Còn biết trước cả mình? Phượng Kim Kỳ khó thể tin nổi nhìn chằm chằm vào y,
không thể không bắt đầu suy nghĩ xem vị này đột nhiên chuyển hướng đề tài
đến chiếc đầu quan bị mất trộm là có ý gì.
Bất chợt, Dã Tiên nhảy về lại chủ đề cũ, “Sau Đại Hoang tự, nếu có khách nhân
tiếp tục lưu lại Phượng tộc, ngươi dự định làm gì?”
Phượng Kim Kỳ: “Phượng tộc ta không muốn rước lấy rắc rối gì.”
Những lời này là lời nói rất thật của ông ta và cũng cố ý nhấn mạnh cho Dã Tiên
nghe, bất kể các ngươi có ý gì, thái độ của Phượng tộc ta đều là như vậy.
Sau đó ông ta mới nói ra biện pháp cụ thể, “Từ chối khách, phong sơn, không
gây rắc rối.”
Dã Tiên: “Trên đời này có quá nhiều người không từ thủ đoạn chỉ vì đạt được
mục đích, cự khách phong sơn chỉ sẽ mang đến rắc rối lớn hơn nữa cho Phượng
tộc, nếu như thật sự muốn tốt cho Phượng tộc, vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên
đi.”
Phượng Kim Kỳ không hiểu, hỏi: “Thuận theo tự nhiên?”
Dã Tiên: “Ta sẽ đứng ở phía sau Phượng tộc các ngươi.”
Lời này đã nói rõ ra rằng ngươi không cần lo lắng, tuy nhiên trong lòng Phượng
Kim Kỳ càng thấy kinh nghi bất định, cảm thấy đây không phải là phong cách
bảo vệ Đại Hoang Nguyên vốn có của Đại tộc trưởng, trước đây là tận lực
không xen lẫn vào chuyện bên ngoài, cũng sẽ không cho phép người bên ngoài
gây rắc rối tại Đại Hoang Nguyên, nhưng lần này lại muốn thuận theo tự nhiên?
Ông ta cảm thấy Đại tộc trưởng nhất định biết rõ điều gì đó, không thể không
hỏi: “Đại tộc trưởng, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”
Đang tựa vào thành bồn nghỉ ngơi, cuối cùng Dã Tiên quay đầu lại nhìn về phía
ông ta, “Ta cũng muốn biết bọn họ có thể làm ra được chuyện gì.”
Phượng Kim Kỳ trầm mặc, và cũng nhận ra rằng, mình không có lựa chọn nào
khác trong chuyện này, với một sự việc mà ngay cả vị Đại tộc trưởng này cũng
bị kinh động, Phượng tộc nên một mình đối mặt hay là cùng với vị Đại tộc
trưởng này đi đối mặt, không khó để lựa chọn.
Bì bõm, tiếng nước bắn tung tóe vang lên, ông ta ngước mắt nhìn tới, phát hiện
thấy thân ảnh Đại tộc trưởng đã biến mất, mái tóc dài buông rũ nơi thành bồn
cũng đang được kéo dần vào trong nước, mái tóc rất dài.
Ông ta hơi khom người, tự giác xoay người rời đi…
Trời đã hừng đông, khói bếp bốc lên khắp nơi, động tĩnh của muông thú cũng
liên tục không ngừng, tất cả giống như đều cùng thức dậy với ánh sáng của đất
trời.
Đại Hoang tự chính thức bắt đầu.
Khi bắt đầu thi đấu, du khách tứ phương đều phát hiện ra phía Đại Hoang
Nguyên không có lừa dối, sự kiện Đại Hoang tự được tổ chức rầm rầm rộ rộ quả
thực là không có gì đáng xem, quả thực chỉ là một phương thức để Đại Hoang
Nguyên xử lý tranh chấp nội bộ. Nhưng khi tin tức mới truyền ra thì mọi người
đều không tin, đều muốn chúi đầu chui vào đây, nhất định phải chạy tới đây tận
mắt chứng kiến lần Đại Hoang tự đầu tiên này.
Quy trình đại khái chính là tộc A có tranh chấp lãnh địa tìm đến Thiên tộc, bộ
tộc chủ trì Đại Hoang tự, bày tỏ rằng muốn yêu cầu tộc B tranh luận về lãnh thổ
tranh chấp; Thiên tộc gọi tộc B đến hỏi có đồng ý hay không, đồng ý thì lúc này
kết thúc hữu hảo; nếu như không đồng ý, hai tộc mỗi tộc phái một người làm
đại diện, đến đấu trường đánh một trận; bên thua phải chấp nhận đề nghị của
bên thắng, ai bảo bản lĩnh của ngươi không bằng người ta; nếu có ý kiến phản
đối, chờ hai mươi năm sau tranh giành lại vinh quang trong kỳ Đại Hoang tự
tiếp theo.
