Bán Tiên

Chương 1053: Chạy hết rồi




Suy nghĩ chuyện khác chính là lần này được thả ra.

Khi bị bắt, hắn đã có dự cảm mình sẽ không dễ dàng bị chết, điều này bắt nguồn

từ niềm tin rằng có người sẽ không để cho mình đi tìm chết, cho nên hắn vẫn

luôn chờ đợi, muốn nhìn xem đến cùng là ai sẽ vớt mình ra.

Kết quả nằm ngoài dự liệu của hắn, tất cả đều được thả ra, Thiên tộc tha cho

toàn bộ đám người bị bắt, ngay cả những kẻ trực tiếp tham gia phục kích giết

người bị bắt ngay tại chỗ, chứng cứ vô cùng xác thực, cũng được thả ra cùng

một lúc, hắn không thể nhìn thấy đáp án mà mình muốn thấy.

Điều này làm cho hắn rất nghi hoặc, thật sự là bởi vì Thiên tộc chỉ muốn trừng

phạt nhỏ mà tha cho hắn sao?

Hắn nghi ngờ rằng là bởi vì “Có người không muốn để cho hắn chết”, ý nghĩ đó

đã định sẵn trong đầu hắn, và cả việc Thiện Tri Nhất nhẫn nhịn chịu đựng cái tát

tai kia, hắn vẫn còn nhớ như in, hành động đó của Thiên tộc thực sự là không

cho một chút mặt mũi nào, đối với một nhân vật như Thiện Tri Nhất, cái tát đó

còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị vạch đất giam giữ.

Diễn biến của toàn bộ sự việc thực sự làm cho hắn có cảm giác giơ cao đánh

khẽ.

Tuy nhiên, góc độ của hắn không phải bao quát từ trên xuống, mà là từ dưới

ngước nhìn lên, không nhìn thấy được nguyên nhân Thiên tộc đưa ra quyết định

này, phải tìm ai để tìm hiểu đây chứ?

Rất nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu, cho đến khi sắc trời hửng sáng thì đột

nhiên có một giọng nữ từ ngoài lều truyền vào, “Thám Hoa lang, đi ra đây.”

Mấy người đang ngồi khoanh chân đả tọa trong lều đồng loạt mở mắt ra, Dữu

Khánh nhận ra được đó là giọng nói của Trì Bích Dao, hắn có phần nghi hoặc,

đứng dậy đi tới cửa vén mành che nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là Trì Bích Dao.

Một đống lửa đêm rọi sáng ra nét phong tình của nàng ta, người gác đêm ở bên

đống lửa cũng quay đầu nhìn chằm chằm về phía bên này.

Trời vẫn còn chưa sáng, nữ nhân này muốn làm gì chứ, không đến mức trực tiếp

động thủ ngay tại trong khu trại của Phượng tộc a?

Trì Bích Dao hướng về phía hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho hắn lăn tới

đây.

Dữu Khánh nghi hoặc đi ra ngoài, Trì Bích Dao dẫn hắn đến một bên, quan sát

kỹ hắn từ trên xuống dưới một lượt, giống như nhìn một thứ quái dị.

Bị nàng ta nhìn chằm chằm, Dữu Khánh cảm thấy không được tự nhiên, hắn

nhìn nhìn sắc trời, hỏi: “Trì bảo chủ, trời vẫn còn tờ mờ sáng như vậy, có gì

phân phó sao?”

Trì Bích Dao hỏi ngược lại: “Trên Thiên Tộc sơn, ngươi đã hẹn ước chiến với

hai tỷ muội đến thăm ta hả?”

Trong mắt nàng ta lộ ra nét đùa cợt, nàng ta vừa mới biết được, vị Thám Hoa

lang này thì ra là một tên mù, vậy mà không nhận ra được tỷ muội Chung

Nhược Thần, thảo nào tại Triêu Dương đại hội lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy.

Vừa rồi Văn Nhược Vị tìm đến nàng ta, đại biểu cho tỷ tỷ của mình, vốn là định

trực tiếp tìm tới Dữu Khánh, mục đích tự nhiên là bởi vì mấy người Dữu Khánh

đã được thả ra, tới hỏi xem phải chăng đã có thể bắt đầu tỷ thí, dù sao Đại

Hoang tự đã kết thúc, hôm nay ai nên đi đều sẽ rời đi, nên cố ý đến hỏi khi còn

mờ sáng.

Nhưng Chung Nhược Thần lại không muốn để cho người ngoài nhìn thấy phía

bên mình cứ luôn chủ động tìm đến Dữu Khánh, nên nhờ muội muội đi đường

vòng, tìm Trì Bích Dao nhờ hỏi thay.

Dữu Khánh thoáng sửng sốt, thì ra là việc này, ừ nói: “Đúng vậy, nhưng cũng

không nói được là ước chiến, chỉ là một trận tỷ thí.”

