Những dấu vết sinh hoạt của con người lưu lại khắp nơi trên vùng đất hoang dã
này. Hầu hết các bộ lạc đều đã rút khỏi, chỉ còn lại lác đác một số ít đang chậm
rãi thu dọn.
Khu vực trại của Tích Lư sơn đã thu dọn xong hết, tất cả vật phẩm được sắp xếp
lại, chất lên thân mấy chục con phi cầm thể hình lớn chuyên chở hàng hóa. Khi
đám người đã lên phi kỵ chuẩn bị thúc giục bay đi, Bặc Tang Tang đi tới cạnh
một phi kỵ, hai tay chồng lên nhau đặt tại trước ngực, khom người đưa tiễn sư
phụ.
Dược Đồ biết rõ người đồ đệ này của mình muốn làm gì, lên tiếng căn dặn:
“Phải trở về núi nhanh hết sức có thể.”
Bặc Tang Tang đáp: “Sư phụ đi trước, đệ tử sẽ về ngay sau đó.”
Dược Đồ liếc mắt nhìn Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân ở cách không xa, nhìn
thấy đã có người bảo vệ nên không nói nhiều lời nữa, vung tay áo lên, đám phi
kỵ vẫy cánh, tạo ra một trận cuồng phong, bay vút lên trời, nhanh chóng đi xa.
Trên mặt đất còn lại bốn con phi kỵ và một tên tùy tùng của Bặc Tang Tang.
Ngân Sơn Hà chủ động đi tới bên cạnh Bặc Tang Tang, khó hiểu hỏi: “Tang
Tang cô nương, không phải cô nói rằng người trúng phải độc của cô không có hi
vọng sống sót sao? Vì sao còn phải ở lại xem kết quả, chẳng lẽ không có lòng
tin với độc của mình?”
Trách nhiệm chính của ông ta là bảo vệ Long Hành Vân, hành vi làm phức tạp
tình hình này khiến ông ta cảm thấy rất không ổn, cho nên không thể không chất
vấn cho rõ ràng, tránh để xảy ra chuyện gì không mong muốn.
Long Hành Vân đi tới, vung vung khuỷu tay ra ngoài, phe phẩy chiết phiến nói
giúp cô ta, “Ngân thúc, không thể nói như vậy, tên cẩu Thám Hoa đó rất gian
trá, nói không chừng trên người có mang theo thần dược giải độc gì đó, không
sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút cũng không sai.”
Bặc Tang Tang phủ định cách nói này, “Loại độc này, ngoại trừ sư phụ và ta ra,
trên thế gian này không còn ai khác có thể giải được. Một khi chất độc bộc phát,
sẽ chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt, chậm nhất cũng không chịu nổi đếm đến
ba mươi, không cho người trúng độc có cơ hội trì hoãn lấy sức, trừ khi nhục
thân của bọn hắn đã gần vơi thân thể thần tiên, chất độc của thế gian đã không
làm gì được bọn hắn, nếu không, những thuốc giải độc hiện có trên thế gian này
sẽ không có bất kỳ tác dụng gì. Ta dùng loại độc này chính là để đề phòng trên
người bọn hắn có diệu dược giải độc, không cho bọn hắn có cơ hội diệu thủ hồi
xuân.”
Lần này, đến lượt Long Hành Vân không hiểu, hỏi: “Nhị tỷ, đã nắm chặt như
vậy, vì sao còn không yên tâm?”
Bặc Tang Tang: “Phải xác nhận hắn có trúng độc hay không.”
Long Hành Vân kinh ngạc hỏi: “Nhị tỷ, không phải ngươi nói ngay lần đầu tiên
gặp mặt, tên cẩu Thám Hoa đó đã trúng độc của ngươi rồi sao?”
Bặc Tang Tang: “Cần phải có thuốc dẫn mới có thể kích hoạt nó. Sáng nay,
thuốc dẫn đã được rải vào trong các đống lửa còn sót lại của các bộ tộc rút đi ở
xung quanh Phượng tộc, chúng sẽ bốc lên theo khói. Theo lý thuyết, bất kể gió
thổi theo hướng nào, chắc hẳn hắn đều sẽ hít phải thuốc dẫn, nhưng vẫn không
thể chắc chắn một trăm phần trăm, còn cần phải xác nhận lại.”
Cô ta đã phái người bí mật theo dõi để xác nhận, đang chờ trở về báo tin.
Cô ta cũng đã tuyên bố trước, sẽ không để cho Dữu Khánh còn sống rời khỏi
Đại Hoang Nguyên, vì vậy cô ta muốn xác nhận lại cho chắc chắn.
Long Hành Vân nở nụ cười, “Nếu là như vậy, hắn chắc hẳn khó thoát khỏi tai
kiếp rồi.”
Bặc Tang Tang nhìn về phương xa, cất lời lẩm bẩm, “Tính toán thời gian, chất
độc hẳn đã bắt đầu phát tác.”
Cẩu Thám Hoa đã chết rồi sao? Long Hành Vân nghĩ đến điều này, toét miệng
cười vui vẻ, mấy năm nay chịu ủy khuất a, cuối cùng đã được báo đáp, ngoài
thốt ra khỏi miệng lại là lời cảm thán, “Đại ca trên trời có linh thiêng coi như có
thể nhắm mắt rồi.”
Bặc Tang Tang nghe lời này, ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời cao, hồi ức lại quá
khứ, trên mặt hơi có vẻ sầu não.
