Dược Đồ vẫn chuyên chú làm việc của mình, đồng thời chậm rãi nói:
“Ta đã từng nói, tên Tần Quyết đó không chân thực, không phải người cùng
đường với ngươi. Thực ra, tên Thám Hoa lang gì đó không oán không cừu với
ngươi, ngươi nhất quyết phải giết chết hắn mới được sao?”
Bặc Tang Tang: “Coi như là một nỗi tâm sự.”
Dược Đồ: “Nếu như hắn chạy thoát khỏi đây, phải chăng ngươi sẽ tiếp tục ra
khỏi Đại Hoang Nguyên, đuổi theo giết hắn?”
Bặc Tang Tang trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu, đáp: “Phải.”
Dược Đồ: “Ta đã biết là như thế. Nha đầu, lần này ta không ngăn cản ngươi,
nhưng chỉ cho phép lần này mà thôi, nếu như thất thủ, lập tức xóa bỏ.”
Bặc Tang Tang: “Đại Hoang tự đã kết thúc, khiến hắn chết tại bên ngoài phạm
vi Thiên tộc, sẽ không để lại chứng cứ.”
Dược Đồ khẽ lắc đầu, “Chứng cứ được chuẩn bị là để cho người cần nó. Có một
số người có thể kết tội người khác mà không cần chứng cứ. Ta không hiểu rõ
những chuyện phức tạp ở bên ngoài, cũng không muốn hiểu rõ, sư phụ ta chỉ
biết một điều rằng, người có thể để cho Đại tộc trưởng buông tha, ngươi là
không có tư cách động đến, hãy có chừng có mực đi.”
Bặc Tang Tang: “Sư phụ, ngài đã từng nói, Tích Lư sơn chúng ta có cừu tất báo,
cho nên chúng ta mới có thể răn đe tứ phương.”
Dược Đồ: “Đó là nửa câu đầu, dùng để hù dọa người ta, nửa câu sau, ta không
truyền bá ra ngoài.”
Bặc Tang Tang toát ra vẻ kinh ngạc, “Còn có nửa câu sau?”
Dược Đồ vẫn bình tĩnh, nói: “Báo không được thì không báo.”
Bặc Tang Tang trầm mặc một hồi lâu, không nói nên lời.
Làn gió tự do, cần phải dùng hai chân để cảm nhận.
Đối với người phải đứng một chỗ trong mười ngày, đây là lần đầu tiên bọn họ
nhận thấy đi bộ là một chuyện rất thích thú, bọn họ giải phóng đôi chân tự do
bước đi trên thảo nguyên hoang dã.
Âm thanh ầm ầm như một ngọn núi đổ ập đến, đó là một con cự thú hung mãnh
với hàm răng sắc nhọn và chiếc dây cương tròng quanh miệng, lao nhanh bằng
hai cái chân sau cường tráng, một nhóm người ngồi trên lưng nó, có người lôi
kéo dây cương điều khiển phương hướng, có người giơ cao cây đuốc, có người
cất tiếng hát vang, còn có người cất tiếng cười ha hả chế nhạo đám người Dữu
Khánh phải né tránh phía dưới.
Một con, hai con, rồi ba bốn con lần lượt ầm ầm lao qua, cuốn theo một mùi
tanh biến mất trong màn đêm như một cơn gió.
Chỉ chốc lát sau lại thấy mấy con chim to bay qua trên bầu trời lờ mờ.
Khi đám người Dữu Khánh về đến khu trại của Phượng tộc thì phát hiện nơi đây
tạm thời vẫn chưa có dấu hiệu muốn rút đi, không biết có phải là đang chờ đợi
nhóm khách bọn hắn trở về hay không.
Dữu Khánh nhìn thoáng qua liền thấy được Diệp Điểm Điểm ưỡn cái bụng to ở
bên trong trại, và cả Phượng Tàng Sơn trên người có băng vải quấn vết thương,
hắn lập tức dẫn theo Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đi đến chào hỏi. Hai bên hỏi
thăm tình hình của nhau.
Được biết Phượng Tàng Sơn đại diện Phượng tộc chấp nhận lời thách đấu của
Quỷ tộc, và đã đánh bại người đại diện cho Quỷ tộc, xem như đã thiết lập đại
công cho Phượng tộc, đám người Dữu Khánh tất nhiên là liên tục chúc mừng.
Thái độ của Phượng Tàng Sơn hơi lộ vẻ xa cách, nụ cười tương đối mất tự
nhiên, không còn cách nào, gã cũng đã nhận được lời cảnh cáo từ tộc trưởng.
Toàn bộ sự kiện Đại Hoang tự, Phượng tộc coi như vượt qua thuận lợi, ngoại trừ
Quỷ tộc ra, không có gặp phải bộ tộc tiếp giáp lãnh thổ nào khác khiêu chiến,
chỉ phải đánh một trận, biến cố lớn nhất ngược lại là một đám khách nhân
không thể bớt lo, kẻ thì bị tàn phế, người thì bị bắt đi.
Bọn hắn mới chào hỏi phu thê hai người xong, vừa xoay người lại, Dữu Khánh
liền nhìn thấy được một người không nên xuất hiện tại đây, Trì Bích Dao đi ra
từ trong một căn lều, nữ nhân này cũng ở tại đây? Hắn thoáng sửng sốt.