Trì Bích Dao tặc lưỡi ra tiếng, không biết chậc chậc vì cái gì, “Người ta nhờ ta

hỏi giùm, hỏi có thể thi đấu hôm nay không.”

Dữu Khánh khóe mắt giật giật, “Gấp làm gì, ta đã nói chờ xong việc nơi đây rồi

sẽ so.”

Vẫn là câu nói kia, chuyện trước mắt làm trọng, không nên để người đánh ra

biến cố gì đó.

Trì Bích Dao vốn định hỏi, chuyện của ngươi tại đây đến khi nào mới tính là kết

thúc, nhưng lời nói đến bên mép lại phải nuốt vào, sửa lời: “Được, vậy ta sẽ

chuyển lời như vậy.”

Dứt lời xoay người liền đi, dáng điệu là một bức phong cảnh.

Dữu Khánh chợt nhớ tới điều gì đó, cất tiếng gọi lại, “Trì bảo chủ.”

Trì Bích Dao quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện thấy tên này quả thực tâm lớn,

thực sự không nhìn thấy sự kính nể của một người bình thường khi đối diện với

cảnh giới Cao Huyền.

Dữu Khánh tiến tới hai bước, thử hỏi: “Lúc trước khi bị bắt, ta tưởng rằng mình

sẽ khó tránh tai kiếp, mọi người đều cho rằng Thiên tộc có thể sẽ muốn giết gà

dọa khỉ, nhưng vì sao bây giờ lại thả chúng ta ra?”

Hắn đang không tìm được người thích hợp để tìm hiểu thông tin liên quan, lúc

này có một người ở tầng cấp cao hơn mình nhiều như thế nói chuyện với mình,

vừa lúc thuận tiện hỏi thăm xem sao.

Nói đến việc này, Trì Bích Dao liền thấy bực bội, mục đích của mình không đạt

được, còn tự lấy đá ghè chân mình, không vui nói: “Ngươi không phải thật sự

cho rằng mình gặp may chứ? Lần này ngươi có thể thoát thân, phải thành thật

cảm tạ ân cứu mạng của ta, không đúng, là một đám các ngươi đều phải cảm tạ

ta.”

Trong mắt Dữu Khánh lóe lên nét dị dạng, liền truy hỏi, “Là Trì bảo chủ cứu

chúng ta ra sao?”

Trì Bích Dao: “Ta không có mặt mũi lớn như vậy. Chuyện này còn không phải

rất đơn giản sao, Địa Mẫu tại trên núi, là nàng đứng ra bảo vệ ta. Vị Đại tộc

trưởng đó tha cho ta, tự nhiên liền không tiện làm khó các ngươi nữa. Ta động

thủ đánh nhau tại trên Thiên Tộc sơn còn có thể không bị gì, các ngươi trốn đi

xa lén lút tranh đấu lại bị xử lý, chẳng phải trông có vẻ như người ta chỉ biết bắt

nạt kẻ yếu sao? Cho nên ngươi đã thấy đó, kết quả xử lý đều bình đẳng.”

Dữu Khánh bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là có chuyện như vậy, nhưng hắn càng

thêm nghi hoặc, “Nói cách khác, Trì bảo chủ là vì để cứu chúng ta ra nên mới

cố ý gây chuyện để mình cũng bị hãm vào?”

Trì Bích Dao nhấc nhấc tay, có xung động muốn thưởng cho hắn mấy cú đấm,

cuối cùng thu tay lại trừng mắt lườm hắn, “Ta có bệnh hả? Tự đưa mình đi dầm

sương hứng gió phơi nắng mười ngày. Ngươi nhìn ta mà xem, phơi nắng đen cả

da luôn rồi.” Nàng ta giơ mu bàn tay ra để cho đối phương nhìn kỹ, miệng hùng

hổ chửi, “Còn không phải vì tên súc sinh Thiên Vũ kia sao, lại nhất quyết muốn

tìm phiền phức, cứ thế mà kéo ta xuống nước, thật xui xẻo!” Nàng ta vung tay

lên, lười nói tiếp nữa, quay đầu bỏ đi.

Thiên Vũ? Dữu Khánh ngẩn người, trong đầu lóe lên hình ảnh Thiên Vũ cùng

bị giam trên núi, lúc trước hắn chỉ biết rằng Thiên Vũ đánh nhau với Trì Bích

Dao rồi bị bắt, hắn không có suy nghĩ đến điều gì khác, lúc này đột nhiên thấy

mình đang đứng ở một cấp độ khác, có một góc nhìn khác, lập tức chạy đến

ngăn cản Trì Bích Dao lại, truy hỏi: “Ý ngài là nói, chính Thiên Vũ chủ động

chạy đến đánh nhau với ngài?”