Nói cách khác, các bộ tộc không tiếp giáp lãnh thổ với nhau sẽ không có đánh
nhau tại Đại Hoang tự, đại đa số các bộ tộc tới Đại Hoang tự này đều không có
bất kỳ tranh chấp hay xung đột gì.
Một sự kiện thi đấu trông quy mô to lớn như thế, nhưng đối với khán giả từ bên
ngoài đến xem, trông có phần lộn xộn, thậm chí là ngỡ ngàng, bởi vì không tìm
được cái gì để xem.
Quả thực không có khả năng đoán biết trước được sẽ xem cái gì, đừng nói là
khán giả bên ngoài, ngay cả Thiên tộc chủ trì tỷ thí cũng không biết trận đánh
tiếp theo diễn ra ở đâu, diễn ra giữa bên nào với bên nào, người ngoài thì càng
không có khả năng biết rõ.
Cũng không phải cố ý che giấu, thực ra không có giữ bí mật bất cứ điều gì.
Xung quanh Thiên Tộc sơn lập ra mười mấy địa điểm thi đấu, sẽ do hai nhà
tham gia lựa chọn thi đấu tại sân đấu nào, trước đó không có sắp xếp gì.
Sự sắp xếp trước duy nhất có thể lấy ra để nói chuyện chính là thứ tự quyết đấu
dựa theo thứ tự đề xuất ra yêu cầu tranh luận, tương tự như việc tiến hành dựa
theo thứ tự báo danh trước sau.
Hai tộc A, B đưa ra yêu cầu giải quyết tranh chấp trước sẽ tiến vào sân quyết
đấu trước, cứ như vậy lần lượt tiến vào mười mấy sân quyết đấu, về phần sau
đó, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có vẻ hỗn loạn, có phần không theo thứ tự
nào cả. Sân đấu nào đánh xong trước, cặp đấu xếp hàng phía sau sẽ lấp vào sân
đấu trống đó, và như vậy, hầu như không thể xác định được trận thi đấu tiếp
theo sẽ xuất hiện ở sân đấu nào, nó không hề có quy luật nào cả.
Khán giả từ ngoài đến nên đến sân nào để xem bây giờ?
Tại trong mắt khán giả bên ngoài, đột nhiên xuất hiện người của hai tộc ra sân,
sau đó nhào vào đánh nhau một trận quyết liệt, thậm chí không có người nào
giới thiệu hai bên ra sân là ai, cũng không có từng vòng từng cấp nâng cao hơn,
dưới sự chứng kiến của hai tộc ra sân quyết đấu, đánh nhau một trận là kết thúc.
Khi gặp phải trận đấu giữa những tiểu bộ tộc thực lực yếu, một đám khách nhân
không biết mình từ rất xa chạy tới đây là vì cái gì.
Có khi nơi này diễn ra một trận đấu quyết liệt một chút, có khi trận đấu phía xa
xa bên kia có vẻ quyết liệt hơn, sự kiện thi đấu mà có thể để cho người xem thờ
ơ lơ đãng hết nhìn đông tới nhìn tây, coi như là chuyện hiếm có.
Thiên tộc chủ trì Đại Hoang tự không thấy sao cả, hai bộ tộc ra sân thi đấu cũng
không sao cả, bọn họ chẳng hề quan tâm khách phương xa nhìn xem có hiểu
biết hay không, bọn họ chỉ cần quan tâm chúng ta giải quyết được vấn đề của
mình là được, các ngươi còn có thể cắn ta hay sao?
Một số quý khách phát hiện thấy Đại Hoang tự hóa ra là chuyện như vậy, đâu
còn hứng thú gì để xem, để cho bọn họ như tên ngốc chạy vòng vòng khắp các
sân đấu để xem ư, không thể như vậy.
Đối với một số khách nhân đẳng cấp tương đối thấp mà nói, đây miễn cưỡng
tính là một cơ hội mở rộng tầm mắt, dù sao bình thường cũng không dễ dàng
nhìn thấy người của các bộ tộc Đại Hoang Nguyên xuất thủ, có để xem là được
rồi, bọn họ không chê.
Xen lẫn trong đám người Phượng tộc chờ bên mình ra sân, Diệp Điểm Điểm
nhìn quanh nhìn quất một hồi, sau đó hỏi nam nhân của mình, “Những khách
nhân theo bộ tộc chúng ta đến đây, hình không có người nào tới đây xem náo
nhiệt a.”
Phượng Tàng Sơn buông tiếng thở dài, “Ai, đều đã bị bắt.”
Lời này khiến cho tộc nhân ở xung quanh đưa mắt quan sát khắp nơi, nhận thấy
rằng đúng là như vậy, người có thể tới đều đã bị bắt, người không thể tới thì
đang dưỡng thương, Trữ Bình Côn đã bị mất một cánh tay, tùy tùng của lão ta
đang chăm sóc cho lão ta, tất cả đều không có tâm trạng đến xem náo nhiệt.