Bán Tiên

Chương 1051: Bữa cơm chia tay (1)




Màn đêm sắp bao phủ khắp mặt đất, trên thảo nguyên bát ngát lại dấy lên những

đống lửa trại.

Đại Hoang tự đã kết thúc, đã có bộ lạc bắt đầu tháo dỡ lều trại, không có ý định

tiếp tục qua đêm tại nơi này, có bộ tộc cạnh tranh thất bại cảm thấy ở lại cũng

không có ý nghĩa, không có mặt mũi để ở lại thêm nữa.

Khí tức tan cuộc lan tràn khắp thảo nguyên hoang dã.

Bên trong khu trại của Tích Lư sơn thoang thoảng mùi dược liệu, bầu không khí

rất yên bình, ai phải làm gì vẫn làm việc đó, không có ý định lập tức rời đi, bọn

họ dự định chờ đến trời sáng mới rời đi, bọn họ chỉ đến đây góp cho đủ số, lần

này không có ai khiêu chiến bọn họ, bọn họ cũng không có khiêu chiến người

khác.

Bặc Tang Tang đứng trong khu trại nhìn về phía Thiên Tộc sơn xa xa.

Long Hành Vân đi theo bên cạnh cô ta, tự nhiên biết rõ cô ta đang suy nghĩ điều

gì, vốn tưởng rằng lần này Thiên Tộc sơn xuất thủ là đủ để khiến cẩu Thám Hoa

phải chết, Long thiếu Các chủ gã cũng khá đắc ý, cảm thấy mình đã có đóng

góp một phần công lao trong chuyện này, tên cẩu Thám Hoa đó coi như đã sắp

bị mình hại chết.

Gã còn từng từ xa chắp tay bái Dữu Khánh đang ở trên Thiên Tộc sơn, dương

dương tự đắc nói rằng, giành chiến thắng trước không gọi là thắng, người cười

được cuối cùng mới gọi là thắng.

Nào ngờ gã vui mừng chưa được bao lâu, liền mơ hồ nghe được thông tin, cẩu

Thám Hoa chỉ bị cấm túc, chỉ là tạm thời bị giam giữ, nói rằng sau khi Đại

Hoang tự kết thúc sẽ thả hắn ra. Gã không khỏi tự hỏi, chuyện gì vậy chứ, vị

Đại tộc trưởng này thực quá nhân từ, như vậy mà cũng không giết?

Không biết thông tin này là thật hay giả, con đường tin tức của Tích Lư sơn quả

thực cũng không được tốt lắm, những gì xảy ra trên Thiên Tộc sơn không phải

ai cũng có thể hỏi thăm, một số người biết tình hình sẽ không dễ dàng tiết lộ

thông tin trên núi.

Với tình hình như vậy, Bặc Tang Tang, vốn đã đưa ra lời thề phải giữ tính mạng

Dữu Khánh lại Đại Hoang Nguyên, cô ta sẽ xuất thủ hay không xuất thủ chứ?

Im lặng chờ đợi một hồi lâu, thỉnh thoảng từ một bên quan sát khuôn mặt Bặc

Tang Tang, Long Hành Vân cất lời trấn an: “Ngân thúc làm việc, ngươi cứ yên

tâm đi. Ông ấy đích thân đi tìm hiểu thông tin, nhất định sẽ không có sai lầm.”

Vừa nói xong ánh mắt chợt lóe lên, “Tới rồi.”

Một bóng người từ phía xa xa lướt nhanh đến, cuối cùng lóe lên, rơi xuống tại

trước mặt hai người, chính là Ngân Sơn Hà.

Long Hành Vân vội vàng dò hỏi, “Ngân thúc, tình hình tên cẩu Thám Hoa đó

như thế nào?”

Ngân Sơn Hà hơi gật đầu, “Tin tức không sai, bây giờ quả thực đã thả ra, ta vừa

mới tận mắt nhìn thấy hắn đi xuống núi, đi về phía khu trại của Phượng tộc rồi.”

Ông ta vừa mới nói xong, Bặc Tang Tang lập tức quay đầu lại, bước nhanh vào

trong trại.

Long Hành Vân cũng xoay người đi theo, Ngân Sơn Hà nhấc tay vỗ lên bờ vai

gã, cưỡng ép kéo gã trở lại, lên tiếng nhắc nhở: “Đại Hoang tự đã kết thúc, đã

đến lúc chúng ta phải đi rồi.”

Long Hành Vân vẻ mặt không cam lòng, “Ngân thúc, cẩu Thám Hoa vẫn còn

chưa chết, ta làm sao có thể đi?”

Ngân Sơn Hà cau mày, lấy tẩu thuốc ra, châm thuốc đốt lên, rít một hơi, “Ta nói

lại một lần nữa, chuyện giữa ngươi và hắn đã qua rồi, việc này chính miệng

ngươi thừa nhận với người ta. Nếu ngươi bày tỏ rõ rằng ngươi nói chuyện

không giữ lời, khăng khăng không chịu bỏ qua, lần sau hắn sẽ bám chặt chuyện

này để đẩy ngươi vào chỗ chết.”

Long Hành Vân cười ha hả xem thường, “Ngân thúc, ngài đừng có tự hù dọa

chính mình, hắn cho rằng hắn là ai chứ, muốn giết ta ta là có thể giết hay sao?”