Nhìn thấy tên này không phân lớn nhỏ cưỡng ép chặn trước mặt mình, Trì Bích

Dao cau mày, “Liên quan gì đến ngươi, tránh ra.”

Nhưng Dữu Khánh không chỉ không nhường đường, còn liên tục chắp tay khẩn

cầu, “Trì bảo chủ, về sau ta cũng phải có lời giải thích với những người bên

mình, xin ngài giải thích nghi hoặc, vì sao vị Tam động chủ đó lại chủ động tới

đánh nhau với ngài?”

Trì Bích Dao vốn không muốn tiếp tục lải nhải nhiều lời với hắn, nhưng khi nói

đến chuyện này nàng ta thực sự nổi giận, nhận thấy tên này vậy mà còn có mặt

mũi hỏi đến, “Vì sao? Còn không phải vì chuyện tốt mà ngươi làm ra sao, nếu

không phải ngươi trêu chọc Long Hành Vân, nếu không phải Long Hành Vân

tìm ngươi gây rối, Trữ Bình Côn có thể tìm đến liên thủ với Long Hành Vân

sao? Thiên Vũ có thể hiểu lầm thành cố ý kéo Long Hành Vân xuống nước sao?

Hắn giáo huấn Trữ Bình Côn ngay trước mặt ta, giựt đứt một cánh tay của Trữ

Bình Côn, ta há có thể ngồi xem!”

Phất tay đánh ra một luồng kình khí cưỡng ép đẩy Dữu Khánh sang một bên, rời

đi trong tâm trạng không vui.

Dữu Khánh nhìn theo bóng lưng nàng ta rời đi, sững người ngẫm nghĩ lại những

lời tức giận của nàng ta, đã hiểu được đại khái những tình hình diễn ra trong lời

nói của đối phương.

Cũng bởi vậy mà hắn sững người tại chỗ một hồi lâu.

Hai vị sư huynh đi tới quan tâm, Nam Trúc hỏi: “Thế nào?”

Dữu Khánh lẩm bẩm như thể đang tự hỏi, “Thiên Vũ và Long Hành Vân có

quan hệ rất tốt sao?”

Nam Trúc nhún vai, “Còn cần phải nói sao? Lúc mới tiến vào Tiểu Vân gian

ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, một tên miệng mồm bô bô không biết giữ miệng,

thực sự được quản như cháu chắt. Không chỉ có Thiên Vũ đi, nghe nói các động

chủ khác của Thiên Lưu sơn đều đối xử rất tốt với hai mẫu tử Xích Lan các.

Cha của Long Hành Vân dù sao cũng từng là Đại ca của bọn họ.”

Dữu Khánh thở nhẹ một hơi, “Hợp tình hợp lý nha.”

Nam Trúc nghi hoặc, “Có ý gì vậy? Đột nhiên nói tới chuyện này làm gì?”

Dữu Khánh xoay người lại quay nhìn chằm chằm về phía căn lều của Thiện Tri

Nhất và Tô Bán Hứa, ánh mắt đảo qua đảo lại một hồi giữa hai chiếc lều, rồi

nhìn nhìn mọi người dần dần thức dậy ở xung quanh, xoay người đi về phía lều

của mình, “Trở về rồi nói tiếp.”

Đến khi trời sáng tỏ, các bộ lạc lũ lượt rút khỏi vùng thảo nguyên hoang dã này,

những đống lửa đã bị dập tắt rải rác bốc khói lên khắp nơi.

Phượng tộc cũng không ngoại lệ, nhóm người khách nhân Dữu Khánh lần lượt

được mời ra khỏi lều, Phượng tộc cần phải thu dọn lều trại, mấy thứ này tại

trong mắt tu sĩ bên ngoài không đáng bao nhiêu tiền, có thể ném đi và mua lại

bất cứ lúc nào, nhưng ở đây Phượng tộc lại bỏ công bỏ sức đi thu dọn lại mang

về, lưu giữ lại.

Không chỉ có Phượng tộc, rất nhiều bộ tộc tại Đại Hoang Nguyên đều như vậy,

không có nhu cầu vật chất quá cao, bất kể là sinh hoạt hay là tu hành, đều duy

trì nhất quán mối quan hệ tương đối nguyên thủy giữa người và thiên địa.

Đại Hoang tự đã kết thúc, khách nhân cần được chiêu đãi cũng đã chiêu đãi,

Phượng tộc không có nhiều khuôn sáo như vậy, sau khi thu dọn xong, bỏ mặc

khách nhân lại đây, trực tiếp rời đi, biến thành những điểm đen trên không

trung, dần dần đi xa.

Trên mặt đất, một đám người dùng đủ các loại ánh mắt nhìn nhau, Trữ Bình

Côn sắc mặt trắng bệch, thiếu một cánh tay nhìn chằm chằm Dữu Khánh với

ánh mắt oán độc.

