Bán Tiên

Chương 1056: Đai lưng quần (1)




Dự phòng trước? Lừa gạt lừa gạt người khác còn được, Dữu Khánh vừa nghe

liền biết là lời nói láo, nếu không phải Hướng Chân vừa mới nói ra, ba sư huynh

đệ còn không biết loại mật ong này còn có thể dùng giải độc, ở đâu ra mà dự

phòng trước.

Nếu như nói mang theo mật ong là để chữa thương, nói vậy còn có thể nghe

được, bọn hắn đã biết mật ong có tác dụng chữa thương.

Nhưng vấn đề là, năng lực tự chữa trị của thân thể bọn hắn còn tốt hơn nhiều,

nhanh hơn nhiều so với dùng mật ong, vậy gã mang theo mật ong này là để dự

phòng trước trong trường hợp nào, cho việc gì?

Nếu nói là dự phòng trước để có thể đúng lúc cứu chữa người khác, có lẽ còn

miễn cưỡng nói được, nhưng mấu chốt là, ai tin điều đó?

Dữu Khánh thật khó để không nghi ngờ đến một tác dụng khác sau khi mật ong

bị ô nhiễm, hắn khó tránh khỏi bốc lên lửa giận.

Quốc có quốc pháp, bang có bang quy, Linh Lung quan cũng có những giới hạn

của mình, có một số việc hắn làm chưởng môn không có khả năng mặc kệ.

Mục Ngạo Thiết vội vàng lên tiếng can thiệp, “Giải độc quan trọng.”

Dữu Khánh nghe vậy đành phải nhịn xuống lửa giận, dù sao đau bụng là vấn đề

hiện thực.

Lúc này, Nam Trúc trực tiếp thọc một ngón tay vào trọng lọ, moi ra một chút

mật ong rồi không cho Dữu Khánh nhiều lời nữa, nhét vào trong miệng hắn.

Dữu Khánh theo bản năng ngậm lấy ngón tay gã, mút thật sạch, đầu lưỡi còn

liếm cả đầu ngón tay gã trong vô thức, ngọt ơi là ngọt, và cũng rất thơm.

Nam Trúc lại nhanh chóng móc ra một nhúm mật ong khác nhét vào miệng Mục

Ngạo Thiết, cuối cùng mới đút một ít vào trong miệng mình, sau đó liếm ngón

tay không nói lời nào, còn nháy nháy mắt với Dữu Khánh, ám chỉ Hướng Chân

mà hắn đang đỡ.

Ý muốn hỏi cũng rất đơn giản, không phải ngươi đang hoài nghi lai lịch của

người này có vấn đề sao? Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta không cần động thủ cũng

có thể xử lý được phiền toái này.

Dữu Khánh làm sao có thể không hiểu tâm tư của gã, trực tiếp nhấc tay moi ra

một ít mật ong, đưa vào trong miệng Hướng Chân.

Nếu là lúc trước, có khả năng hắn sẽ suy nghĩ giống như Nam Trúc, nhưng với

hành động quên mình xông tới báo tin vừa rồi của Hướng Chân, hắn sẽ không

thấy chết mà không cứu.

Nhìn thấy triệu chứng trúng độc của Hướng Chân rõ ràng nghiêm trọng hơn bọn

hắn rất nhiều, một ngón tay mật ong sợ là không đủ, hắn lại bổ sung một lần

nữa.

Khi hắn định lấy thêm lần thứ ba thì Nam Trúc không thể bỏ mặc được nữa,

xoay người đậy nắp lọ lại, “Đừng có lãng phí, trước tiên thử xem có hữu dụng

hay không đã rồi tính tiếp.”

Người của mình còn không có sử dụng nhiều như vậy lại cho một người ngoài

dùng thỏa sức, gã rất khó chịu, gã sẽ không làm ra loại chuyện lấy toàn bộ tiền

của mình để đi cứu tế nạn dân. Hơn nữa, bây giờ đã biết được có người đang

giở thủ đoạn hạ độc bọn hắn, nếu mật ong này thật sự hữu dụng, gã nhất định

phải chừa lại một chút cho mấy sư huynh đệ bọn gã để phòng ngừa cứu mạng

lúc nguy cấp, gã chỉ mang theo một chút như vậy mà thôi.

Dữu Khánh cả giận nói: “Nếu như vô dụng, giữ lại làm cái rắm gì.”

Mắng cũng vô ích, trước tiên nhanh chóng thi pháp thúc giục dược tính của mật

ong tăng nhanh tốc độ giải độc mới là thực tế, hắn trước tiên giúp đỡ Hướng

Chân ngồi xuống khoanh chân tọa hạ.

Sư huynh đệ mấy người cũng lần lượt khoanh chân ngồi xuống.

Sau khi bắt đầu hấp thu dược tính của mật ong, bọn hắn rất nhanh liền cảm nhận

được điểm kỳ diệu trong dược tính của mật ong này, một luồng lực lượng ôn

nhuận nhanh chóng lan ra khắp nơi trên cơ thể, cấp tốc xua tan cảm giác đau

đớn trong người, dần dần giảm đi sự khó chịu trong cơ thể, mắt mũi không còn

tiếp tục xuất huyết nữa.

Chịu đựng đau đớn khổ sở, Hướng Chân giảm dần run rẩy, từ từ ổn định lại.

Từng người đều đã ý thức được, loại mật ong này quả nhiên rất hiệu quả trong

việc giải độc.