Giữa muôn trùng núi non, trên đỉnh một ngọn núi không cao cũng không thấp,
Thiện Tri Nhất đứng chắp tay sau lưng hóng gió, trên mặt và trong ánh mắt
thỉnh thoảng thoáng hiện lên vẻ hối hận.
Phi thân lướt lên đỉnh núi, Thời Giáp có thể nhận ra được, kiếm tâm của Trang
chủ thật sự đã rối loạn rồi, nhưng lão ta vẫn bẩm báo như bình thường:
“Trang chủ, đã có tin tức báo về, người của chúng ta đã bám theo, hiện nay vẫn
còn chưa biết đích đến của bọn hắn ở đâu, thoạt nhìn giống như là đi về phía
Phượng tộc, nhưng e rằng đó chỉ là thủ thuật che mắt, nếu thật sự muốn đến
Phượng tộc, vì sao lúc trước không đi cùng rút đi theo Phượng tộc? Và có một
thông tin khác truyền về, nói rằng phát hiện thấy có người đang công khai theo
dõi bọn hắn, nhìn cách ăn mặc thì đó là người của Tích Lư sơn, cho nên người
của chúng ta không thích hợp theo quá gần.”
Thiện Tri Nhất quay người lại, khó hiểu hỏi: “Tích Lư sơn theo dõi bọn hắn làm
gì?”
Thời Giáp có phần lo lắng đáp: “Lúc trước, nữ đồ đệ kia của Dược Đồ tại ngay
trước mặt chúng ta nhắc tới việc Đại ca kết bái của mình bị Thám Hoa lang sát
hại, nói rằng nếu Thám Hoa lang không cho cô ta một lời giải thích hợp lý, cô ta
sẽ báo thù, bây giờ Đại Hoang tự đã kết thúc, chẳng lẽ là thật sự muốn động thủ
giết Thám Hoa lang để báo thù a?”
“Tích Lư sơn cũng cuốn vào rồi sao? Thật sự là để báo thù, hay là dùng lí do
báo thù để lấy cớ nhúng tay…” Thiện Tri Nhất trầm tư nghi ngờ.
Thời Giáp: “Nhìn kiểu bám theo như vậy, có phần vô cùng lộ liễu, không giống
như là đang chơi đùa mánh khóe gì đó.”
Thiện Tri Nhất cau mày: “Nếu như thực sự là đến báo thù, trái lại thành việc
phiền phức. Phía bên Dược Đồ quen thuộc mấy thủ đoạn sát nhân trong vô hình,
nếu Tích Lư sơn thật sự xuất thủ, đúng là rất khó đề phòng. Lỡ như mấy tên đó
bị Tích Lư sơn làm thịt, vậy chúng ta sẽ phải bận rộn phí công một chuyến rồi.”
Ông ta quay đầu nhìn sang Kiếm thị ở một bên, nói: “Ngươi lập tức đuổi theo
đi, trừ phi không còn cách nào khác thì đừng có xuất thủ, tránh để bộc lộ, nếu
như…” Nói đến đây, ông ta chợt nhấc tay ra hiệu dừng, “Thôi đi, với tốc độ của
ngươi chưa chắc có thể đuổi theo kịp, để tự ta đi một chuyến đi. Các ngươi đi
theo sau.”
Tiếp đó, ông ta quay đầu lại nói với Thời Giáp: “Ngươi lập tức thông báo tình
hình cho bên kia biết, phải nói cho rõ ràng, nói rằng Tích Lư sơn cũng đã nhúng
tay vào, một khi Tích Lư sơn nhất quyết đuổi tận giết tuyệt tên đó, với thủ đoạn
ám sát của Tích Lư sơn, chúng ta chưa chắc đã bảo vệ được hắn, nhất là ở tại
Đại Hoang Nguyên, chúng ta không có nhiều lực lượng để chống đỡ, nhìn xem
bên kia có biện pháp ứng đối nào hay không.”
“Vâng.” Thời Giáp đáp lời.
Thiện Tri Nhất tiếp tục hỏi kỹ phương hướng cụ thể của nhân viên bên mình, rồi
ngay lập tức thân hình lóe lên lao vút lên bầu trời, nhanh chóng biến thành một
điểm đen rồi biến mất trong không trung.
Những người còn lại cũng nhanh chóng lướt xuống núi, rồi chẳng bao lâu lại
từng người cưỡi phi cầm bay lên trời cao…
Trên một vùng núi non trập trùng, ba sư huynh đệ Dữu Khánh khẩn cấp hạ
xuống đất, nét mặt tươi cười vẫy tay chào tạm biệt ba vị Thiên Lý lang lao vút
lên không bay đi giống như không có chuyện gì xảy ra.
Không làm ra vẻ như không có chuyện gì là không được, một khi để cho ba vị
Thiên Lý lang đó phát hiện thấy thân thể bọn hắn xảy ra vấn đề, quỷ mới biết rõ
sẽ xuất hiện chuyện gì, tất cả đều là kẻ lăn lộn giang hồ, tại nơi hoang sơn dã
lĩnh này, bọn hắn không dám trông chờ vào đạo đức nghề nghiệp của Thiên Lý
lang, không dám dễ dàng giao tính mạng mình vào trong tay người ta.
Bọn hắn lấy lí do tạm thời có việc gấp cần phải hạ cánh khẩn cấp, cũng rất hiếm
thấy mà không tính toán chi ly đòi lại một phần lộ phí đã tạm ứng, thực sự rất
phóng khoáng.