Cuối cùng Trì Bích Dao là người phá vỡ sự im lặng, nói người đưa tới chỗ

Thiên Lý lang đang chờ nhận việc ở phụ cận, dẫn theo nhóm người Trữ Bình

Côn bay khỏi nơi này.

Trì Bích Dao vừa rời đi, Thiện Tri Nhất cũng không có ở lại lâu, kêu gọi người

của Quy Kiếm sơn trang cùng nhau rời đi.

Tô Bán Hứa cất tiếng bắt chuyện với Dữu Khánh, nói muốn đưa thủ hạ bị tra

tấn đi dưỡng thương, bây giờ chia tay tại đây, trong tương lai hữu duyên gặp lại.

Bên này rời đi, bên kia rời đi, một đống người ở xung quanh cứ như vậy rời đi

sạch sẽ, Dữu Khánh có phần sững sờ, tình hình này có phần không giống như

mình tưởng tượng, không thấy yêu khí nổi lên khắp nơi như mình nghĩ, không

phải là muốn giúp mình giết chết Trữ Bình Côn sao? Tại sao đều chạy hết rồi.

Đương nhiên, hắn cũng có thể hiểu được, có Trì Bích Dao bảo vệ, đám người

Tô Bán Hứa cũng không có cách nào hạ thủ, thất hứa bỏ chạy đỡ phải bối rối

cũng là chuyện bình thường.

Nam Trúc cũng không hiểu, hỏi: “Trữ Bình Côn làm thành như vậy, rồi cứ như

vậy bỏ chạy sao? Không cạnh tranh buôn bán đặc sản nữa sao?”

Dữu Khánh quay sang nhìn Hướng Chân, “Hướng huynh, ngươi vẫn không đi

ư?”

Hướng Chân liếc hắn một cái, đối với vấn đề đã được trả lời mấy lần này, gã ta

không muốn nói thêm gì nữa.

Nam Trúc: “Làm gì bây giờ, chúng ta sẽ đi đâu?”

Dữu Khánh: “Phượng tộc, nơi đó an toàn.”

Sáng sớm hôm nay hắn đã biết rõ, chuyện kéo đến tình trạng này, người ta sẽ

không để cho hắn tự do tự tại chạy thoát về U Giác Phụ, chạy lung tung chỉ là tự

tìm kích thích, cần phải khẩn trương tìm chỗ dựa, cởi chuông còn cần tới người

buộc chuông, nếu không đến Phượng tộc, khi có việc cần liên hệ, Tiểu Thanh sẽ

không thể tìm được hắn.

Nói đến vấn đề an toàn, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng lập tức cảm nhận

được nguy hiểm đang tới gần, bọn họ ý thức được rõ ràng tình cảnh của mình,

lúc trước có một đám cao thủ xoay quanh bên người nên không cảm thấy, bây

giờ rõ ràng đã khác trước.

Vì vậy Mục Ngạo Thiết lập tức đi đến gần đây tìm ba vị Thiên Lý lang, nhưng

không tìm cho Hướng Chân, Dữu Khánh và Nam Trúc không bất ngờ chút nào,

ba người lập tức lên Thiên Lý lang bỏ chạy.

May mà Hướng Chân phản ứng cũng nhanh, khẩn trương chạy tìm một Thiên

Lý lang, gấp rút đuổi theo phía xa xa.

Mấy người một đường bay đi, Nam Trúc thỉnh thoảng quay đầu lại, phát hiện

thấy mãi vẫn không thể cắt đuôi được Hướng Chân, vì vậy gã không khỏi quay

sang hét to với Dữu Khánh ở bên cạnh: “Ngươi không nên ngay mặt hắn nói ra

chúng ta sẽ đi đâu.”

“Không nói thì có thể thoát được hắn sao? Trừ khi giết chết hắn…” Dữu Khánh

đang nói chợt sửng sốt, giơ ngón tay chỉ tới mũi Nam Trúc, bởi vì phát hiện

thấy lỗ mũi Nam Trúc có máu chảy ra, vấn đề là Nam Trúc cũng chợt đưa tay

chỉ về phía hắn, chính hắn cũng cảm nhận được mũi mình có thứ gì đó chảy ra,

tựa như là nước mũi, hắn vội nhấc tay lau một cái, trên tay dính một mảng màu

đỏ tươi.

Không chỉ có hai người bọn hắn, Mục Ngạo Thiết cũng bị như thế.

Sau khi khẩn cấp thi pháp kiểm tra tình trạng thân thể mình, sắc mặt Dữu

Khánh trở nên vô cùng khó coi, rồi đột nhiên hô to: “Hạ xuống!”

Rất nhanh, ba con phi kỵ chở bọn họ lao vụt về phía mặt đất