Bỗng nhiên, Dữu Khánh chợt mở mắt nhìn lên phía trên rừng cây, mơ hồ nhìn

thấy có hai con chim to chở người đang bay quanh, rõ ràng đang tìm kiếm cái gì

đó.

Hắn nhanh chóng thu công lại, đứng dậy thúc giục mọi người, “Có người đến

rồi, hẳn là nhằm vào chúng ta, nhanh tìm nơi tránh đi.”

Hắn trước tiên đỡ Hướng Chân lên.

Nhưng Hướng Chân từ chối, “Ta đã khôi phục lại khá nhiều, không cần đỡ.”

“Đi.” Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi, dẫn mấy người cất bước lần nữa hướng

chạy trốn vào phía sâu trong rừng.

Nam Trúc ôm bụng, miệng lại không ngậm được, bắt đầu lải nhải, “Ai vậy chứ?

Chưa biết là địch hay là bạn, làm sao ngươi biết là nhằm vào chúng ta?”

Dữu Khánh: “Nếu như không biết chúng ta xảy ra vấn đề, thời điểm này đi tìm

kiếm chúng ta làm gì, tám chín phần mười chính là kẻ hạ độc. Bất kể có phải

hay không, an toàn hàng đầu.”

Trên đường đi, bọn hắn tìm một chỗ trống trên đỉnh núi, âm thầm quan sát, phát

hiện thấy hai con chim to chở người vẫn còn bay xoay quanh tìm kiếm tại khu

vực lúc trước. Dữu Khánh lại phất tay ra hiệu, nói, “Đi, trốn xa một chút cho ổn

thỏa.”

Mấy người nhanh nhóng chuồn xuống bên kia chân núi. Bất chợt, bụng Nam

Trúc vang lên rột rột, tràng âm thanh này lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền,

hết bụng người này đến bụng người khác rột rột kêu vang.

Nam Trúc nhe răng nhếch miệng, nhưng trong miệng lại không có phát ra âm

thanh nào, rõ ràng là đang miễn cưỡng nhịn lại, có thể thấy gã đang hết sức khó

chịu.

Mấy người lên lên xuống xuống, sau khi lại vượt qua bên kia một ngọn núi,

Nam Trúc đột nhiên lên tiếng, “Không được, chạy không nổi nữa, bụng ta đã

tạo phản, không nín nổi nữa, sắp ra rồi.”

Hắn chạy đến một bên, vội và tháo lỏng đai lưng quần, trực tiếp tuột quần ngồi

xổm xuống, tiếp đó là một tràng âm thanh roạt roạt xổ ra, nghe cực kỳ bất nhã.

Hành động này gây ảnh hưởng rất lớn đối với những người khác, mấy người

còn lại thoáng quan sát tình hình xung quanh, rồi cũng lũ lượt cởi đai lưng quần,

để lộ bờ mông trắng bóng, không ngừng ngồi xổm xuống, một loạt âm thanh

pháo nổ liên tục không ngừng vang lên, đồng thời có một mùi hôi tanh nhanh

chóng tỏa ra, bốn người bịt kín mũi, đều không nhìn mặt người khác.

“Từ khi bắt đầu tu hành đến giờ, ta đã quên lần gần nhất bị Tào Tháo rượt là khi

nào rồi…” Trong tình cảnh như vậy, Nam Trúc vẫn không nhịn được miệng cất

tiếng lải nhải.

Một lúc sau, bốn người không dám nán lại lâu, nhanh chóng thu dọn hiện

trường rồi chạy tiếp.

Người cưỡi trên hai con chim to tìm kiếm trên không trung dường như cũng

nhận ra được nếu chỉ tìm kiếm từ trên cao là không được, cây cối che chắn tầm

mắt tương đối rậm rạp, trong bọn họ có một người nhảy xuống, phối hợp tìm

kiếm cùng người trên không trung.

Hai người vốn không phát hiện được gì, đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi tanh

không bình thường.

Không phải người tìm kiếm trên mặt đất ngửi thấy mà là người bay lượn tìm

kiếm trong không trung ngửi được trước tiên. Gã vỗ tay thu hút người trên mặt

đất xuất hiện nhìn tới mình rồi chỉ chỉ phía dưới, người dưới mặt đất nhanh

chóng chạy đến.

Nguồn gốc toát ra mùi hôi tanh kỳ thực đã bị chôn lấp rồi, lại còn được thi pháp

dùng lá cây phủ lên ngụy trang, nhưng có lẽ là vì chôn có phần hơi cạn, mùi hôi

vẫn có thể thoát ra bên ngoài, người tìm kiếm trên mặt đất rất nhanh liền xác

định được vị trí tỏa ra mùi hôi, sau khi dọn lá cây ra, phát hiện thấy nơi này có

dấu vết đất mới đào bới, hơi gạt lớp đất bên trên ra liền nhìn thấy một đống chát

bài tiết dính máu đỏ sẫm.

Người trên mặt đất lập tức vỗ tay gọi đồng bọn, người trên không trung bay

xuống, hai người đồng thời kiểm tra đống bài tiết, chạm trán thì thầm thương

lượng một lúc, sau đó một người lấy ra một bình thuốc nhỏ, lấy một chút dính

máu chứa vào trong đó, rồi lại nhảy lên không, nhảy lên lưng chim to, điều

khiển chim nhanh chóng đi xa.

Một người khác thì theo con đường đi tới kết hợp với vị trí đống bài tiết trên

mặt đất, suy đoán phương hướng mục tiêu có khả năng chạy trốn, tiếp tục truy

đuổi theo…