Ngân Sơn Hà phun một ngụm khói vào mặt gã, “Ngươi nghĩ rằng ta đang nâng

cao chí khí của hắn sao? Mọi việc đều xảy ra ngay tại trước mắt, ngươi không

thấy sao? Hắn công khai ngang nhiên nói rằng muốn giết chết tên Trữ Bình Côn

kia, sau đó liền thật sự hạ tử thủ đẩy hắn vào chỗ chết. Trữ Bình Côn có bối

cảnh như thế nào? Đó là Vạn Hoa bảo, phía sau Vạn Hoa bảo là Ty Nam phủ,

không kém hơn Xích Lan các chúng ta bao nhiêu, nhưng hắn vẫn không nương

tay chút nào, trực tiếp động thủ ngay tại phía dưới mí mắt của vị Đại tộc trưởng

kia. Ngươi còn tưởng rằng hắn không dám động tới ngươi sao?”

Khóe miệng Long Hành Vân khẽ giật giật, mạnh miệng nói: “Bản thân hắn là

không dám động tới Trữ Bình Côn, chẳng qua là mượn tay người khác, chó cậy

thế chủ mà thôi.”

Ngân Sơn Hà: “Chó cậy thế chủ sao? Nếu hắn chỉ dựa vào thế người khác như

vậy thì không sao, nhưng kẻ xuất thủ giúp hắn là người nào, ngay cả Quy Kiếm

sơn trang và tiền trang cũng đều cuốn vào. Hai nhóm người đó có thể dễ dàng bị

người khác lợi dụng sao? Bị bắt lên Thiên Tộc sơn, mọi người đều cho rằng Đại

tộc trưởng nhất định sẽ giết gà dọa khỉ, đều cho rằng hắn chết chắc rồi, nhưng

hắn vẫn sống khỏe vui vẻ xuống núi.

Lẽ ra, lúc trước vị Thám Hoa lang đó đã chết ở trong lao tù tại Ảo Vọng, nhưng

hắn có thể hết lần này đến lần khác vẫn tiếp tục sống sót, đó không còn là trùng

hợp nữa rồi, nếu không phải hắn thật sự có bản lĩnh, vậy thì phía sau đó ẩn giấu

lí lẽ gì đó. Ngươi không cần phải dùng chính bản thân mình đi thử sự sâu cạn

đó, nếu xảy ra chuyện, ta không có cách nào giải thích với Các chủ.”

Long Hành Vân ngẩn người ngẫm nghĩ về những lời nói này, trong mắt lóe lên

vẻ chột dạ, nhưng vẫn quay đầu lại nói: “Ngân thúc, ta không có ra tay, có thể

xảy ra chuyện gì chứ?”

Ngân Sơn Hà: “Lúc trước, ngươi cũng nói như vậy, nhưng không phải vẫn bị

Thiên tộc tìm tới sao?”

Long Hành Vân giang hai tay ra, “Chỉ là hỏi mấy câu mà thôi, vẫn rất tốt, quả

thực không có chuyện gì a!”

Vẫn còn cứng miệng? Ngân Sơn Hà nhíu mi, phì phèo khói thuốc, “Ngươi

muốn ép ta dùng sức mạnh sao?”

Long Hành Vân mặt mày đau khổ, gã biết vị này thật sự có thể làm được việc

này, lập tức đổi cách nói, “Ngân thúc, ta không làm gì cả, ta chỉ muốn theo dõi

sát sao nhị tỷ a. Ngài biết đó, mẹ ta cũng rất tán thành nàng làm con dâu, nếu

như nàng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Chúng ta lưu lại, không nói làm

cái gì, ít nhất có thể để mắt tới nàng, thời khắc mấu chốt, ít nhất chúng ta có thể

nhắc nhở cho nàng.”

Ngân Sơn Hà bị lời gã nói làm cho không nói nên lời.

Bên trong khu trại, một vài người bước ra khỏi căn lểu của Bặc Tang Tang,

bước nhanh rời khỏi khu trại, cấp tốc biến mất trong bóng tối.

Trong số đó, có một người đi vòng quanh một vòng ở bên ngoài, rồi lặng lẽ trở

lại chiếc lều chính trong khu trại theo một phương hướng khác.

Bên trong bày đầy các loại bình bình lọ lọ và các loại thảo dược, Dược Đồ đang

tại trước lò thuốc đun nấu một nồi bột nhão, thỉnh thoảng bổ sung vào đó một ít

dược liệu gì đó.

Người lén lút tiến vào đây lấy từ trong người ra một gói giấy nhỏ, dâng lên,

“Tang Tang cô nương đưa cho sáu người chúng ta mỗi người một gói thuốc dẫn,

mục tiêu là người Thám Hoa lang được Thiên tộc thả ra kia.”

Dược Đồ không dừng công việc trên tay, chỉ nghiêng đầu đưa mũi đến gần ngửi

ngửi mùi ủa gói giấy rồi quay đầu lại “Ừ” một tiếng.

Thấy lão ta không ngăn cản mình, người đến nhanh chóng xin cáo lui, rời đi,

tiếp tục đi chấp hành nhiệm vụ.

Đang nấu thuốc, Dược Đồ thuận miệng gọi to, “Gọi Tang Tang tới đây.”

Một người đang ngồi cắt thuốc trong góc lập tức đứng dậy đi ra ngoài, chỉ chốc

lát sau liền thấy Bặc Tang Tang đi vào.

“Sư phụ.” Bặc Tang Tang cất tiếng chào rồi đứng chờ dặn dò.