên cẩu Thám Hoa đó

đang giở thủ đoạn gì đó thì làm sao bây giờ? Tang Tang võ lực không tốt, khẳng

định không phải là đối thủ của cẩu Thám Hoa, nếu như thúc có mặt tại đó thì

khác, thúc có năng lực ngăn chặn cẩu Thám Hoa làm bậy, thúc đi theo thì có thể

khống chế tình thế.”

Ngân Sơn Hà do dự, rồi cân nhắc đến việc Các chủ Xích Lan các tán thành vị

đó làm con dâu tương lai, ông ta rốt cuộc không thể cưỡng lại được lời khẩn cầu

của Long Hành Vân, cuối cùng hai người cưỡi lên chim to đang chờ đợi bên

cạnh đồng thời đuổi theo…

Ở chỗ sâu trong rừng cây rậm rạp, đám người Dữu Khánh đã là lần thứ ba bài

tiết, từng người đứng lên buộc lại đai lưng quần.

Nhìn vẻ mặt mỗi người như thở vắn than dài, nhưng tinh thần rõ ràng tốt hơn rất

nhiều, hiệu quả khử độc, bổ dưỡng của loại mật ong này quả thực không phải

vật thế gian có thể so sánh.

“Lại tới rồi.” Hướng Chân đột nhiên cất lời báo động.

Mấy người nhanh chóng vọt đến ẩn nấp phía sau thân cây, thò đầu ra lén nhìn.

Xuyên qua tán cây, kẽ lá, bọn hắn nhìn thấy được bóng dáng chim to bay lượn

bên trên.

Dữu Khánh hơi ưu tư: “Tại sao lại đuổi kịp rồi, tốc độ truy đuổi còn rất nhanh a,

việc này rất khác thường, trong này nhất định có chiêu trò gì đó.”

Không chỉ là hắn, những người khác đều đã phát hiện ra, mãi vẫn không thể cắt

đuôi được, khẳng định là người ta có pháp môn truy tung gì đó, hơn nữa đã xác

định được một trăm phần trăm bọn hắn chính là mục tiêu của người ta.

Nam Trúc: “Làm sao bây giờ, nếu cứ như vậy, chúng ta không thể chạy thoát

a!”

Keng! Một vệt sáng trắng đột nhiên phóng vọt lên, ba sư huynh đệ giật mình

tim nhảy thót, đồng loạt quay đầu nhìn sang Hướng Chân, phát hiện thấy đại

kiếm phía sau lưng gã ta đã biến mất, tiếp đó bỗng thấy Hướng Chân lắc mình,

thân hình lóe lên lướt đi như mị ảnh.

“Oa…” Chim to đang lượn vòng trong không trung trên núi rừng đột nhiên cất

lên một tiếng kêu rên bén nhọn, một vệt sáng vọt lên cao chém trúng nó, lông lá

và mưa máu bắn tung ra.

Kiếm quang lại vọt lên, chém vào người điều khiển.

Kẻ điều khiển cực kỳ hoảng sợ khẩn cấp tránh né, nhào xuống núi rừng bên

dưới để trốn tránh, nhưng lại bị Hướng Chân đột nhiên từ trong tán cây nhảy ra

tung một chưởng đánh bay ra ngoài.

Người điều khiển thổ huyết rơi xuống, rẹt, kiếm quang rơi xuống đất, cắm ở bên

cạnh cổ gã, thân ảnh Hướng Chân lóe lên, rơi xuống bên cạnh kiếm, một chân

đạp lên ngực người nằm trên mặt đất, một tay cầm chuôi kiếm, tư thế như thể

sẵn sàng cắt đứt cổ gã bất cứ khi nào.

Sư huynh đệ ba người ngơ ngẩn không nói nên lời, cảm thấy phí công trốn tránh

nửa ngày, Hướng Chân vậy mà không bắt chuyện tiếng nào, cứ như vậy trực

tiếp bắt người lôi xuống, thật mạnh mẽ.

Dữu Khánh lắc mình lướt đến, “Hướng huynh, ngươi làm như vậy, chẳng phải

sẽ khiến bộc lộ vị trí của chúng ta.”

Hướng Chân đạm mạc đáp một câu, “Chỉ có một mình hắn đang theo dõi.”

Vừa nghe được câu trả lời này, ba sư huynh đệ lại ngẩn ra, đúng a, chỉ có một

kẻ theo dõi mình, trực tiếp giết nó không phải xong rồi sao, đột nhiên cả ba

người đều có cảm giác mình thật ngốc.

Khi suy nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, lúc trước sở dĩ phải bỏ chạy là bởi vì

mới trúng độc thân thể rất hư nhược, về sau đã lấy lại sức lực rồi nhưng vẫn bỏ

chạy, là vì không biết thực lực người theo dõi như thế nào, dám một mình truy

tung theo mấy người, không có chút bản lĩnh ai dám làm? Tuy nhiên Hướng

Chân lại không để ý tới điều này, trực tiếp chém chim bắt người lại, như vậy

thành ra bớt việc.

Mục Ngạo Thiết chợt nhìn chằm chằm người trên mặt đất, nói: “Hắn là người

của Tích Lư sơn.”

Dữu Khánh ngẩn ra, hỏi: “Ngươi xác định?”

Mục Ngạo Thiết: “Khi ta theo dõi Long Hành Vân đến khu trại của Tích Lư sơn

thì có nhìn thấy trang phục của thành viên Tích Lư sơn.”