Tử y nam tử mặt ngây ra liếc nhìn bàn tay lên xuống trên bờ vai mình, bạch y
thư sinh ở đối diện mỉm cười nhìn y.
Sau đó, Quỳ Quỳ lại khom người, cúi đầu chen vào giữa hai người, chỉ vào
đống đồ vật bị gã đá rơi xuống dưới chân gò đất, “Vừa rồi thật sự là hiểu lầm,
mong rằng nhị vị quý khách đại nhân rộng lượng, không nên để cho gia gia ta lo
lắng.”
“Ngươi ta mới quen đã thân, ta khẳng định không nói.” Bạch y thư sinh nói
xong lại bĩu môi hất cằm về phía tử y nam tử, ý tứ rất rõ ràng, phải hỏi người ta
mới được.
Tử y nam tử hiểu ý rất nhanh, mặt không biểu cảm bình thản nói: “Việc nhỏ, đã
qua rồi.”
Quỳ Quỳ lập tức rất vui, bô bô tàn nhảm thêm một lúc rồi cũng không quên
nhiệm vụ trực ban của mình lúc này, yên tâm chạy đi.
Gã vốn định giúp người ta nhặt đống đồ bị đá văng xuống dưới lên đây, nhưng
bạch y thư sinh bảo gã không cần phải lo, cứ đi làm tốt việc của mình là được.
Cả một đống quân cờ nhiều như vậy bay tung tóe khắp nơi trong bụi cỏ, quả
thực không dễ tìm, Quỳ Quỳ cũng thản nhiên từ bỏ ý định đó, gã bày tỏ rằng sẽ
bù đắp khi có cơ hội.
Gã vừa rời đi, một cơn thổi qua, chiếc bàn thấp lật úp dưới gò đất bay lên, lật lại
rơi về vị trí lúc trước, bàn cờ, lon đựng cờ đều quay trở về vị trí cũ, tiếp đó là
đám quân cờ vương vãi vọt bay về, bàn cờ tự động được bố trí lại như cũ,
không có một vị trí nào sai.
“Đến lượt ta.” Tử y nam nói xong, vươn tay ra, quân cờ kẹp giữa hai ngón tay
lạch cạch rơi xuống.
Gió mát trăng thanh, hai người lại tiếp tục ngươi một con ta một con thay nhau
hạ cờ, sự việc vừa rồi giống như chưa bao giờ xảy ra, bình tĩnh và ung dung.
Khi dạo bộ kiểm tra quanh khu trại được hai vòng, Quỳ Quỳ đột nhiên phát hiện
thấy gia gia mình trở về, lập tức sáp lại đón chào, sau đó bước nhanh đi theo sau
gia gia, thử hỏi, “Gia gia, bên trên gò đất đằng kia có hai người, một mặc đồ
trắng, một mặc đồ tím, đang chơi cờ với nhau, nghe nói là bằng hữu của ngài?”
Gã thực sự rất có trách nhiệm, vẫn muốn kiểm tra xác nhận lại một lần.
Quỳ Bảo dừng bước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào gã, cảnh cáo, “Đây không
phải là chuyện ngươi cần quan tâm, tránh xa bọn họ một chút, nếu không ta
đánh gãy chân ngươi, có nghe hay không?”
“Vâng.” Quỳ Quỳ khúm núm đáp lời, chột dạ rút lui, làm gì còn dám kể lại đã
xảy ra chuyện gì.
Quỳ Bảo quay đầu nhìn về phía gò đất, hai người chơi cờ đó đột nhiên đến đây,
khiến cho lão ta rất bất ngờ, mặc dù không thể từ chối khách, nhưng nơi này dù
sao cũng là Đại Hoang Nguyên, lão ta vẫn phải đích thân đi lên Thiên Tộc sơn
để báo tin.
Quay đầu lại, lão ta lại ngước nhìn về phía Thiên Tộc sơn loáng thoáng ánh đèn
mờ nhạt trong màn đêm, trên đường xuống núi, lão ta gặp được Phượng Kim
Kỳ đi lên núi, lão ta có phần nghi hoặc, không biết giờ này Phượng Kim Kỳ còn
lên núi để làm gì.
Trên đỉnh Thiên Tộc sơn, ở giữa động phủ hang đá trông giống như một cái
giếng trời, từ đây có thể nhìn thấy bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, khung
cảnh hang động rất đơn giản.
Phía dưới có xây một bồn tắm trông như một cái nồi, nước nóng bốc hơi nghi
ngút, bên dưới đang có lửa cháy, một người đàn ông vạm vỡ cường tráng đang
ngồi trần truồng trong đó, người tựa vào một góc, tóc dài ướt đẫm buông thả
bên ngoài ngoài bồn, nhắm mắt ngửa mặt lên trời, tướng mạo hùng hồn uy
nghiêm, mũi sư tử lông mày rậm, hai cánh tay thon dài mà khỏe mạnh vươn
duỗi ra hai bên, hai bàn tay xòe rộng như quạt lá cọ.
Nước trong bồn có màu đỏ, tỏa ra mùi thảo dược nồng đậm, trên vách đá xung
quanh có rất nhiều hình vẽ trông khó hiểu, nghe nói là do chính tay người trong
bồn tắm vẽ ra.
