Đợi cho ba con chim to rời đi, bọn hắn trao đổi ánh mắt với nhau, sau khi từ bỏ
pháp lực đang áp chế nơi mũi, dưới lỗ mũi lúc trước được thi pháp làm sạch sẽ
bắt đầu lại chảy ra hai dòng máu, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng bắt đầu rịn
lên tơ máu, rồi bắt đầu ho khan, ho ra bọt máu, bên trong tạng phủ xuất hiện
những cơn đau đớn kịch liệt.
Nhìn thấy trong không trung lại có một con chim to bay tới, là con phi kỵ chở
Hướng Chân, nó cũng đang hạ thấp độ cao, Dữu Khánh lập tức hô lên, “Đi!”
Ba người lập tức giống như con chuột luồn lách chui sâu vào trong khu vực
rừng cây rậm rạp.
Cái miệng của Nam Trúc lại nhịn không được bô bô, vừa luồn lách trốn chui
trốn nhủi, vừa rên rỉ than khổ, “Ta đã nói rồi mà, vấn đề trong cơ thể chúng ta
nói không chừng sẽ phát tác bất cứ lúc nào. Bây giờ thì hay rồi nha, đụng ngay
vào thời điểm mấu chốt này, chẳng phải sẽ mặc cho người khác muốn làm gì thì
làm sao.”
Mục Ngạo Thiết ngạc nhiên cất lời hỏi: “Tại sao lần này lại phát tác cùng một
lúc chứ? Chúng ta không có bị thương gì cả a? Không phải đã bị trúng độc rồi
đi?”
Nam Trúc: “Trúng độc cái quỷ gì chứ? Với thân thể này của chúng ta, ngay cả
bản thân chúng ta cũng không biết bây giờ mình là yêu, là tà hay là quái, ngươi
nói xem có yêu khí, tà khí, độc khí gì là không thể ăn vào trong bụng chứ? Lão
Thập Ngũ a lão Thập Ngũ, đã biết rõ Thiên tuyền ở đâu rồi mà vẫn không chịu
chú tâm, lại còn chỉ trích ta. Sớm tìm tới, tắm một lần là xong rồi. Đồ giả dối,
bây giờ thì hay rồi nha. Mẹ nó, bụng càng ngày càng đau, muốn ị quá.”
Đang cùng nhau chạy trốn, Dữu Khánh không có hé răng, mặt căng cứng,
ngưng thần tĩnh khí suy nghĩ biện pháp.
Hắn cũng không suy nghĩ theo hướng bị trúng độc, sau khi thân thể biến thành
tà môn, bọn hắn không phải chưa từng thử dùng tới phương pháp lấy độc trị độc
để trị liệu, đã mua về không ít loại độc dược làm thử, nhưng mà năng lực tự
chữa trị của thân thể thực sự không còn gì để nói.
Hắn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lên không trung, dẫn theo hai vị sư huynh
luồn lách đủ đường, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự truy tung của Hướng
Chân.
Hướng Chân cũng đã sớm tách khỏi Thiên Lý lang, chim to không thể giương
cánh bay trong rừng, gã ta lại có thể ngự kiếm phi hành, luồn lách len lỏi giữa
rừng cây, rất nhanh liền đuổi kịp, bay sau mà đến trước, lóe lên một cái rơi
xuống tại phía trước ba sư huynh đệ, đại kiếm dưới chân xoay chuyển, keng,
cắm về trong vỏ kiếm sau lưng gã ta.
“Ta nói…” Bị chặn đường, Dữu Khánh thật sự muốn lý luận với gã ta một trận,
nhưng chợt nhìn thấy máu tươi tí tách nhỏ giọt từ lỗ mũi Hướng Chân xuống
dưới, dần dần nhuộm đỏ vạt áo, cổ họng tức thì như bị bóp chặt, nghẹn ngào
không nói tiếp được nữa.
Nam Trúc kinh hô, “Ngươi cũng…”
Sư huynh đệ ba người lập tức quay mặt nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên
vẻ kinh hãi, cùng một ý nghĩ lóe lên trong đầu bọn hắn, đã bị trúng độc rồi!
Lý lẽ rất rõ ràng, ba bọn hắn mới có cơ thể tà môn, cơ thể Hướng Chân chắc
chắn không có vấn đề, có nghĩa là, tình trạng khác thường lúc này trên người
bọn hắn đích thật là bị trúng độc.
Mà rõ ràng tình trạng của Hướng Chân tệ hơn bọn hắn rất nhiều, bọn hắn còn có
thể tung tăng chạy nhảy khắp nơi, còn có thể lải nhải kêu gào, nhưng Hướng
Chân thì sau khi kho ra một ngụm máu tươi, gã ta loạng choạng lung lay, thân
hình xém chút ngã xuống, lảo đảo bước mấy bước, đưa tay chống vào thân cây
đại thụ ở bên cạnh, vết máu cũng đang chậm rãi lan ra khóe mắt.