Trì Bích Dao cũng nhìn thấy hắn, bộ dạng như chẳng muốn nhìn hắn, xoay
người đi về phía căn lều của Phượng Kim Kỳ.
Sau đó mấy người Dữu Khánh quay trở về căn lều của mình, phát hiện thấy vẫn
để trống dành cho bọn hắn, Nam Trúc thở phào một hơi, trực tiếp thả người nằm
ra mặt đất, giang tay giang chân thở phù phù, “Thật là thoải mái.”
Nhưng thoải mái không được bao lâu liền có nhân viên Phượng tộc tới truyền
lời, nói đêm nay tộc trưởng muốn thiết yến chiêu đãi mọi người, mời mọi người
mang theo ghế xếp trong lều của mình đi dự tiệc.
Khách theo chủ là được. Màn đêm buông xuống, chẳng bao lâu bên cạnh đống
lửa tụ tập một đám người, ngoại trừ khách nhân đặc thù, ví dụ như Trữ Bình
Côn, những người khác đều lộ diện.
Nói là thiết yến, thực ra cũng không có đồ ăn thức uống gì ngon, đơn giản chỉ ít
thịt nướng phối với rượu thường, hai bên khách và chủ khách sáo với nhau một
hồi không đến nơi đến chốn, sau đó vui chơi giải trí, không có bầu không khí gì
đáng kể, không biết là vì chủ nhân không thích những vị khách này mà không
có ai khuấy động bầu không khí, hay là khách nhân đều ôm trong lòng quỷ tâm
tư.
Chờ đến khi mọi người ăn uống gần như đầy đủ rồi, Phượng Kim Kỳ nói người
rót rượu cho đầy chén, đích thân nâng chén nói với mọi người: “Sáng mai,
Phượng tộc ta sẽ về núi, chư vị quý khách tha thứ cho không đưa tiễn xa được,
kính ly rượu đầy chia tay với các vị tại đây.”
Lời này không có vấn đề gì, những vị khách tại đây căn bản đều là lấy danh
ngạch của Phượng tộc đến đây chứng kiến Đại Hoang tự mở mang tầm mắt, bây
giờ Đại Hoang tự đã kết thúc, tự nhiên là đến lúc chia tay, không có lí do gì
vòng về lại sào huyệt của Phượng tộc rồi mới chia tay nha.
Thì ra là bữa tiệc chia tay.
“Tốt.” Dữu Khánh là người đầu tiên nâng chén đứng lên hưởng ứng, là người
sảng khoái nhất.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, tự nhiên liền đứng dậy hùa theo.
Những vị khách khác sau một lượt đảo mắt nhìn quanh, ngoại trừ Trì Bích Dao
và Thiện Tri Nhất ra, tất cả đều im lặng đứng lên, cùng hưởng ứng lời Phượng
Kim Kỳ nói, nâng chén uống cạn.
Sau khi tiệc chiêu đãi kết thúc, mỗi người quay về lều của mình.
Xách theo ghế xếp trở về trong lều của mình, Dữu Khánh đặt ghế ngồi xuống,
nhìn Hướng Chân, hỏi: “Hướng huynh, ngày mai đã chia tay rồi, không biết
Hướng huynh sẽ đi đâu?”
Hướng Chân bỏ ghế xếp trong tay xuống, thuận miệng đáp một câu, “Không
chia tay, ngươi đi đâu, ta đi theo đó.”
Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, Dữu Khánh cuối cùng không nhịn
được nữa, đứng dậy đi đến trước mặt Hướng Chân, “Ta nói nha Hướng huynh,
ngươi làm vậy thực sự quá rõ ràng, không chút vòng vo che giấu nào, ngươi coi
chúng ta là kẻ ngốc sao? Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi thật sự
không thích hợp làm kẻ nằm vùng, chúng ta liền nói thẳng ra đi, ngươi đi theo
chúng ta khẳng định là có mục đích, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
Hướng Chân gợn sóng không sợ hãi đạo:
“Ta không có mục đích, cũng không muốn như thế nào.”
“Được, coi như ngươi không có mục đích, nhưng chúng ta không chào đón
ngươi, có một người ngoài tại bên cạnh thực sự rất không thoải mái. Ngày mai
chúng ta tách ra đi, mỗi người đi một ngã, không ai quấy rầy ai.”
“Không được, còn chưa tới lúc tách ra, ngươi đi đâu, ta đi đó.”
“Hướng huynh, ngươi đây là muốn cưỡng ép làm gián điệp sao?”
Kết quả dường như đúng là như vậy, bất kể Dữu Khánh nói cái gì, thái độ của
Hướng Chân một mực rõ ràng, chính là muốn đi theo, ít nhất khu trại Phượng
tộc này không phải là nhà của ngươi.
Đêm dần khuya, đống lửa ngoài lều thỉnh thoảng truyền vào tiếng lửa nổ lốp
bốp, Dữu Khánh ở trong lều nghỉ ngơi nhưng nỗi lòng khó yên, hắn biết, trong
màn đêm yên tĩnh này đang cất giấu một dòng nước ngầm dữ dội, ngày mai, khi
đến thời gian chính thức chia tay sợ rằng đó chính là thời điểm yêu phong nổi
lên bốn phía.
Hắn đang chờ, chờ kẻ bắt cóc Trùng Nhi và Tiểu Hắc tới liên hệ với mình, bắt
cóc tất nhiên phải có mục đích, vì sao còn không hiện ra?