Phượng Kim Kỳ với dáng vẻ già nua đi tới bên cạnh bồn tắm, nắm tay lại đặt
lên ngực, khom người bái kiến: “Đại tộc trưởng.”
Người ngâm mình trong bồn tắm chính là vị Đại tộc trưởng uy chấn Đại Hoang
Nguyên, cũng là tộc trưởng hiện nay của Thiên tộc.
Dã Tiên nhắm mắt ngửa mặt lên trời, giọng nói mộc mạc mà trầm nặng hỏi: “Có
chuyện gì?”
Phượng Kim Kỳ đảo mắt nhìn những nhân viên Thiên tộc đang đứng ở xung
quanh.
Dã Tiên giống như đã nhìn thấy, nhấc bàn tay vẫy vẫy, những người rải rác xung
quanh, kể cả người nhóm lửa, lập tức lui ra ngoài.
Không còn những người khác, Phượng Kim Kỳ mới nói: “Đại tộc trưởng, ta tới
đây xin giúp đỡ.”
Dã Tiên: “Nói đi.”
Phượng Kim Kỳ: “Trong tộc của ta có người mất tích, có khả năng đã bị người
bắt cóc, muốn nhờ Đại tộc trưởng huy động các tộc hỗ trợ tìm kiếm, ở trong đó
còn có cả khách của Phượng tộc…” Ông ta kể lại sự cố xảy ra trong việc hộ
tống Trùng Nhi và Tiểu Hắc về U Giác Phụ.
Đây là chuyện của bộ tộc mình, lúc trước ông ta không có dự định lấy việc này
ra làm phiền Đại tộc trưởng, nhưng sau khi A Lạc Công từ Thiên Tộc sơn trở
về, báo cho ông ta biết việc đám người Thiên Vũ, Trì Bích Dao đều bị cấm túc,
ông ta càng cảm thấy phía sau chuyện này không đơn giản, vị Đại tộc trưởng
này có thái độ riêng.
Lại đây cầu xin hỗ trợ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tới thăm dò thái độ của vị Đại
tộc trưởng này.
Dã Tiên: “Đối với loại chuyện này, ngươi cảm thấy thích hợp để cho toàn bộ
Đại Hoang Nguyên xôn xao náo động giúp ngươi được sao? Ngươi muốn biết
điều gì?”
Y trực tiếp vạch trần tâm tư của đối phương.
Phượng Kim Kỳ tôn kính thì tôn kính, về khí độ vẫn là không kiêu ngạo không
tự ti, “Liên quan đến người ngoài, đối với Phượng tộc, Thiện Tri Nhất dù sao
cũng là nhân vật có danh tiếng, cũng là khách của Phượng tộc, bây giờ đã bị Đại
tộc trưởng cấm túc, không dám lộng quyền, muốn nghe Đại tộc trưởng chỉ
điểm.”
Dã Tiên: “Ngươi đã cảm nhận được khách của Phượng tộc không bình thường
đúng không?”
Phượng Kim Kỳ không có hé răng.
Dã Tiên nói tiếp: “Nghe nói chiếc đầu quan đời đời truyền thừa của Phượng tộc
đã bị người trộm đi?”
Phượng Kim Kỳ hơi giật mình, ông ta không ngờ tới vị Đại tộc trưởng này thậm
chí biết rõ cả chuyện này, xem ra vị này khá để tâm đến chuyện của Phượng tộc,
tuy nhiên, điều này cũng không quá khó hiểu, đoán chừng là vì chuyện xảy ra
với những vị khách kia đã khiến cho Đại tộc trưởng chú ý đến Phượng tộc.
Điều khiến cho ông ta thực sự kinh ngạc chính là lời nói tiếp theo của Dã Tiên,
“Tại sao lại trộm đi chiếc đầu quan đó? Chiếc đầu quan đó chỉ có ý nghĩa đối
với Phượng tộc, nó không có giá trị gì đối với người ngoài, trừ khi có người biết
rõ trên đầu quan có xen lẫn một chiếc lông phượng vũ. Trừ điều đó ra, ta không
nghĩ ra lí do nào khác để trộm nó đi.”
Phượng Kim Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi, sự tồn tại
của chiếc lông phượng vũ là một bí mật chỉ có những người hạch tâm nhất của
Phượng tộc mới biết được, có một người uống quá nhiều để lỡ miệng đã bị điều
tra rõ ràng, vẫn chưa để thông tin lan truyền ra quá nhiều, làm sao vị Đại tộc
trưởng này biết rõ?
Mấu chốt là từ trong lời nói của y, có thể mơ hồ nghe ra được hàm ý, trước khi
đầu quan bị mất trộm, vị Đại tộc trưởng này rất có thể đã biết được bí mật này.
Ông ta nhịn không được hỏi: “Đại tộc trưởng biết rõ sự tồn tại của phượng vũ
sao?”
Dã Tiên mở hé ra một kẽ mắt, nhìn bầu trời đêm đầy sao lóng lánh, “Biết trước
khi ngươi biết.”