Dữu Khánh đang định nhảy đến nâng gã, nhưng Nam Trúc đã nhanh chân giành
trước một bước, thân hình lóe lên nhảy tới, nâng đỡ cánh tay của Hướng Chân,
lắc lắc nói: “Thuốc giải độc, trên người ngươi còn có viên thuốc giải độc nào
không? Mọi người làm huynh đệ một hồi, không thể thấy chết mà không cứu
nha. Nhanh lấy ra chia sẻ đi.”
Phát hiện ra mình bị trúng độc, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là kiếm thuốc
giải độc, rồi đột nhiên nhớ tới việc người hành tẩu giang hồ thường đem theo
một số thuốc giải độc cần thiết, bởi vì cơ thể đặc thù, hiện tại bọn hắn đều làm
biếng mang theo, giờ cần lại không có, chỉ có thể cầu người khác.
Hướng Chân lắc đầu: “Ta đã uống thuốc giải độc rồi, vô dụng, không có bất kỳ
hiệu quả nào. Tại Kính Hoa uyển, ta đã ăn không ít thứ tốt của Ong chúa, sau
khi đi ra ngoài thể chất được cải thiện rất nhiều, chất độc tầm thường không ảnh
hưởng quá lớn đến ta, nhưng chất độc mà chúng ta trúng phải này không phải
tầm thường, cực kỳ bá đạo.”
Nam Trúc lập tức nôn nóng, nhấc tay sờ soạng khắp trên người gã ta, “Quan
tâm gì có hữu dụng hay không, dù sao đều tốt hơn là không có, như thế nào, cứ
ăn vào trước đã rồi tính tiếp.”
Hướng Chân không để ý tới sự thô lỗ của gã, đôi mắt sung huyết như ngừng lại
trên người Dữu Khánh, “Ta nhớ được các ngươi có đem mật ong ra khỏi Kính
Hoa uyển, Ong chúa từng nói cho ta biết, mật ong đó có tác dụng giải độc, hơn
hẳn các loại linh đan diệu dược tại Nhân gian, không biết có thể giải được loại
độc này hay không. Ta thấy các ngươi còn có thể cầm cự được. Hãy nhanh
chóng hết sức chạy về, nhìn xem có thể về được đến U Giác phụ hay không. Về
tới nơi thì dùng mật ong thử xem, nếu thực sự không được thì thử tới xin U
Nhai giúp đỡ. Ba vị, cơ thể ta không chịu được nữa rồi.”
Gã ta rất hiếm khi một lần nói nhiều lời như vậy, lúc này bộc lộ rất rõ ý ly biệt.
Dữu Khánh cũng tiến tới đưa tay đỡ lấy gã ta, nhìn thẳng vào mắt gã, trầm
giọng hỏi: “Tình trạng thân thể của ngươi như vậy mà vẫn nỗ lực chịu đựng
đuổi theo, chính là để nói cho chúng ta biết phương pháp giải độc sao?”
Nghe nói như vậy, Mục Ngạo Thiết xúc động, không khó hiểu được điều này,
một người bình thường, khi phát hiện thấy cơ thể có vấn đề nghiêm trọng,
khẳng định sẽ trước tiên dừng lại thực hiện các biện pháp cứu chữa cho bản
thân mình.
Nam Trúc lại lắc lắc tay Hướng Chân, khẩn trương truy hỏi, “Ý của ngươi là,
mật ong trong Bách Hoa tiên phủ có thể giải độc?”
Hai chân của Hướng Chân đã bắt đầu run rẩy, đã có dấu hiệu không đứng nổi
nữa, đôi mắt rướm máu quay sang nhìn gã, “Ong chúa hẳn là không cần phải
nói dối ta về chuyện này.”
Nam Trúc lập tức buông tay gã ta ra, nhanh chóng lôi chiếc túi đeo sau lưng tới
phía trước, thò tay vào lục tìm một hồi.
Phản ứng khẩn cấp này của gã khiến cho Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và
Hướng Chân đều nhìn sững sờ, đều thầm nghĩ, không phải tên mập này đúng
lúc mang theo mật ong đó trên người a?
Nam Trúc rất nhanh lôi ra một cái lọ nhỏ, mở nắp đậy ra, lập tức có một mùi
thơm thấm vào gan ruột tỏa ra, bên trong chứa một loại thuốc mỡ trong veo màu
gấm, gã ta vui vẻ đưa lên cho mọi người nhìn thấy, “Có đây có đây, không mất.”
Đều là người từng gặp mật ong của Bách Hoa tiên phủ, vừa nhìn liền biết là thật
hay giả.
Nhất là Dữu Khánh, đối với thứ này có thể nói hắn ấn tượng khắc sâu, một đêm
bị giày vò như lọt vào trong sương mù đó đến nay hắn vẫn còn không biết rõ,
xúc cảnh sinh tình a. Hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Nam béo, ngươi tùy thân
mang theo loại xuân dược mạnh mẽ này để làm gì vậy?”
Nam Trúc đưa tay chỉ chỉ vào những lỗ mũi chảy máu của mọi người, chớp
chớp đôi mắt sung huyết, đáp: “Lo trước khỏi họa, dự phòng trước nha, không
phải bây giờ đã dùng tới rồi ư.”